Phù Lạc

Vạn Toàn, Vạn công công, nội giám tổng quản bên người hoàng thượng, cước bộ trầm trọng bước về hướng Hạm Đạm hiên. Trong đầu không ngừng nghĩ về chuyện vừa rồi.

Dự vương phi tiến cung cầu kiến Thánh thượng, đây là chuyện đã rất lâu rồi chưa phát sinh, chuyện lần trước là khi muội muội của Dự vương phi Nhã Chiêu nghi chết.

Sau đó hoàng thượng sai Vạn Toàn đi Hạm Đạm hiên tuyên thánh dụ, lúc ấy hoàng thượng chau mày, sắc mặt u tối, ánh mắt u ám, khiến Vạn Toàn vô cùng lo lắng. Đúng lúc Vạn Toàn sắp bước ra khỏi Điện Can Nguyên, hoàng thượng nói, “Nếu nàng liều chết không theo, thì mang nàng đến điện Dụ Côn.”

Điện Dụ Côn là thư phòng của hoàng thượng, thường xuyên triệu kiến các vị trọng thần triều đình ở trong này, phi tần không được thánh dụ thì không thể tự tiện ra vào, cho đến giờ, triều đại trừ bỏ Dự vương phi từng đến ngoài điện Dụ Côn, thì không còn người khác. Không thể tưởng được hoàng thượng lại có thể nguyện ý triệu kiến Phù tiệp dư đến điện Dụ Côn.

Hạm Đạm hiên

Vạn Toàn vừa vào cửa đã bẩm báo ý đồ đến, lại cho lui toàn bộ cung nhân, bao gồm cả Bích Diệp và Bích Ngô.

Phù Lạc nhìn thứ mà Vạn Toàn bưng trên tay, bỗng hiểu rõ hết thảy. Vì cái gì mà Lan Hiền phi muốn cho hoàng thượng biết mình có thai, vì cái gì mà ngày thứ hai Dự vương phi đã cầu kiến Long Hiên đế, thứ ở trên tay Vạn Toàn đã giải thích hết thảy.

Phù phi trước kia đã khiến muội muội của Dự vương phi Nhã Chiêu nghi đẻ non, sau đó Nhã Chiêu nghi u sầu mà chết, từ đó về sau Phù Lạc coi như đã phạm tội chết với toàn gia Dự vương phi.

Không thể tưởng được Long Hiên đế cũng thật si tình, vì báo thù thay cho muội muội của người yêu, thậm chí không tiếc hy sinh con của mình, cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, ở trước mặt đế vương cho tới bây giờ đều không áp dụng được.

Trên tay Vạn Toàn bưng một chén thuốc, một chiếc lụa trắng ba thước.


“Vạn công công, đây là thuốc gì?” Phù Lạc biết rõ không có khả năng, vẫn hi vọng Vạn Toàn tự nói với mình thuốc kia chẳng qua là thuốc dưỡng thai bình thường mà thôi.

“Hoàng thượng thấy thân mình Tiệp dư nương nương không khoẻ, đặc biệt ban thưởng thuốc hoạt huyết hóa ứ này, dặn nương nương uống hết, nếu không ~~” Vạn Toàn không nói lời nào nữa, chỉ nhìn vào ba thước lụa trắng kia.

Phù Lạc tính đến kết cục này, lại tính không đến việc hoàng thượng tự mình xuống tay trừ bỏ đứa bé này.

Phù Lạc từ trong tay Vạn Toàn tiếp nhận chén thuốc kia, kỳ thật cũng không được coi là tiếp nhận mà là đoạt lấy.

Tay Vạn Toàn bưng chặt chén thuốc không buông ra, Phù Lạc cũng không cầm đến được, không tự giác lại nghĩ tới, chẳng lẽ là vị phi tử nào mua chuộc Vạn Toàn, muốn tạo ra cảnh chính mình không muốn uống thuốc nên không thể không chết, thật sự là quá mức âm độc. Khúc thủy điều ca đầu kia đã gợi lên hi vọng trong Phù Lạc, con người một khi đã có hi vọng rồi thì sau đó sẽ không muốn chết, cho nên bây giờ Phù Lạc còn chưa muốn chết như vậy.

“Hoàng thượng.” Phù Lạc nhìn phía sau Vạn Toàn, kêu lên. Thừa dịp Vạn Toàn không để ý, đoạt lấy chén thuốc, uống đến cạn, giống như đây không phải là thuốc phá thai, mà là thuốc tiên chữa thương.

Mặt Vạn Toàn không còn chút máu nhìn Phù Lạc, thì thào đem câu ý chỉ cuối cùng của hoàng thượng nói cho Phù Lạc.

Phù Lạc cười khẽ không nói. Nàng biết, chuyện Long Hiên đế đã hạ quyết tâm thì làm sao có thể thay đổi, hắn để mình đi, chẳng qua là muốn thấy mình hèn mọn cầu xin, cuối cùng lại là tự rước lấy nhục mà thôi.

Bụng bắt đầu quặn đau, thái y tới thật mau, giống như đã chờ ở ngay bên ngoài Hạm Đạm hiên, nỉ non “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là mẹ vô năng ~~” Phù Lạc liền hôn mê bất tỉnh. Sau khi đến cổ đại, động một chút lại ngất, ngất đã trở thành một loại thói quen đáng sợ.

Hôm nay, sấm sét đan xen, cuồng phong gào thét, bầu trời hạ mưa to như trút.


Tâm phúc của hoàng thượng Vạn Toàn Vạn công công lại có thể quỳ gối trong màn mưa trên bậc thang bên ngoài điện Can Nguyên, đây không thể không xem là một chuyện kỳ lạ trong những chuyện năm nay. Hoàng thượng đối với nô bộc như huynh như bạn này, cho tới bây giờ đều là lễ ngộ có cao, chẳng trách mọi người trong hoàng cung Viêm Hạ đều cảm thấy khó tin.

Vạn Toàn nhớ tới tình cảnh vừa rồi yết kiến hoàng thượng.

Lúc Vạn Toàn đến phục mệnh, Long Hiên đế vô cùng lo lắng nhìn phía sau hắn.

“Phù tiệp dư đã uống thuốc, nô tài đến phục mệnh.”

“Uống rồi?” Long Hiên đế trừng mắt nhìn Vạn Toàn, không tiếng động chất vấn có phải hắn đã bức bách Phù Lạc uống hay không.

“Tiệp dư nương nương cái gì cũng không nói, tự nguyện uống hết.”

Nếu như nói trong cung có người nào được Long Hiên đế tín nhiệm, như vậy cũng chỉ có một mình Vạn Toàn, là tín nhiệm mà bọn họ đồng sinh cộng tử tôi luyện ra, hôm nay Long Hiên đế lại có thể hoài nghi, khiến Vạn Toàn cảm thấy vạn phần ủy khuất.

“Được, được, được.” Long Hiên đế cười to, thái giám cung nữ trong cung đều lạnh run, cảm thấy hoàng thượng lúc không cười vẫn thân thiết hơn.

Vạn Toàn quỳ xuống đất không dám đứng dậy.


Nhiều lần, tiểu thái giám bẩm báo, Phù tiệp dư đẻ non.

Long Hiên đế quay về điện Can Nguyên, Vạn Toàn thì quỳ ở trong mưa to bên ngoài điện Can Nguyên.

Cũng từng có tiểu thái giám bẩm báo Long Hiên đế, hắn chỉ nhìn Vạn Toàn, xoay người, không để cho Vạn Toàn đứng dậy.

Nhưng Vạn Toàn lại quỳ đến khoan khoái, hắn hiểu được tâm tình Long Hiên đế. Bọn họ tình như thủ túc, tâm ý đã sớm thông suốt, giống như một thể.

Ngày kế, Long Hiên đế bệnh nặng, ngự y trong cung gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Đế mang bệnh hạ chỉ, “Phù tiệp dư thục đức bại hoại, bảo hộ hoàng tự bất lực, biếm vào lãnh cung.”

Phù Lạc với thân mình cực độ suy yếu cứ như vậy cô độc bước chân vào “cung Dưỡng Đức”.

Phòng ở đã sớm rách nát không chịu nổi, mạng nhện dầy đặc. Phù Lạc không rảnh băn khoăn, chỉ có thể nằm ở trên giường, đau đớn rên rỉ, thiên tính vạn tính, lại không ngờ được chính mình cũng có thể sẽ chết ở chỗ này, sớm biết vậy còn không bằng dùng ba thước lụa trắng kia, ngược lại chết sạch sẽ nhanh chóng hơn.

Phù Lạc vì sốt cao nóng lên mà thống khổ trằn trọc rên rỉ, trong mơ màng cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo sờ lên trán của mình, chẳng quan tâm là người hay quỷ, “Cứu cứu ta, cứu cứu ta.” Phù Lạc theo bản năng cầu cứu.

Khi tỉnh lại, thực sự lại có cảm giác làm người lần nữa.

Ngồi ở trước mặt là một nữ tử hai mươi mấy tuổi với mái tóc trắng xoá, khuôn mặt tiều tuỵ, lại nhìn ra được cũng từng là mỹ nhân hiếm thấy.

“Ngươi đã tỉnh.”


“Là ngươi đã cứu ta, ngươi là ai?”

“Ta, bất quá là một người đáng thương chờ chết mà thôi, ngươi không cần nhớ đến.” Nói xong thở dài rời đi.

Chẳng lẽ mình cũng sẽ giống nàng mới hai mươi mấy tuổi tóc đã bạc trắng như vậy, Phù Lạc không cam lòng nắm chặt nắm tay.

“Bộ dạng ngươi thật đẹp, còn đẹp hơn mẫu thân của ta.” Một giọng nói thanh thúy của trẻ nhỏ cắt đứt Phù Lạc đang ngốc trệ. Bé gái trắng ngần trước mắt khiến Phù Lạc kinh ngạc kêu to một tiếng.

“Ngươi tên là gì, ta là Tư Du.”

Phù Lạc vẫn dại ra không trả lời.

“Chẳng lẽ lại là một người ngốc đến đây?” Tiểu cô nương cảm thấy chán nản nhảy ra.

Sau đó Phù Lạc mới biết được cô bé kia là nữ nhi của Long Hiên đế. Mẫu thân của nàng chính là vị nữ tử đã cứu Phù Lạc kia, từng là Uyển phi của Long Hiên đế. Tư Du là đứa nhỏ mà nàng đã trải qua trăm cay nghìn đắng ở lãnh cung mới sinh hạ được, vậy mà Long Hiên đế đối với việc này mắt điếc tai ngơ, Phù Lạc không biết hắn là vô tình hay là không biết chuyện.

Từ đó Phù Lạc ở nơi này vượt qua mười tháng buồn chán, mười tháng âm u dài đằng đẵng.

Phù Lạc bước ra khỏi “cung Dưỡng Đức” đã có mục tiêu mới cho mình, ánh mắt kiên định nhìn điện Can Nguyên ở phương xa, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.

Long Hiên đế cảm thấy tâm tình không khỏi nặng nề, chua xót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui