“Phù phi nương nương nhờ vả, A Man tự nhiên hết sức, tạ ơn lễ vật của nương nương.” Liễu A Man cúi xuống thật sâu.
“Hết thảy liền nhờ Liễu tiểu thư.” Phù Lạc không đoán sai, người như Liễu A Man tự nhiên là vô công sẽ không nhận lộc, chỉ khi nào cự tuyệt không được cái “Lộc” kia, thì chỉ có thể đáp ứng nhờ vả.
Thính Hương Thủy Tạ
Phù Lạc đi rồi, Liễu A Man bảo thị nữ nhanh chóng đuổi theo Phù phi, trả lại đồ cho nàng. Đáng tiếc sau khi thị nữ tiếp nhận đồ được bọc bằng tơ gấm kia, đồ vật bên trong không cẩn thận trượt ra ngoài. Đây đương nhiên là Phù Lạc sai người cố ý không bọc kỹ đồ vật này, nếu không lỡ Liễu A Man không nhìn thấy đồ bên trong, chẳng phải uổng phí “toàn bộ” công sức sao.
Vật như vậy ở hiện đại là đồ quá bình thường, đáng tiếc ở hoàng triều Viêm Hạ lại là lần đầu tiên xuất hiện, đó chính là một đôi hài múa ba-lê tinh xảo khéo léo của hiện đại. Mặt giày thêu bằng gấm trắng, dùng dây đai hồng nhạt cài chặt, mũi giày đính một viên Dạ Minh Châu lớn cỡ hạt Long Nhãn, đơn giản lịch sự tao nhã, nếu nhảy múa vào ban đêm lại càng thêm kinh tài tuyệt diễm.
Liễu A Man mở to hai mắt, “A!” Sợ hãi than ra tiếng. Thị nữ lại không cách nào lý giải được ngạc nhiên của Liễu A Man, chẳng qua chỉ là một đôi giầy xinh đẹp mà thôi.
Nhưng Liễu A Man liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ độc đáo của đôi hài này. Đế hài hơi mỏng, mềm mại nhẹ nhàng, sẽ không hạn chế vũ bước linh động chút nào, mũi giày rộng dẹt lại dày, sẽ bảo hộ ngón chân yếu ớt của người múa rất tốt (Tuy rằng không giống ba-lê bình thường có đệm ngón chân, nhưng trong điệu múa của hoàng triều Viêm Hạ cũng không thiếu khuyết đệm bước mà).
Đúng là vừa có một màn này, Liễu A Man mới có thể lưu lại Phù Lạc, đáp ứng vì nàng thật sự không cự tuyệt được đôi hài cho người múa này.
Mà Phù Lạc lại nghĩ trong lòng, Liễu A Man quả nhiên có nhãn lực, biết thưởng thức lễ vật của mình, nếu đổi cho người hữu danh vô thực chỉ sợ cũng sẽ không biết đôi giày kia trân quý.
Lúc các tú nữ ở điện Thể Nguyên biết được Liễu A Man muốn đích thân đến dạy các nàng múa, đều sôi trào. So với các nàng cao hứng, thì những người khác lại chưa hẳn.
Cung Khánh Đồng Ngọc quý phi
“Cái gì, nàng ta lại có thể mời được Liễu A Man đến dạy tú nữ thỉnh phong vũ, nàng ta điên rồi sao? Suốt ngày cũng chỉ biết làm chuyện ngu xuẩn như thế, Bổn cung tại sao có thể có loại muội muội này chứ.”
Cung Vân Tường Lan Hiền Phi.
“Tại sao Liễu A Man đáp ứng Phù phi?” Vẫn là Lan Hiền Phi hỏi tới trọng điểm, nàng biết Liễu A Man tâm cao khí ngạo, nữ tử này ngay cả sủng ái của hoàng thượng cũng có thể cự tuyệt, còn có cái gì có thể đánh động nàng đây?
“Nô tì cũng không biết. Chỉ biết là Phù phi tự mình đi Thính Hương thủy tạ mời nàng.”
“Bổn cung thấy không hẳn đơn giản như thế, ngươi tiếp tục đi điều tra.”
Điện Thể Nguyên Lăng Nhã Phong
Nghe được tin tức từ thị nữ bên người thì Lăng Nhã Phong có thất thần trong chớp mắt, nàng tự cho là xem hiểu toàn bộ nương nương trong cung, nhưng đối với Phù phi này lại càng ngày càng nhìn không thấu. Chỉ là nàng rất nhanh đã khôi phục thần sắc bình tĩnh, một lần nữa đưa tay đặt ở trên danh cầm “Hạc Ngâm”. Nàng yêu thương vỗ về huyền cầm, nàng có đủ tự tin hiểu rõ khóa tú nữ lần này kỹ thuật nhảy của bất luận kẻ nào cũng không thể so được với tiếng đàn của nàng, ngoại trừ ~~. Bất quá nàng đã loại trừ chướng ngại của mình, cho dù Phù phi mời tới Liễu A Man cũng không thay đổi được sự thật nàng sẽ hấp dẫn ánh mắt hoàng thượng.
Ngọc quý phi hổn hển khẩn cấp cho đòi Phù Lạc tới cung Khánh Đồng. “Muội điên rồi sao?”
“Quý phi nương nương nguôi giận. Phù Lạc cũng là nghe theo nương nương phân phó mà.”
“Bổn cung phân phó, khi nào thì Bổn cung phân phó muội làm loại sự tình này.” Ngọc quý phi phẫn nộ khiến khuôn mặt đẹp đẽ quý giá trở nên dữ tợn, Phù Lạc vì nàng ta mà âm thầm may mắn hoàng thượng không nhìn thấy một màn này.
“Sau khi Lăng Nhã Phong bị thương vẫn luôn theo khuôn phép cũ, tần thiếp thật sự không tìm ra lý do làm khó nàng, cha của nàng là đại thần đức cao mong trong trong triều, tần thiếp cũng sợ đến lúc đó hoàng thượng sẽ truy cứu, cho nên đành phải mời đến Liễu A Man dạy tú nữ múa, chỉ nguyện đem lực chú ý của hoàng thượng từ trên tiếng đàn chuyển dời đến kỹ thuật nhảy.”
“Muội không cần làm ra vẻ khôn ngoan, tài đánh đàn của Lăng Nhã Phong có một không hai hiện nay, mấy năm trước hoàng thượng cải trang đến nhà nàng cũng đã tán dương qua tiếng đàn ‘Khúc uyển nhu lệ, tuyệt thế phi mị’ của nàng ta.” Tuy rằng Ngọc Quý phi còn đang trách cứ Phù Lạc, nhưng ngữ khí đã dịu đi.
“Nương nương trách cứ rất đúng, là tần thiếp lo lắng không chu toàn, mong rằng nương nương thứ tội.”
Trở lại Hạm Đạm Hiên của mình, Phù Lạc cũng tự hỏi qua, vì sao làm như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng kết luận vì mình hẳn là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, cảm thấy được hậu cung của Long Hiên đế không đủ phong phú, hí kịch hóa không đủ phấn khích, nhưng cũng có một loại tâm tình chính mình hãm sâu vào lồng giam, sợ người khác không hãm vào ích kỷ ác độc, Phù Lạc âm thầm khinh bỉ chính mình ở dưới đáy lòng hồi lâu. Phù Lạc nghĩ thầm, dù sao cuối cùng không phải chết ở trong âm mưu chính là chết vì vương quyền, cứ để cho âm mưu càng thêm mãnh liệt hơn đi.
Từ sau khi Liễu A Man đến điện Thể Nguyên dạy các tú nữ múa vào mỗi sáng sớm, Phù Lạc liền tạm thời từ bỏ thói quen ngủ nướng, mỗi ngày ân cần đến điện Thể Nguyên, nhìn không rời mắt lẻn học nghệ, ai bảo nàng cảm thấy hứng thú đối với ca múa chứ, đối với những thi họa kỳ nghệ linh tinh gì đó lại hoàn toàn không có hứng thú, nếu không phải vì sinh tồn ở nơi này, nàng tuyệt đối không có khả năng luyện chữ. Mỗi ngày nhìn Liễu A Man dạy, bản thân liền nhốt mình ở trong phòng tập theo, bất diệc nhạc hồ.
Mà lần này thỉnh phong vũ cũng là Phù Lạc cùng Liễu A Man hợp lại thiết kế, vũ danh 《Thiên Nữ Tán Hoa》. Điệu múa này vừa cát tường lại tuyệt đẹp, sau khi Phù Lạc đưa ra, hai mắt Liễu A Man nhất thời phát sáng lên.
“Ý tưởng của nương nương quả nhiên có ý mới. A Man cũng nên đi tập điệu múa này.”
Phù Lạc nghe xong, trong lòng lại âm thầm khách sáo một chút bản thân đạo văn.
Chứng kiến Liễu A Man phiêu dật như tiên, tay áo như nước tung bay, bước nhẹ lướt ở giữa sân, Phù Lạc lại đắm chìm không thể tự kiềm chế.
“Tài múa của Liễu tiểu thư thật sự là xuất thần nhập hóa, không người có thể so sánh mà.”
“Nương nương quá khen, chẳng qua chỉ là kỹ năng vụng về. Nghe nói tài múa của công chúa Lê Cơ ở Ấn Gia quốc mới là đương thời nhất tuyệt, có truyền thuyết lúc nàng nhảy múa bách điểu đều tụ tập, làm bạn nhảy với nàng đó.”
Nhìn Liễu A Man một bộ dạng mê mẩn, Phù Lạc cũng không khỏi ảo tưởng đến cái loại trường hợp thần thoại này.
“Thực khó tưởng tượng người có tài múa xuất chúng hơn so với Liễu tiểu thư, chỉ sợ cũng chỉ ở trên trời mới có thôi.”
Minh sư xuất cao đồ, có đệ nhất vũ kỹ Viêm Hạ Liễu A Man này làm thầy, tú nữ được tuyển lại đều như hoa mẫu đơn, thông minh tú tuệ, hiệu quả của khúc 《 Thiên Nữ Tán Hoa 》này chỉ cần suy nghĩ là biết.
Chính là Liễu A Man lại ra một nan đề cho Phù Lạc.
“Nương nương, điệu múa này đến cuối còn cần một người múa dẫn đầu dâng hoa, người này vẫn là do nương nương quyết định đi.”
Phù Lạc biết người này nếu không tuyển tốt, một khi tuyển ra, nàng ta rất có thể sẽ trở thành vật hi sinh giữa những tranh đấu của tú nữ. Trầm ngâm hồi lâu, Phù Lạc nói: “Vậy đành nhờ Liễu tiểu thư. Động tác dành cho người múa dẫn đầu kia mong rằng tiểu thư có thể dạy cho tất cả tú nữ, ngày thường Bổn cung sẽ quan sát, đến ngày thỉnh phong vũ sẽ tuyển ra người múa dẫn đầu.”
“Nương nương lo lắng quả nhiên chu đáo.” Liễu A Man hiểu rõ khẽ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...