Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ


Phó Uyên không có thói quen nấu bữa sáng, ngày thường đều xuống dưới nhà mua đồ ăn sáng, vậy mà hôm nay anh lại phá lệ dậy sớm nấu mỳ.
Phó Hân thay đồng phục xong đi ra, có lẽ còn chưa tỉnh ngủ hẳn nên vẻ mặt vẫn hơi mơ mơ màng màng.
Cô hít hà một hơi, trong không khí ngập tràn mùi trứng gà và hành lá, chẳng biết Phó Uyên đang làm món gì.

Thấy anh trai lúi húi trong bếp, cô nhướng mày hỏi: “Nấu gì thế?”
“Mỳ.” Phó Uyên trả lời ngắn gọn, dứt lời quay đầu lại nhìn chằm chằm đứa em gái đang đứng che miệng ngáp, hai tay anh bưng một cái bát tô nóng hổi tới.

“Đứng ngốc ở đó làm gì? Nhân lúc còn nóng qua đây nếm thử đi, hoan nghênh đóng góp ý kiến thật lòng.”
Phó Hân thả ba lô xuống đất, đến ngồi vào bàn ăn, mở to mắt ngắm nghía bát mỳ bốc hơi nghi ngút trước mặt.

Bên trên bát mỳ có thịt bò, một quả trứng chần, vài lát hành thái nhỏ và một ít rau thơm, tổng thể màu sắc khá bắt mắt.
Nhận lấy đôi đũa, Phó Hân gắp một gắp mỳ lên hút “rột” một cái vào miệng, chầm chậm nhai nuốt rồi nhíu mày.
Phó Uyên nhìn cô hỏi: “Thế nào? Có ngon không?”
“Cũng được.” Phó Hân gật đầu, dừng một giây rồi nói tiếp.

“Anh đang muốn tập tành trở thành người đàn ông của gia đình bằng cách học nấu mỳ?”
Phó Uyên giả ngơ trước câu nói mỉa mai của Phó Hân, rất tự nhiên đoạt lấy đôi đũa trong tay cô nếm thử một miếng, chép chép miệng.

“Hình như nước dùng hơi nhạt nhẽo?”
Chân mày Phó Hân giãn ra, cô cười nói: “Muốn nước dùng ngọt phải ninh xương.”
Phó Uyên bất đắc dĩ thở dài.

“Ai mà dậy sớm ninh xương được chứ?” Nói xong, anh trả đũa lại cho em gái, khoát khoát tay ra chỉ thị.

“Ăn hết đi, không được bỏ mứa.

Ăn xong anh đưa em đến trường.”
Bởi vì công việc quá bận rộn, cuối năm ngoái Phó Uyên và Vu Duệ đã thống nhất mua cho Phó Hân và Vi Nam xe đạp để hai đứa cùng nhau đạp xe đến trường, vừa không phải phụ thuộc vào người lớn, vừa rèn luyện sức khoẻ.
Phó Hân nhăn nhó nhìn Phó Uyên qua làn hơi nước mờ mờ, tay đặt đũa xuống bàn, ngoạc mồm ra kêu oan: “Gần đây tôi không gây sự đánh nhau, không chửi thầy mắng bạn, không trốn học bỏ tiết, ngày nào cũng làm bài tập đầy đủ.

Anh còn muốn giám sát tôi? Anh rảnh rỗi quá ha, không có việc gì làm à?”
“Làm sao? Anh là anh trai em, anh đưa em gái mình đi học một hôm cũng không được hả?” Phó Uyên cầm đũa đánh tới, làm nước mỳ dính trên đầu đũa văng cả lên mũi Phó Hân.
Phó Hân lập tức đưa tay lên quệt sạch sẽ, tiếp đó trưng ra bộ mặt ghét bỏ quen thuộc.

“Anh thừa thời gian thì lo chuyện của mình trước đi.

Anh với Vu Duệ chia tay thật rồi hả?”
“Ăn mỳ của em đi, đừng nhiều lời.” Phó Uyên ăn hết một quả trứng luộc, miễn cưỡng đáp.
“Anh còn yêu chị ấy không?” Phó Hân cúi đầu nhét đầy một đống thức ăn vào miệng, nuốt hết xuống bụng mới nhìn anh hỏi.
“Em có ăn hay không?” Bàn tay đang bóc vỏ trứng của Phó Uyên khựng lại, anh chợt ngước mắt lên nhìn cô, sau đó hung hăng đập mạnh quả trứng trong tay xuống bàn.
Phó Hân điếc không sợ súng, cô nheo mắt đánh giá anh một lát, thản nhiên nói thẳng: “Tôi nghĩ chị ấy hết yêu anh rồi.”
Lúc cô nói xong câu này, nét mặt của Phó Uyên đanh lại, ánh mắt anh lạnh đi, tỏ rõ vẻ không vui.


Anh không còn tâm tình ăn uống gì nữa, tay dài vớ lấy khăn giấy lau miệng, thấp giọng doạ nạt: “Không ăn thì đổ đi.”
“Chăn đơn gối chiếc, đêm dài khó ngủ, anh nằm vắt tay lên trán…” Phó Hân chưa chịu bỏ cuộc.
Cô còn chưa kịp dứt lời đã bị người đối diện nhét quả trứng luộc vừa được bóc vỏ vào miệng.
Phó Hân suýt thì mắc nghẹn, trong đầu thầm nói nốt mấy chữ: “Tự mình sám hối đi!”
Cô vội vàng lôi quả trứng trong miệng ra thả xuống bàn, lườm anh một cái.

“Còn không biết chạy theo dỗ dành? Cái tên đàn ông đầu bị lừa đá như anh cứ sĩ diện hão tiếp đi, đến lúc người ta chạy mất thì tha hồ trùm chăn mà khóc lóc nhé.”
Phó Uyên tiếp tục bóc vỏ một quả trứng khác, vừa làm vừa nói: “Lúc hai người tâm sự với nhau, Vu Duệ có nhắc đến anh không?”
“Có.” Phó Hân mạnh mẽ gật đầu.
“Nói những gì?” Anh giả bộ lơ đãng hỏi.
“Vu Duệ nói tôi là tôi, anh là anh.

Mặc dù chị ấy không cần anh nữa, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, chị ấy với tôi vẫn sẽ là chị em tốt.

Tôi bảo với Vu Duệ rằng tôi tôn trọng mọi quyết định của chị ấy.

Mấy lời này có được tính là tâm sự không?”
Mặt người đàn ông nào đó đen như đít nồi.
Anh đứng phắt dậy, dùng sức đẩy ghế ra, quắc mắt nói với cô: “Đi học!”
“Tôi mới ăn được mấy miếng, còn chưa xong mà!” Phó Hân la lên oai oái.
Phó Uyên hung dữ túm cổ áo em gái lôi đi xềnh xệch, tức hộc máu mà nói: “Đừng ăn nữa, nuôi tốn cơm, thà nuôi cái chổi còn hơn!”

Tan làm, Lăng Hiên khoác vai Phó Uyên, cười nói: “Tôi biết một chỗ massage rất được, ấn đến mức cậu không biết mình là ai nữa luôn.

Đi không?”
“Từ bao giờ cậu lại sa đoạ đến nỗi đi tìm mấy thể loại gái massage gái rửa chân để thoả mãn vậy? Cậu chê tiền lương tôi trả cho cậu quá thấp hay là chê công việc quá nhàn rỗi?” Nghe lời rủ rê, Phó Uyên nới lỏng cravat, ném cho anh ta vẻ mặt khinh thường.
“Ấy ấy, cậu đừng nghi ngờ nhân phẩm của tôi chứ.

Đây là spa chính quy, đâu phải nơi rồng rắn lẫn lộn.” Lăng Hiên khua tay loạn xạ.
Nghe anh ta thề thốt rằng spa này tuyệt đối không phải mấy địa chỉ massage kích dục gì gì đó, đã lâu chưa được thư giãn, rút cục Phó Uyên cũng chịu đồng ý.

Spa này có nhiều liệu pháp tổng thể, gồm kĩ thuật massage Ayurveda cổ xưa có nguồn gốc từ Ấn Độ.

Trước khi thực hiện liệu trình, hai người được bác sĩ bắt mạch để quyết định dịch vụ phù hợp, sau đó lại được nhân viên đưa vào một gian phòng đôi gồm hai chiếc giường gỗ ngăn cách bởi một tấm bình phong.
Quản lí spa dẫn theo hai nữ chuyên viên người Ấn Độ vào phòng, trên người bọn họ mặc saree (*) cách tân, bên trong là mảnh vải chiffon màu xanh ngọc, bên ngoài là mảnh lụa trắng với hoa văn in chìm kết hợp cùng đường viền màu vàng kim quấn ngang eo rồi vắt chéo qua vai, tóc đen mượt búi gọn gàng, tay đeo vòng đá Chakra bảy màu.

(**)
(*) saree: quốc phục Ấn Độ dành cho nữ giới.
(**) Chakra: còn gọi là Luân Xa, được cho là trung tâm của năng lượng tâm linh, tâm lí, tình cảm và sinh lí ẩn trong cơ thể con người.

Tổng cộng có 114 loại Chakra, nhưng chúng được chia thành 7 loại Chakra chính và 7 Chakra này xếp thành một hàng thẳng từ gốc của cột sống lên đến đỉnh đầu.
Phó Uyên nằm sấp trên giường, toàn thân để trần chỉ quấn một cái khăn bông mỏng.

Dịch vụ mà anh chọn là Abhyanga, massage toàn thân bằng dầu nóng và các loại dầu dược liệu trong vòng 60 phút.


Ngay khi anh vừa nhắm mắt, cảm giác mát lạnh có chút đặc sệt của một loại chất lỏng nào đó bất chợt phủ lên trên lưng.

Cái lạnh xuất hiện không đến vài giây đã chuyển thành ấm nóng rất dễ chịu.
Chuyên viên massage thoa đều chỗ dầu nóng đó khắp cơ thể anh rồi mới bắt tay vào việc chính.

Từ lưng, đôi tay thuần thục dần dần di chuyển lên cổ và vai gáy, xoa nắn dọc xuống hai bả vai và cánh tay, kế tiếp lại vuốt thẳng xuống dưới eo hông và mông, qua mông là đến bắp đùi, cẳng chân và bàn chân.
Thủ pháp của chuyên viên rất tốt, từng lực nhấn, lực xoa hay lực nắn bóp đều vừa đủ, không quá mạnh gây đau đớn cũng không quá hời hợt vô thưởng vô phạt.

Trong khoảng nửa tiếng đầu, Phó Uyên có thể cảm nhận được các mạch máu trong người được lưu thông đáng kể, độ cứng cơ giảm gần như tối đa.

Sau 60 phút, toàn bộ thân thể trở nên thư thái, tinh thần cũng sảng khoái phấn chấn lạ thường.
Nội thất trong phòng chủ yếu làm từ tre và gỗ mang lại cảm giác mộc mạc thanh tịnh vô cùng, ánh sáng được điều chỉnh vừa vặn, âm nhạc tần số Solfeggio 174Hz chậm rãi nhẹ nhàng có tác dụng chữa lành đau đớn vật lí và căng thẳng đầu óc.

Ngoài âm nhạc êm ái, trong không gian cơ hồ không chứa đựng bất kì âm thanh thừa thãi nào khác, việc này khiến hai người đàn ông được thả lỏng hoàn toàn.
Có thể thấy được, những lời tâng bốc của Lăng Hiên cũng không phải là chém gió, Phó Uyên thực sự cảm thấy mệt mỏi cả ngày dần tan biến hết, sức lực hồi phục đến 9 phần.

Chất lượng lần massage này có thể nói là xứng đáng với giá tiền.
Phía bên kia bình phong, Lăng Hiên cũng đang được hưởng thụ loại dịch vụ giống như vậy.

Anh ta nằm lim dim, mấp máy môi nói bằng tiếng Anh: “Các cô có nghe hiểu tiếng Trung không?”
Một trong hai chuyên viên dùng giọng Anh – Ấn trả lời là không, mỉm cười hỏi: “Quý khách thấy lực đạo như thế này ổn chứ ạ?”
Lăng Hiên giơ ngón cái tỏ ý hài lòng, sau khi xác nhận hai nhân viên không biết tiếng Trung mới yên tâm nói chuyện với Phó Uyên: “Lão Phó, tôi có một người bạn, quen biết cũng lâu năm rồi.

Hai vợ chồng bọn họ lấy nhau tính đến nay là vừa tròn 25 năm.

Sắp tới anh ấy muốn tổ chức đám cưới bạc cho vợ mình, nhưng mà tình hình của bọn họ rất đặc biệt, cho nên anh ấy muốn tìm một đơn vị uy tín để giao phó trách nhiệm.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng chỉ có cậu mới giúp được tôi.”
“Giúp cái gì? Muốn mời tôi làm MC tấu hài à?” Phó Uyên chuyển tư thế từ nằm sấp sang nằm ngửa, nhắm mắt nói.
“Ai dám mời cậu làm MC chứ? Trả không nổi chi phí.” Lăng Hiên híp mắt cười ha ha, thoải mái đùa giỡn mấy câu rồi mới kể vào chi tiết.
Đến lúc thanh toán, Lăng Hiên vẫn còn lâng lâng vì kĩ thuật massage tuyệt vời của cô gái người Ấn Độ nên quyết định đóng tiền đăng kí thẻ hội viên, tiện tay đưa cho Phó Uyên một cái.

Trước đây khi xảy ra xích mích với Phó Uyên, đều là anh không về nhà, lần này Vu Duệ đánh đòn phủ đầu, hành lí cũng không thèm mang theo, chạy về nhà bố mẹ ở Hồng Khẩu một thời gian.

Kì thực cô cũng chẳng biết Phó Uyên có thèm để tâm đến hành động giận dỗi này của cô hay không, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bản thân dường như thắng một ván vậy.
Người đời nói xa thơm gần thối quả không sai, mẹ Vu thường ngày vẫn luôn mong ngóng con gái về ăn cơm, nhưng ngày nào cũng nhìn mặt thì lại nhanh chóng phát ngấy, không nói hai lời thẳng tay đuổi Vu Duệ về nhà.

Buổi tối tan làm, Vu Duệ lái BMW về Lục Gia Chuỷ, thong thả đi thang máy lên nhà, vừa đi vừa ngâm nga hát.
Ngoài dự đoán của cô, Phó Uyên bất ngờ tập kích bên ngoài thang máy, vừa thấy cô bèn lập tức chặn lại.
Vu Duệ gặp Phó Uyên thì chỉ tỏ vẻ hờ hững, không hề đếm xỉa đến anh, trực tiếp đi vòng qua.


Trước thái độ xa cách lạnh nhạt của Vu Duệ, khuôn mặt anh rất nhanh hiện lên vẻ hung ác nham hiểm.
Phó Uyên nắm lấy cánh tay phải của cô, kéo giật vào trong lòng mình, hỏi cô bằng giọng điệu nóng nảy: “Tại sao gần đây không về nhà?”
Vu Duệ khoanh tay trước ngực, cô nhìn xuống đất chứ không thèm nhìn Phó Uyên, thờ ơ trả lời: “Ở nhà bố mẹ.”
Sau đó, không thèm để ý đến sắc mặc khó coi của người đàn ông, cô rút tay lại rồi mở cửa bằng vân tay.
Chính xác là vân tay, sau khi người nào đó coi nhà cô thành nhà mình, thường xuyên không xin phép đã nghênh ngang tiến vào, Vu Duệ gọi ban quản lí đến thay khoá cửa, lúc trước dùng thẻ từ, bây giờ chuyển sang dùng vân tay.
Cửa vừa mở, cô đã bị Phó Uyên thô bạo đẩy vào trong nhà.
Vu Duệ khom lưng vừa muốn cởi giày cao gót, Phó Uyên đã vòng tay ôm lấy cô, hung hăng xoay người đè cô lên tường.

“Em thay khoá?”
Cô muốn đẩy anh ra nhưng bất luận thế nào cũng không thể nhúc nhích.
“Đây là nhà em, em muốn thay khoá là quyền của em.” Vu Duệ nghiêng mặt đi, bởi vì không biết anh muốn làm gì nên hơi thở có chút gấp gáp.

“Anh tốt nhất đừng nghĩ đến mấy chuyện xằng bậy.”
Phó Uyên chẳng nói chẳng rằng, vung tay ném túi xách của Vu Duệ ra thật xa.
Vu Duệ đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó nhịn không được bật cười.

“Cái anh vừa ném là Hermès đấy.”
Phó Uyên không quan tâm là Hermès hay LV, anh gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt mà anh nhớ nhung, tuy tay không lộn xộn nhưng đầu lại cúi xuống, môi lướt nhẹ qua môi cô.

“Về nhà đi, giận lâu như thế là đủ rồi.

Chuyện đó sẽ không xảy ra lần thứ hai, em tin anh chứ?”
“Có lần một thì sẽ có lần hai.” Vu Duệ bình tĩnh nói.
“Đảm bảo không có lần thứ hai!” Giọng anh chắc như đinh đóng cột.
“Nếu như có…”
Cô chưa nói hết câu đã bị anh chặn lại: “Sẽ không!”
Vu Duệ bĩu môi, xoay người đi vào trong bếp rót nước, Phó Uyên đi sau cô, quan tâm hỏi: “Ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” Cô vừa nói vừa ngẩng đầu uống một ngụm nước.
“Ăn cái gì?”
“Cơm hộp.” Vu Duệ không nói dối, có những hôm mải làm việc, cô ăn uống rất qua loa.
“Nghe gian khổ nhỉ?” Người nào đó trêu chọc cô.
“Không có đại phú đại quý như Phó đại gia đây.” Vu Duệ cũng đùa giỡn lại.
Phó Uyên liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Em cứ giả vờ giả vịt đi.

Chú ý ăn uống điều độ vào, tiền dù có kiếm được nhiều đến mấy thì cũng phải còn cái mạng mới tiêu được.”
Anh biết cô vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn, tiền là một trong những thứ có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn, nhưng anh không hi vọng cô lấy mạng mình ra để đổi lấy tiền.

Anh chỉ muốn cô được an nhàn, còn vất vả khổ sở cứ nhường hết cho anh là được rồi, mỗi tội đồ ngốc này không bao giờ chịu hiểu lòng anh, cứ thích lao đầu vào kiếm tiền bạt mạng.
Vu Duệ không trả lời, cô bưng cốc nước nóng ra sofa ngồi bấm điện thoại.

Phó Uyên chau mày, tay dài vươn ra giật lấy điện thoại trên tay cô.
“Trả đây!” Vu Duệ ngước mắt lên nhìn anh, chìa tay ra.
“Em nhắn tin cho ai mà cứ nhoay nhoáy thế?”
“Ồ, anh đây là đang ghen sao?” Vu Duệ ngồi khoanh chân dựa vào ghế, nheo nheo mắt hỏi.
“Anh không được ghen?” Phó Uyên hỏi ngược lại.
“Em nhớ không lầm chúng ta đã chia tay.” Vu Duệ cũng không quá chấp niệm với điện thoại, cô với lấy điều khiển bật TV.
Âm lượng mở rất nhỏ, vừa mở ra đã gặp kênh phim, là một bộ phim điện ảnh kinh dị của Mỹ có tên “Split”, nói về gã thanh niên Kevin mắc chứng rối loạn đa nhân cách với 23 nhân cách khác biệt và nhân cách kinh khủng thứ 24 sắp thức tỉnh – The Beast, quái thú.
Đèn trần và đèn trong bếp đều đã tắt, cả căn phòng khách rộng lớn chỉ mở hai ngọn đèn tường nên hơi tối.


Phó Uyên ngồi xuống bên cạnh Vu Duệ, rất tự nhiên choàng tay qua vai cô.
Cô không đẩy ra cũng không nhìn anh, hai mắt dán chặt vào TV.

Phó Uyên cầm lấy điều khiển, chỉnh âm lượng xuống thấp một nấc, mở miệng nói với Vu Duệ: “Phim này rất hay, em xem chưa?”
“Chưa xem.” Dừng một giây, cô nói tiếp.

“Anh tìm em có việc gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm em sao?”
Vu Duệ cười cười.

“Sợ Tổng giám đốc Phó bận rộn, làm chậm trễ thời gian vàng bạc của ngài.”
Cô nói xong cầm cốc lên uống một hớp nước, lại nghe thấy giọng Phó Uyên: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Anh vừa nói vừa trả lại điện thoại cho cô.
“Chuyện gì?” Cô đưa tay nhận lấy, cất vào trong túi áo khoác.
“Ngày mai đừng sắp xếp công việc gì cả, lịch trình không quan trọng huỷ hết đi, dành thời gian rảnh, anh dắt em đến một nơi.”
“Đi đâu thế?” Giọng anh có vẻ nghiêm túc, không khỏi làm dấy lên lòng hiếu kì của cô.
“Đến nơi rồi em sẽ biết.” Phó Uyên không nói thẳng ra, anh đưa tay chạm nhẹ lên vành tai cô.
“Anh đừng tỏ vẻ mờ ám có được không? Rút cục là đi đâu?” Trước giờ cô đều không thể đoán được tâm tư của Phó Uyên, vì vậy cũng không muốn suy nghĩ linh tinh làm gì cho mệt đầu.
“Yên tâm, là chuyện công.” Anh nói xong liền đứng dậy mở cửa đi về căn hộ phía đối diện, Vu Duệ ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông, trong lòng bỗng trào lên cảm giác mất mát khó tả.
Cứ thế mà đi sao…

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Phó Uyên đã sang gọi cửa, anh vừa lái xe vừa trình bày đầu đuôi sự tình.
“Người bạn này của anh rất tội nghiệp, vợ anh ấy bị bệnh nặng, tình hình hiện tại không mấy khả quan.

Anh ấy muốn tặng cho vợ mình lễ kỉ niệm 25 năm ngày cưới để chị ấy vui vẻ tích cực tiếp tục điều trị.

Chị ấy là người gốc Tứ Xuyên, từ bé đã rất thích đồ ăn cay nóng, nhưng do bệnh tật nên mấy năm nay chỉ được ăn đồ thanh đạm.

Thời gian nằm bệnh viện, chị ấy nhiều lần nói rất nhớ mùi vị quê hương, dù chỉ ăn mỗi món một miếng thôi là đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Anh muốn nhờ em đứng ra tổ chức? Trong ngành anh quen nhiều chủ nhà hàng khách sạn nổi tiếng như thế, sao anh không tìm bọn họ, tìm chủ quán lẩu như em làm gì?” Vu Duệ nhìn ra cửa sổ, nhàn nhạt hỏi.
“Bọn họ rất bận, không có thời gian.

Vả lại, không phải em chuyên trị ẩm thực Tứ Xuyên sao?”
“Em cũng đâu có rảnh? Nhà bao việc!” Cô nhìn thẳng về phía trước, giọng nói có chút bất bình.
“Nếu em cảm thấy khó quá không làm được cũng không sao, anh không làm khó em.

Để anh tìm người khác, em cứ quên chuyện anh vừa nói đi.” Anh chậm rãi trả lời.
Vu Duệ quay phắt đầu sang nhìn Phó Uyên, cả người như được tiêm máu gà, không chút do dự nhận lời.

“Được, em làm được! Anh đừng có xem thường em.”
“Vậy anh rửa mắt mong chờ.” Trong mắt Phó Uyên ẩn chứa ý cười, khóe môi hơi cong lên, phép khích tướng quả nhiên trấn áp được người phụ nữ ấu trĩ của anh.
“Anh đang khiêu khích em đấy à? Anh đổi cách khác đi được không?” Lúc này Vu Duệ mới phát hiện ra thái độ không đúng của người đàn ông, bực tức lên án.
“Cách này hữu dụng như vậy, anh đổi làm gì?” Phó Uyên rũ mắt xuống, khẽ cười.
Vừa dứt lời, xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự mang hơi hướng cổ điển, bên ngoài có vài người làm đứng chờ sẵn.

Hai người lần lượt tháo dây an toàn, Phó Uyên xuống xe mở cửa cho Vu Duệ, lại nghe thấy quản gia kính cẩn nghiêng mình nói: “Ông chủ đang chờ ngài trong phòng khách.

Xin mời hai vị đi theo tôi.”
Phó Uyên gật đầu, nắm tay Vu Duệ theo chân người kia đi xuyên qua khu vườn lộng lẫy vào nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui