Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ


Phó Uyên bị cô hết hôn lại cắn, hết gặm lại mút.

Môi lưỡi triền miên, trằn trọc dây dưa, trời đất xung quanh tối sầm, nụ hôn kịch liệt làm cho Vu Duệ cảm thấy vô lực chống đỡ.
Ngay lúc này đây, nội tâm cô đang ngổn ngang trong những mâu thuẫn chồng chéo.

Hồi hộp nhưng lại hưởng thụ, lo sợ mà lại khát khao.
Rất lâu sau đó, hai người mới thở hổn hển buông nhau ra.

Vu Duệ bởi vì thiếu oxy nên đầu óc có chút trì trệ, mãi mới tỉnh táo đôi chút.
Nhất thời xúc động hay là mưu đồ từ lâu, giờ phút này thực sự không có đáp án rõ ràng, cũng không còn quan trọng nữa, giờ đây Vu Duệ chỉ muốn buông thả bản thân một lần để đón nhận sự giao lưu thân thể đã lâu không có này.
Cô vòng một tay qua cổ Phó Uyên, hai chân kẹp chặt eo anh, tay còn lại muốn cởi áo sơ mi của anh.

Động tác của cô rất mạnh bạo nên suýt ngã ngửa ra sau, Phó Uyên vội ôm lưng cô giữ lại, giằng co như vậy khiến áo khoác ngoài của cô bị rơi xuống, dây áo ngủ bằng lụa tơ tằm cũng trượt khỏi bờ vai mượt mà.

Váy ngủ gợi cảm không che chắn được bao nhiêu, cảnh xuân bên trong lộ ra hoàn toàn, cần cổ trắng như tuyết, làn da nõn nà như tơ lụa, ở giữa là rãnh ngực sâu hun hút, quyến rũ đến độ dụ dỗ người ta phạm tội.
Ánh mắt Phó Uyên không tự chủ dán vào ngực của cô.

Tay anh vô thức vươn tới đặt lên ngực cô, đầu cũng cúi xuống hôn lên xương quai xanh tinh xảo.
Ngay lúc tay anh chạm vào ngực Vu Duệ, cô đột ngột đẩy anh ra, ngẩng cao đầu nhìn anh như khiêu khích.
Anh không bận tâm đến hành vi của cô, một lần nữa vươn tay tiếp tục công việc còn đang dang dở, lại bị cô ghì cổ tay xuống.

“Đây là địa bàn của tôi, anh muốn làm gì cũng phải đợi tôi gật đầu.”
Không ngờ người phụ nữ quật cường này đấu đá với anh thành nghiện, giữa lúc củi khô lửa bốc vẫn còn muốn đấu lên tận trên giường, Phó Uyên đưa tay vò tóc, bất đắc dĩ nở nụ cười tỏ vẻ chịu thua.
Có lẽ là đến tận bây giờ ông trời mới nghe được lời cầu khẩn tha thiết cách đây mấy phút đồng hồ của Vu Duệ, cuối cùng cũng chịu mở lòng từ bi chìa tay giúp đỡ cô.
Ngay lúc hai người đang lau súng cướp cò, cửa phòng bỗng dưng bị mở ra.
“Dì…?” Vi Nam sửng sốt đứng chôn chân ngoài cửa, nhất thời không biết nên lặng lẽ rút lui hay là cứ thế đi vào.
Vu Duệ mặt đỏ như cà chua chín, hai ba bước nhảy bật xuống đất, vội vàng nhặt áo khoác ngủ choàng kín người.

Phó Uyên trái lại mặt không đổi sắc nhìn người bạn nhỏ đang đứng ở cửa phòng ngủ, mỉm cười nói: “Dì cháu đang bận, có việc gì sao?”
Đang bận? Bận cái gì?
Không khí trong phòng đột nhiên có chút quái dị.
Sắc mặt Vu Duệ thoắt cái xanh xanh trắng trắng, trước câu nói vô cùng lập lờ của người đàn ông nào đó, cô cực kì căm tức, suýt chút nữa là chửi bậy thành tiếng.

“Dạ, cũng không có gì quan trọng…” Vi Nam có chút chần chừ, thậm chí có thể nói là quẫn bách.

Nhìn tư thế đầy ái muội ban nãy của hai người, hình như cậu vừa phá hỏng chuyện tốt rồi…
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Vi Nam, Vu Duệ thực sự là hết đường chối cãi, sự “trong sạch” của cô đã bị huỷ hoại bởi cái tên đàn ông thối kia rồi.
“Dì… dì ra ngoài với cháu.” Vu Duệ ngượng ngùng vuốt tóc, trong lòng xoắn xuýt không thôi.
“Thực sự không có gì đâu ạ, chỉ là… cô Tả nhắn trong nhóm chat của lớp thông báo buổi họp phụ huynh chiều nay được đẩy sớm lên nửa tiếng.” Vi Nam nín thở, cố lấy hết dũng khí nói hết câu một cách mạch lạc rồi đóng cửa chạy tót ra ngoài.
Phó Uyên cũng không còn mặt mũi nào để mà nán lại, hơn nữa anh cũng cần về nhà chuẩn bị cơm nước quần áo, buổi chiều còn phải đi họp phụ huynh cho Phó Hân.

Vừa vào được trong nhà, anh đã lao vào phòng tắm, một lúc sau, tiếng nước chảy róc rách truyền ra.
Vu Duệ đứng nấu cơm trưa trong tình trạng phẫn uất, một bụng lửa giận vô cớ không có chỗ phát tiết, chỉ còn cách trút hết vào đồ đạc.
“Dì à, cháu thấy chú Phó không phải là người đàn ông phong lưu đâu, chẳng qua chú ấy có duyên với người khác giới thôi.

Hay là dì thử tìm hiểu xem sao?” Vi Nam nhận được tin nhắn cầu cứu của đồng minh, không biết mọc từ đâu ra, đứng ngo ngoe bên cạnh Vu Duệ ướm hỏi.
“Cháu là trẻ con, biết cái gì mà phong lưu với không phong lưu?” Vu Duệ lập tức gạt phăng đi.
Về phần Phó Uyên, giữa đường nhảy ra một thằng nhóc Vi Nam phá đám khiến anh không thể nào vui nổi.

Thế nhưng khi thấy Vu Duệ không cự tuyệt anh, ngược lại còn chủ động nghênh đón một cách nhiệt tình, anh vẫn rất hài lòng.
Món nợ hôm nay anh tạm thời ghi sổ, cơm không ăn thì gạo vẫn còn đó, về sau còn rất nhiều cơ hội để anh và người phụ nữ này “tương thân tương ái”.
Nhưng Phó Uyên cũng không khỏi bâng quơ suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

Từ ngày độc thân, đã bao lâu rồi anh chưa nhận được sự quan tâm chăm sóc ấm áp như thế này?


Là một người phụ nữ chưa kết hôn cũng chưa có con, vậy mà vẫn phải thường xuyên chạy đến trường học để họp phụ huynh, tâm tư Vu Duệ phiền muộn khó tả.
Cô thực sự đã thấu hiểu phần nào nỗi lòng của bố mẹ cô khi xưa, của vợ chồng chị họ Thẩm Vân – Vi Mặc, thậm chí là cả Phó Uyên.
Làm cha mẹ thật không phải chuyện dễ dàng gì.
Ngày nào cũng bận rộn cơm nước, tất tả đưa đi đón về.

Chăm sóc mấy đứa trẻ ngoan ngoãn dễ bảo như Vi Nam ít ra còn nhàn nhã, chứ quản lí trẻ con phản nghịch như Phó Hân thì không khác gì đi đánh giặc.

Đã thế lại không hề có chút tự do tự tại nào, con cái đã lớn tồng ngồng ra rồi mà mỗi lần đi vắng, cha mẹ vẫn phải chạy đông chạy tây tìm người thân cận uy tín để gửi gắm con mình.
Vu Duệ càng được củng cố niềm tin vào quyết định sống độc thân đến cuối đời của cô.
Lúc sáng suýt chút nữa đã chơi trò đánh trận giả với Phó Uyên ngay trong phòng ngủ của mình, bây giờ đã lại gặp mặt anh ở buổi họp phụ huynh, đối với Vu Duệ, tình huống này thực sự có chút quỷ dị.
Trong 50 vị phụ huynh của 50 đứa nhóc 15 16 tuổi, cả hai trông đều quá trẻ so với mặt bằng chung.
Hai người bọn họ đều ỷ y nhà gần nên cùng nhau đến muộn nhất, trời xui đất khiến thế nào lại phải ngồi cạnh nhau trên chính cái bàn của Phó Hân và Vi Nam, nằm tít trong góc xa nhất phòng học.
Cô Tả ngồi trước bàn giáo viên trên bục giảng, đang thao thao bất tuyệt về giải nhất của tiết mục kịch “Hồng lâu mộng” một cách sung sướng và tự hào, nhưng một chữ cũng không lọt vào tai Phó Uyên, bởi vì anh còn đang mải ngắm Vu Duệ.
Bộ đồ công sở hôm nay Vu Duệ mặc có cùng kiểu dáng với bộ đồ hôm cô đến trường giải quyết chuyện Phó Hân bắt nạt Vi Nam, váy ngắn theo động tác ngồi vắt chéo của cô làm lộ ra bắp đùi trắng nõn nà, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi.
Phó Uyên hít sâu một hơi, anh dần dần cảm thấy kinh ngạc với sự ảnh hưởng của Vu Duệ đối với anh.

Phong cách ăn mặc này hoàn toàn trang nhã kín đáo, thế mà lại khiến anh nảy sinh cảm giác muốn đè cô dưới thân rồi.
Đã bắt đầu tưởng tượng rồi thì thật khó mà ngưng lại, Phó Uyên bắt đầu dùng ánh mắt ngấu nghiến của sói đói như đang lột từng món đồ trên người cô xuống.

Anh vừa vẽ ra viễn cảnh nóng bỏng đó vừa nghĩ thầm, không biết cô sẽ dùng vẻ mặt gì để đối phó với sự thô bạo của anh nhỉ? Khóc lóc xin tha hay là nức nở kêu rên hùa theo?
Mẹ kiếp, ngay cả chính anh cũng bắt đầu khinh bỉ bản thân rồi đây này.

Anh có phải mấy tay biến thái cuồng dâm đâu, ban ngày ban mặt tự nhiên lên cơn động dục cái gì chứ! Chưa kể Vu Duệ không hề hợp khẩu vị của anh.
Có lẽ là vì anh đã từ chối quá nhiều người phụ nữ, ông trời nhìn thế nào cũng không thuận mắt, quyết định trừng phạt bằng cách cho anh gặp phải người phụ nữ tuỳ hứng này.
Chỉ có cái lí do dở hơi đó mới thuyết phục được anh.
Vu Duệ tuy không cự tuyệt nhưng có vẻ vẫn chưa hoàn toàn chủ động muốn được anh âu yếm.


Trước mắt, anh không nên dọa cô căng thẳng, thời gian và thủ đoạn anh đều có thừa, hai nhà lại đối diện nhau, cũng chẳng lo cô sẽ chạy mất.
Lạt mềm buộc chặt, đạo lí này không bao giờ sai.
Vu Duệ chịu không nổi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Phó Uyên, nhân lúc mấy vị phụ huynh khác đang ồn ào thảo luận về kế hoạch chuyến du lịch 5 sao, cô len lén nhổm dậy, muốn đổi sang chỗ ngồi khác cách xa người đàn ông bên cạnh, thế nhưng ngay lập tức bị anh tóm trở về.
Vu Duệ có phần e ngại chỗ đông người nên không dám phản kháng mạnh, Phó Uyên thấy vậy liền thuận thế luồn tay qua các khe hở ngón tay của cô, để cho mười ngón tay đan vào nhau.

Vu Duệ như bị điện giật, vội vã muốn rút tay về, lại bị Phó Uyên nắm chặt kéo sát vào gần anh.
Anh thản nhiên làm ngơ trước sự vùng vẫy của cô.
Không rõ ý tứ của Phó Uyên, cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy khóe miệng anh thấp thoáng ý cười, ánh mắt có phần dịu dàng hơn bình thường.
“Sao vậy? Không muốn cho tôi chạm vào à?”
Càng kích động chống đối mới càng thoả mãn bản tính thích trêu chọc của Phó Uyên, vì vậy cô không tiếp tục cố sống cố chết gỡ tay ra nữa.
Quan trọng nhất là, cô không thể nào cứ mãi dối lòng, chính cô phải tự thừa nhận rằng trong sự ngại ngùng cũng có một chút vui thích…
Vu Duệ thầm mắng mình thật thiếu đứng đắn, mới thế mà đã hưởng thụ sự đụng chạm của anh rồi.
“Tay của cô thật mềm mại, sờ thật thích.”
Khóe miệng Vu Duệ cong lên, ánh mắt mang theo vài tia chế nhạo.

“Anh nói mấy lời đường mật này với bao nhiêu người phụ nữ rồi?”
“Không muốn nghe lời khen? Vậy để tôi nói lại, bàn tay của cô là bàn tay thô ráp nhất tôi từng sờ.”
“Anh sờ nhiều bàn tay quá rồi nhỉ?” Vu Duệ cười lạnh, muốn rút tay về, lại bị anh cầm chặt.
Trước thái độ khinh thường của cô, Phó Uyên không hề tức giận, mặt cũng không đổi sắc, thậm chí còn lộ ra bộ dạng vô lại: “Bình thường tôi chỉ nắm chân phụ nữ, không nắm tay.

Cô nên cảm thấy hạnh phúc khi là người phụ nữ đầu tiên được tôi nắm tay.”
Cái miệng tiện chuyên nói lời lẽ xấu xa của Phó Uyên trước giờ Vu Duệ đã lĩnh giáo không ít lần, cãi nhau với anh chỉ tổ tốn nước bọt, cô sẽ không ngu ngốc mà tiếp tục ăn miếng trả miếng.
Vu Duệ lạnh lùng liếc Phó Uyên một cái, không thèm tiếp chuyện anh nữa.
Nhưng anh nào có dễ dàng buông tha như vậy, bàn tay hư hỏng đậu xuống đùi cô, đầu ngón tay lần theo đầu gối đi lên, vuốt ve tới lui trên bắp đùi.
Vu Duệ tức giận đập vào mu bàn tay của anh một cái thật mạnh.
Tiếng động lớn bất thình lình làm cho mọi người trong phòng học đều nghe thấy, đồng loạt quay đầu lại nhìn, tầm mắt dán vào mu bàn tay hơi sưng đỏ của Phó Uyên.
Vu Duệ không ngờ hành động tưởng chừng như đơn giản của mình lại vô tình thu hút sự chú ý đến thế, khuôn mặt từ từ đỏ lên, đầu cúi gằm xuống như đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy sự dò xét của mọi người, Phó Uyên hiên ngang trả lời: “Cô Vu giúp tôi đuổi muỗi.”
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ này trôi qua rất nhanh, các vị phụ huynh tiếp tục quay lại sôi nổi thảo luận.
Trong âm thanh ồn ào, Vu Duệ lại nghe thấy giọng nói của Phó Uyên: “Cô có thật là sắp 30 tuổi không, tại sao hơi tí lại làm ra mấy hành động ấu trĩ thế?”

“Vậy theo anh Phó thì làm cái gì mới giống người trưởng thành?” Cô nhướng mày, đáp lại người đàn ông bên cạnh một câu.
Sau khi nói xong, cô mới cảm thấy câu này hình như không ổn cho lắm.

Hai người trưởng thành ở bên nhau, có thể làm ra rất nhiều chuyện…
Y như rằng, Phó Uyên lập tức chớp lấy thời cơ.

“Lát nữa tan họp, có muốn đi đâu đó tiếp tục chuyện của người trưởng thành lúc sáng còn đang làm dở không?”
Vu Duệ trừng mắt nhìn anh, hạ thấp giọng nói: “Cút!”
Phó Uyên đã quen với miệng lưỡi nóng nảy của cô, giọng nói mang theo vài phần trêu đùa: “Phụ nữ nên ăn nói nhỏ nhẹ, đừng động một tí là to tiếng.”
“Anh là ai mà tôi phải nghe lời anh?”
Phó Uyên cười cười.

“Phụ nữ muốn sống yên ổn, dưới giường hay trên giường đều nên nghe lời đàn ông.”
Vu Duệ tôn thờ chủ nghĩa nữ quyền, trần đời này ghét nhất chính là tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Đối với lời dạy bảo của Phó Uyên, cô cảm thấy khinh thường tận xương tuỷ, nhưng không rỗi hơi chỉnh đốn.
“Anh đừng một câu lên giường hai câu lên giường nữa, có được không?”
“Phụ nữ lâu ngày không có hơi đàn ông như cô, đảm bảo có nhu cầu rất mãnh liệt.” Anh nhanh chóng quay đầu sang, quả nhiên trông thấy khuôn mặt đỏ rực của cô.
“Anh câm miệng! Đừng nghĩ ai cũng suy nghĩ bằng nửa thân dưới như mình.” Vu Duệ tức giận mắng.
“Tôi nói thật đấy, tôi mới hôn lên vành tai cô thôi mà cô đã run bần bật, chứng tỏ cô rất khao khát đàn ông chạm vào mình.” Anh dừng một giây rồi nói tiếp.

“Vu Duệ, tôi luôn sẵn lòng thỏa mãn cô mà.”
Vu Duệ nghiến răng nghiến lợi dùng sức đấm Phó Uyên mấy cái, dường như muốn phát tiết lửa giận trong lòng.
Nhìn vẻ mặt ung dung như đang trêu ngươi của Phó Uyên, rõ ràng là cố ý chơi trò khích tướng, cô sẽ không ngu ngốc mắc bẫy của anh đâu.
Buổi họp phụ huynh cuối cùng cũng kết thúc, dòng người chen chúc nhau đi ra cửa lớp.
Bất thị oan gia bất tụ đầu (*), Vu Duệ không ngờ chiếc BMW của mình và chiếc Audi xấu muốn chết của Phó Uyên lại để đối diện nhau trong bãi đỗ xe.
(*) Bất thị oan gia bất tụ đầu: không phải oan gia không gặp mặt.
Anh nhìn thấy cô thì sửng sốt vài giây, sau đó chỉ cười nhạt liếc cô một cái, không nói câu nào mà đi lướt qua, khiến cô không kìm được quay đầu nhìn theo bóng lưng anh hồi lâu.
Mấy ngày sau đó, mọi thứ có vẻ như đã quay trở về quỹ đạo bình thường, Phó Uyên vẫn mang bộ mặt thiếu đòn đó, thỉnh thoảng chọc khoáy cô vài câu, nhưng lại không hề có hành động quá phận nào với cô cả, làm cho Vu Duệ rất hoài nghi bản thân mắc phải hội chứng hoang tưởng.
Chẳng lẽ trong cơ thể Phó Uyên có gắn một loại công tắc đặc chế kì quái nào đó, tắt một cái mở một cái là thái độ sẽ thay đổi 180 độ hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui