Phù Lạc

Yến Thục nghi khí huyết không đủ, sắc mặt tái nhợt, nằm ở trên giường ở dưới hành lang, cung nữ bên cạnh cẩn thận hầu hạ, Phù Lạc nhìn cung nữ đưa nước mà tức giận một trận.

Mới đẻ non mấy ngày chứ, cứ giằng co như vậy, cũng không sợ bị bệnh về da.

Những phi tần cấp bậc thấp hơn Yến Thục nghi giống như Phù Lạc mang theo cung nữ đứng thẳng tắp dưới cảnh sắc tươi đẹp đã hơn một canh giờ, ra mồ hôi không ngừng. Ai bảo vào ngày mùa thu, mặt trời không còn nắng gắt nữa, nhưng những phi tần sống sung sướng quen rồi cứ đứng ở dưới mặt trời như vậy, cũng quá tra tấn người.

Thân mình Phù Lạc từ sau khi ra khỏi lãnh cung, tật xấu thích ngất lại tái phát, dinh dưỡng không đầy đủ thời gian dài, kiêm tâm tình uất ức thì thân thể có thể tốt mới là lạ. Rất nhanh đã không chịu được cái nắng, hôn mê bất tỉnh, Lộng Ảnh ở một bên gấp đến độ không có cách nào, cũng không dám động.

Yến Thục nghi thấy Phù Lạc hôn mê cũng không có ý bảo người khác đi cứu nàng, mặc cho nàng cứ nằm dưới ánh mặt trời như vậy.

Phù Lạc thầm gào thét dưới đáy lòng, hay cho Yến Thục nghi ngươi, tâm cũng quá độc ác rồi, mọi người hôn mê còn không cho cứu, xem ra giả bộ bất tỉnh thật đúng là một quyết định sai lầm, không, kỳ thật nằm vẫn tốt hơn so với đứng, Phù Lạc tự an ủi mình.

“Hôm nay, không giải nghĩa rõ là ai đẩy Bổn cung, thì ai cũng không cho động.” Dứt lời còn liếc Phù Lạc đang ngất, ý bảo cho dù ngất thật cũng không hữu dụng.

Lục tục lại ngất thêm nhiều người, nhưng vẫn không có ai mở miệng nói chuyện. Phù Lạc không biết là những người có mặt ngày đó thật sự không phát hiện ra ai làm, hay là không dám nói.

Lan Hiền phi nghe tin chạy đến.

“Muội muội tội gì phải tra tấn thân thể của mình như vậy, đều là những người thấp hèn, không đáng để muội muội gây sức ép như vậy, để Nội Thị Giám đi tra xét không phải hơn ư.”

“Lan tỷ tỷ, muội muội nuốt không trôi cơn tức này, Bổn cung cũng không tin ngày đó không ai thấy. Đứng, tiếp tục đứng cho Bổn cung, cũng muốn xem các ngươi còn có thể kiên trì đến khi nào.” Yến Thục nghi có chút cuồng loạn.

Lan Hiền phi khổ khuyên không động, ngồi ở một bên.

Không lâu, thái giám báo hoàng thượng cùng Tĩnh phi nương nương đến.


Long Hiên đế tiến vào thì chứng kiến một đám phi tần hôn mê, lảo đảo, thật rất khó coi.

“Đây còn ra thể thống gì, Yến Thục nghi ngươi đang làm cái gì?” Long Hiên đế khẩu khí dị thường lạnh.

“Hoàng thượng, hoàng thượng, con của thần thiếp bị chết thật oan uổng, đều do những tiện tỳ ghen ăn tức ở, còn không bằng chết hết thì tốt hơn.” Yến Thục nghi nghiến răng nghiến lợi nói.

Long Hiên đế không lên tiếng, sắc mặt càng thêm âm trầm nhìn chằm chằm Yến Thục nghi. Cái loại cảm giác áp bách cuồng phong bão cuốn này khiến không khí chung quanh giống như đều bị rối loạn.

“Hoàng thượng, Vân Tưởng chỉ là đau lòng mất con, nhất thời nóng lòng mới ~~” Lan Hiền phi ở một bên khuyên nhủ.

Yến Thục nghi thì lại là sợ tới mức hoa dung thất sắc, nước mắt lưng tròng không dám nói nữa.

“Người đâu, đỡ các vị chủ tử hồi cung. Yến Thục nghi, thục đức bại hoại, biếm làm Yến Tần.” ( mỗ Đang: lại là thục đức bại hoại, thật không có sáng ý; mỗ Long: còn không phải tại tác giả vô lương nhà bà không có sáng ý; mỗ Đang: làm hoàng đế lúc muốn biếm phi tử còn có thể nói cái gì đây? Xin chỉ giáo )

Vừa dứt lời, đang chuẩn bị dẹp đường trở về, lại nghe thấy một thanh âm mềm mại sợ hãi nói: “Hoàng thượng, nô tì chứng kiến là ai đẩy Yến Tần nương nương.”

Long Hiên đế bỗng nhiên xoay người: “Vì sao không nói sớm?”

Thị nữ kia khiếp đảm liếc Lan Hiền phi một cái, “Nô tì không dám nói.”

“Nói.” Long Hiên đế chẳng thèm để ý mấy câu vụn vặt.

“Ngày ấy nô tì chứng kiến là Lan Tâm đẩy Yến Tần nương nương.” Dứt lời, cả người run rẩy như chiếc lá nhẹ rơi.


“Lan Tâm?” Long Hiên đế không biết đây là người nào.

“Hồi hoàng thượng, Lan Tâm chính là thị nữ bên người Hiền phi tỷ tỷ.” Tĩnh phi ở một bên nói.

Phù Lạc thấy việc này khẳng định nhất thời không xong được, trong lòng kêu rên một trận, các ngươi có việc thì chậm rãi tán gẫu, hiện đỡ ta trở về đi, trời nắng thế này, thành quả ta vừa mới làm đẹp rất khó giữ được đó.

Cũng không biết có phải thần tiên hiển linh hay không, thanh âm trầm thấp của Long Hiên đế nói: “Còn không mau đỡ chủ tử trở về các cung, sai thái y đi nhìn xem các vị chủ tử.”

Một đám thái giám như trút được gánh nặng chạy vào “đoạt người”, đều không muốn ở lại nơi nhất định sẽ bạo phát chấn động này.

Nhàn tạp nhân đẳng đi rồi, Long Hiên đế mới chậm rãi nói: “Ngươi nói là sự thật?”

“Những câu nô tì nói đều là thật.”

“Lớn mật, một cung nữ nho nhỏ lại dám vu cáo hãm hại Chính nhị phẩm phi tử của hậu cung, người đâu, dẫn đi cẩn thận tra hỏi.”

Một câu của Long Hiên đế đã quyết định toàn bộ căn bản của vụ án, Hiền phi đúng lúc mọi người không chú ý thì hít một hơi thật sâu, trên mặt Tĩnh phi hơi thất vọng.

Cung Phinh Đình

“Nương nương, sao hoàng thượng cái gì cũng không hỏi, đã nói Hiểu Bình vu cáo hãm hại Hiền phi?” Thị nữ bên người Tĩnh phi khó hiểu hỏi.


Tĩnh phi khẽ nhíu mày, tức thì giãn ra, “Đúng rồi. Hiền phi chính là mẫu thân hoàng tử duy nhất của hoàng thượng, làm sao có thể tùy tiện phế đi được.” Lập tức lại sờ sờ bụng của mình, ăn nhiều thuốc bổ, hiện tại cũng không thấy tin tức, xem ra chỉ có sinh hoàng tử mới có thể lay động địa vị của Lan Hiền phi trong cung.

“Bổn cung cũng không muốn dễ dàng phá huỷ Lan Huyên Đình như vậy, chẳng qua là khiến Yến Tần hiện giờ đừng không hiểu biết như vậy.” Tĩnh phi trong lòng lại nghĩ, sau này Lan Huyên Đình tuổi già sắc suy không đủ đáng sợ, chỉ cần đem những người bên cạnh nàng ta nhất nhất diệt trừ, cuối cùng nàng ta còn không phải là chim sẻ ở trong lòng bàn tay mình sao?

Điện Dụ Côn

“Hoàng thượng, cung nữ kia khai rồi, là Lệ Tiệp dư sai khiến.”

“Ừm.” Dưới thủ đoạn của Tại Dạ, không người nào có thể chịu được. “Nàng ta, còn chưa có lá gan này.”

Vạn Toàn có chút kinh ngạc, “Hoàng thượng biết rõ là Hiền phi nương nương sai người đẩy Yến Tần nương nương, vì sao?”

“Nàng ta là mẫu thân của nhi tử duy nhất của trẫm, trẫm còn chưa muốn động đến nàng. Về phần Tĩnh phi, nàng ta còn có chút thú vị, trẫm còn chưa chơi chán ~~”

Vạn Toàn sáng tỏ, hậu cung này bất luận đấu như thế nào, vẫn phải xem sự yêu thích cùng cần thiết của hoàng thượng, không quan tâm ai là người bị hại, ai là kẻ hại người. Chính là các nàng lại không hiểu, bày ra các thủ đoạn, khiến hoàng thượng thưởng thức, thỉnh thoảng quan sát một hai hí kịch như vậy, đối với Long Hiên đế mà nói là có thể khiến tinh thần vui vẻ.

“Vậy, việc này?”

“Tùy tiện tìm người gánh thay đi, ừm.” Long Hiên đế hơi trầm tư, “Vậy Lệ Tiệp dư đi, trẫm có chút chán rồi.”

Ba ngày sau, Lệ Tiệp dư bởi vì mưu hại hoàng tự mà bị ban được chết, trước khi chết liên tục kêu oan, mong gặp Long Hiên đế một lần, đế tránh không gặp.

Tĩnh phi đấu không được Lan Hiền phi, ngược lại mất đồng minh là Lệ Tiệp dư, cũng không tức giận. Dù sao nàng ta sớm hay muộn cũng phải giải quyết đám nữ nhân ngu xuẩn dám cùng nàng tranh thủ tình cảm, hiện giờ đi rồi cũng tốt.

Sau khi Phù Lạc được Lộng Ảnh đỡ về cung Hoán Thanh nghỉ ngơi một đêm, chợt nhớ tới ngày hôm qua trộm trâm cài đầu của phi tần còn chưa ném đi, liền rời giường sớm chuẩn bị đi xử lý tang vật.

Không ngờ lại phát hiện thái giám của Đảo Dạ Hương trong cung đã dậy từ, bên cạnh có vị cung nữ búi tóc đi theo, nhìn rất quen mắt.


Đi đến gần lại phát hiện nữ tử kia rõ ràng chính là Bích Diệp, lại không biết gả cho người từ lúc nào.

“Bích Diệp.”

“Công chúa.” Hiện giờ Bích Diệp không còn vẻ xinh đẹp như thiếu nữ ngày xưa, ngược lại một bộ tro tàn sương cà. Nàng ta đột nhiên quỳ xuống.

“Bích Diệp, sao ngươi?” Phù Lạc vốn muốn hỏi tại sao nàng ta lại đi làm việc thấp hèn thế này, vị chủ tử mà ngươi muốn đi nương nhờ kia đâu, cuối cùng vẫn nhịn xuống không hỏi.

Ngược lại là Bích Diệp liên tục dập đầu, “Công chúa, Bích Diệp thực xin lỗi người.”

Phù Lạc tự nhận không phải là người lấy ơn báo oán gì, cũng không đáp lời. Hồi lâu mới nói: “Thôi.”

Sau khi xoay người, nghe thấy thanh âm Bích Diệp thấp mà rõ ràng nói, “Công chúa phải cẩn thận Hiền phi.”

— Tiểu phiên ngoại Bích Diệp —

Nếu không phải công chúa đối với hạ nhân chúng ta quá mức khắc nghiệt, ta cũng sẽ không phản bội nàng.

Nếu không phải ta đã yêu cái người gọi là Vũ thị vệ ấy, cũng sẽ không tùy ý để Lan Hiền phi an bài, hại đứa con của công chúa.

Nàng ta đồng ý sau khi ta xong chuyện, sẽ gả ta cho Vũ.

Sao biết, sau khi công chúa bị giáng chức, Hiền phi trở mặt không nhận, đem gả ta cho một tên thái giám nấu ăn của Đảo Dạ Hương, sống không bằng chết.

Về sau nhớ lại những chỗ tốt mà công chúa đối với ta, Bích Diệp luôn không ngừng mong, mong gặp lại công chúa một lần, nhắc nhở nàng Hiền phi ác độc, Bích Diệp dù chết cũng không tiếc.

Ngày kế, chỗ vắng vẻ của hậu cung Viêm Hạ, phát hiện nữ thi bị ném giếng, có điều vẫn chưa gây nên bao nhiêu gợn sóng, chỉ nghe người ta nói nữ tử đó giống Bích Diệp ngày trước đi theo Phù phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui