Tan tầm, Vu Duệ nhận được điện thoại của chị họ Thẩm Vân hẹn ra ngoài ăn cơm.
Mấy năm trước Thẩm Vân đã chuyển hẳn đến Bắc Kinh sinh sống, lại phải thường xuyên đi công tác xa.
Lâu rồi chị em chưa gặp nhau, Vu Duệ ngay lập tức vui vẻ đồng ý.
Lúc Vu Duệ đến nhà hàng Jade On 36 nằm trên tầng 36 khách sạn Shangri-La Phố Đông, Thẩm Vân đã đợi bên trong được một lúc rồi.
Cô ấy nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Vu Duệ liền tươi cười vẫy tay.
“Tiểu Vu, bên này.”
“Chị, đã lâu không gặp.” Vu Duệ uyển chuyển đi về phía chị họ, cô đặt túi xách sang một bên rồi thong thả ngồi xuống.
Thẩm Vân rót nước cam tươi ra ly, bẻ cong ống hút rồi đưa cho cô.
“Công ty của anh rể em dạo này nhận nhiều dự án quá, anh chị bận đến nỗi chân không chạm đất.
Hôm nay chị có cuộc gặp gỡ với đối tác ở Thượng Hải, xong việc là gọi cho em ngay.
Vất vả lắm mới có một buổi tối rảnh rỗi để hẹn hò, hay là chị em mình ăn một bữa cơm hoành tráng rồi đi shopping đã đời nhé?”
“Thẩm Thẩm thân yêu, chị muốn nhờ vả thì cứ nói thẳng ra đi.
Kể khổ với em làm gì?” Vu Duệ vươn tay nhận lấy ly nước cam tươi hút một ngụm, để lộ ra một nụ cười ngọt ngào giả tạo.
Hai vợ chồng Vi Mặc và Thẩm Vân là hai người không đáng tin cậy nhất trong số những người không đáng tin cậy mà 28 năm nay Vu Duệ từng gặp qua.
Cứ khi nào bọn họ thở ngắn than dài là y như rằng lại có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.
Nói thế thôi chứ lần nào Vu Duệ cũng đáp ứng nhiệt tình, ai bảo hồi cô còn bé xíu Thẩm Vân từng bế cô suốt mấy năm trời cơ chứ?
“Ôi cái con bé này, mũi thính như chó săn ấy! Em cũng biết đấy, anh rể em mới mở chi nhánh bên Singapore, bọn chị phải đi công tác liên miên…”
Vu Duệ cắn ống hút theo thói quen, chịu không nổi kiểu cách nói chuyện vòng vo của người chị họ này, liền trực tiếp ngắt lời: “Chị, chị nói vào chuyện chính luôn được không?”
“Ờ thì… Mấy hôm nữa chị sẽ bay sang Singapore với anh rể em, lần này bọn chị phải ở lại lâu một chút đấy, có lẽ là hơn một năm.”
Hàn huyên đôi ba câu mới biết, hoá ra Thẩm Vân cùng Vi Mặc chuẩn bị đi công tác dài hơi, bỏ lại đứa con trai năm nay mới học lớp 11 ở nhà, muốn gửi thằng bé ở chỗ Vu Duệ nhờ cô chăm sóc.
“Nam Nam đang học trường chuyên trên Bắc Kinh cơ mà? Chị tính cho nó đến Thượng Hải à?”
“Ừ, để nó ở một mình với quản gia chị không yên tâm, thế nên chị làm thủ tục chuyển trường cho nó rồi.
Trung học Dương Kinh, ngay gần căn hộ ở Lục Gia Chuỷ của em đó.”
“Có phải cái trường song ngữ quốc tế trên đường Duy Phường không? Thế thì gần lắm, cũng tiện đường em đi làm hàng ngày.
Đợt nào em bận quá thì đăng kí cho nó ngồi xe đưa đón của nhà trường cũng được.
Nhưng tính cách thằng bé này hơi hướng nội, liệu nó có thích trường quốc tế không?”
“Các môn tự nhiên và cả ngoại ngữ của Nam Nam đều rất khá, học trường nào cũng không quan trọng.
Sắp tới nhờ em đăng kí giúp nó một lớp IELTS, nó tốt nghiệp xong là chị cho đi du học luôn.”
“Ừm, du học cũng tốt.” Vu Duệ gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Nói thật anh chị cũng ngại lắm chứ, công việc của em bận rộn như thế, chị không biết nhờ vả em có thích hợp không nữa.
Hay là chị gửi thằng bé ở chỗ bố mẹ em bên Hồng Khẩu, dù sao chú dì cũng về hưu…” Thẩm Vân nói với vẻ ngượng ngùng, nhưng rõ ràng ý tứ lại chẳng khác nào đang chặn đường sống của đối phương.
Đùa gì thế? Nếu gửi Vi Nam cho bố mẹ Vu, ngày nào Vu Duệ cũng phải qua đón cháu trai đi học rồi lại đưa nó về, đồng nghĩa với việc ngày hai lần giáp mặt mẹ già rảnh rỗi rất thích kêu ca chuyện chung thân đại sự của con gái.
Kế hoạch thúc giục đi xem mắt của mẹ Vu khiến cô sắp lâm vào khủng hoảng trước thềm 30 tuổi rồi đây này.
Việc Vi Nam chuyển đến đây sống chung vừa vặn biến thành một cái bia đỡ đạn hoàn hảo nhất trong lúc này.
“Không sao không sao, chỉ là chăm sóc một đứa nhóc mới lớn thôi mà.
Em làm được, anh chị cứ yên tâm giao thằng bé cho em.” Nghe Thẩm Vân nhắc đến bố mẹ của mình, Vu Duệ vội vàng ngắt lời.
Chuyện nhờ vả coi như đã xong.
Hai chị em lâu không gặp nhau, Thẩm Vân lại bắt đầu nhiều chuyện, rướn người sang gặng hỏi Vu Duệ: “Tiểu Vu, có bạn trai chưa?”
Lần nào gặp mặt Thẩm Vân cũng hỏi Vu Duệ câu này, kết quả luôn nhận được cùng một đáp án.
“Vẫn thế.”
“Em đó, không phải chị chê bai gì em đâu, nhưng sự thật là em không còn nhỏ nữa rồi.
Chú dì lo lắng cho em cũng đúng mà.
Hay là chị kêu anh Mặc giới thiệu bạn của anh ấy cho em nhé?”
“Chị lải nhải y hệt mẹ em! Thôi, đừng nói nhảm nữa, ăn cơm, ăn cơm đi.
Chị muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên nhé, bữa này em mời.”
Thẩm Vân thấy em gái cố tình đánh trống lảng, khẽ cười hỏi: “Vẫn chưa quên được Tần Phi à?”
Câu hỏi của Thẩm Vân như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt Vu Duệ làm cô nhíu mày không vui, nhịn không được mà gắt giọng: “Chị!”
Thấy sắc mặt em gái trong phút chốc âm u như đưa đám, Thẩm Vân mới chịu buông tha cho cô, nhanh chóng cười giả lả chuyển chủ đề.
Ăn cơm xong, hai chị em đi dạo trung tâm mua sắm Super Brand Mall, Thẩm Vân kéo Vu Duệ đi khắp nơi, lúc thì ngắm nghía giày dép quần áo hàng hiệu, lúc lại bôi bôi trát trát thử mấy món mỹ phẩm cao cấp.
Đến tận khi bắp chân mỏi nhừ, hai cánh tay nặng trĩu một đống túi lớn túi nhỏ thì hai người mới chịu ai về nhà nấy.
Vu Duệ về đến nơi đã là gần 11 giờ đêm, cô uể oải đổi giày cao gót thành dép lê đi trong nhà.
Căn nhà yên ắng đến mức gần như nghe được cả tiếng hít thở của chính cô vọng lại.
Cô đứng dựa vào cửa sổ sát đất trong phòng khách, ngắm nhìn toà tháp Đông Phương Minh Châu về đêm sáng lấp lánh ánh đèn trông như một viên ngọc khổng lồ soi bóng xuống dòng sông Hoàng Phố lung linh thơ mộng, rồi lại lẳng lặng đảo mắt một vòng xung quanh căn hộ cao cấp mà cô mua cách đây hơn một năm.
Vu Duệ đột nhiên cảm thấy đối với một người phụ nữ 28 tuổi vẫn còn độc thân như cô, căn nhà 3 phòng ngủ 2 phòng khách này dường như hơi lớn, ở một mình quá mức lạnh lẽo trống vắng.
Thực ra đón đứa cháu trai đến sống chung cũng không phải chuyện không tốt, như thế trong nhà sẽ có thêm chút hơi người.
Tuỳ tiện thả túi xách xuống dưới chân, Vu Duệ nằm bò ra sofa định chợp mắt một lát, lại thấy điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của Thẩm Vân gửi đến với nội dung thông báo ngày giờ chuyến bay của Vi Nam.
Rõ ràng bà chị họ này quen thói được đằng chân lân đằng đầu, muốn nhờ vả cô ra sân bay đón thằng bé đây mà.
Hôm sau, người bận rộn như Vu Duệ mà cũng hào phóng dành ra nửa ngày trời làm cu li cho cháu trai.
Cũng may là đứa cháu học lớp 11 của cô rất ngoan ngoãn, bảo gì làm nấy, không cần người dì này phải nói đến lần thứ hai.
“Dì, cháu ở phòng nào ạ?” Vi Nam vừa kéo vali vừa quan sát xung quanh, lúc cậu bé đi theo dì đến nơi này liền biết ngay đây là nơi ở của một kẻ lắm tiền nhưng độc thân.
Vu Duệ dẫn Vi Nam vào phòng ngủ trống đã trang bị đầy đủ nội thất, bảo thằng bé dỡ hành lí rồi sắp xếp đồ đạc, còn nhiệt tình hỏi nó có đói không, có muốn ăn uống gì không.
“Cháu ăn trên máy bay rồi ạ.”
Vi Nam thừa hưởng toàn bộ gene trội từ bố mẹ, mới học lớp 11 mà đã cao gần 1m9, khiến Vu Duệ phải kiễng chân lên mới xoa được đầu cháu trai.
“Vậy cháu sửa soạn rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai dì đưa cháu đến trường nhận lớp mới.”
…
Vu Duệ cho rằng Vi Nam đến sống chung với cô sẽ làm sinh hoạt của cô bị đảo lộn, nhưng thực tế là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Đứa cháu trai này mỗi ngày từ trường học trở về chỉ có ăn uống, tắm rửa, làm bài tập rồi lên giường đi ngủ.
Tất nhiên cô không hi vọng nó xảy ra chuyện, nhưng trực giác của Vu Duệ nói với cô rằng thằng bé hình như không thoải mái lắm, thỉnh thoảng khuôn mặt cứ đăm đăm chiêu chiêu.
Tình trạng như vậy đã kéo dài gần một tháng trời khiến tâm tình Vu Duệ có chút phức tạp, cô không rõ cháu trai gặp phải vấn đề gì, nhưng cũng không khó đoán được nó đang có tâm sự.
Một buổi chiều nọ, trong lúc lái xe đưa thằng bé từ trường về nhà, Vu Duệ ho khan một tiếng rồi nói: “Nam Nam này, cháu đã quen với trường mới chưa? Tuy không bằng trường chuyên trên Bắc Kinh nhưng Dương Kinh cũng là một ngôi trường tốt trong khu Phố Đông này đấy.”
“Cháu thấy cũng được ạ, vì là trường quốc tế nên môi trường học rất năng động, chương trình lại không nặng như ở trường chuyên.”
“Thế các bạn học cùng lớp của cháu thì sao? Có hoà đồng không?”
“Các bạn ấy thân thiện lắm, thầy cô cũng tốt, chẳng bao giờ to tiếng với học sinh.”
“Từ ngày ở đây với dì, cháu có nhớ bố mẹ không?”
Vi Nam nhìn mũi giày thể thao của mình, chầm chậm lắc đầu.
“Không ạ, bố mẹ cháu đi công tác suốt, cả tháng chỉ về nhà có mấy ngày.
Trước giờ cháu ở với quản gia và giúp việc cũng quen rồi.”
Vu Duệ âm thầm thở dài, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa thay cho đứa cháu này.
Thấy con trai biết đối nhân xử thế lại chăm chỉ học hành, vợ chồng Thẩm Vân và Vi Mặc rất yên tâm để nó ở nhà, còn hai người bọn họ thì thường xuyên bay ra nước ngoài xử lí công việc.
Vi Nam tuy là con nhà giàu nhưng lại phải tự lập sớm hơn chúng bạn, còn thiếu thốn cả tình cảm gia đình.
Thế mới biết, không phải đứa trẻ nào sinh ra đã ngậm thìa vàng cũng sung sướng.
“Ừ, vậy thì tốt rồi.
Nếu cháu cần mua dụng cụ học tập, muốn đăng kí lớp học thêm hay câu lạc bộ nào ở trường thì cứ nói với dì nhé.” Vu Duệ nói xong liền đưa cho thằng bé một hộp sữa tươi.
“Uống đi cho cao.”
“Vẫn là dì tốt với cháu nhất.” Vi Nam nhận lấy hộp sữa rồi cắm ống hút vào, đưa lên miệng hút mấy hơi đã hết.
Vu Duệ nhướng mày cười.
“Không tốt với cháu thì tốt với ai? Dì còn đợi mai này cháu trưởng thành rồi hiếu kính dì đó.”
Vi Nam uống sữa xong, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, dựa đầu vào thành ghế nói: “Dì ơi, hôm nay ở trường có hoạt động thể chất nên cháu hơi mệt.
Cháu chợp mắt một lát, khi nào về đến nhà dì gọi cháu dậy nhé.”
Vu Duệ ngồi ghế lái bên cạnh Vi Nam, vươn tay xoa đầu thằng bé, mỉm cười nói: “Ngủ đi.”
“Vâng ạ.” Vi Nam vừa nhắm mắt lại là ngủ luôn.
Vu Duệ nhìn cháu trai thở đều đều, sắc mặt của cô dần dần trầm xuống.
Vi Nam cố tỏ ra bản thân vẫn ổn nhưng ngôn ngữ cơ thể của nó lại đang tố cáo điều ngược lại.
Dù sao thằng bé cũng mới có 15 16 tuổi đầu, hành động nhìn chằm chằm xuống chân một cách mất tự nhiên của nó ban nãy làm sao có thể qua mắt lão hồ ly lăn lộn gần nửa đời người như Vu Duệ.
Cô không khỏi lại liếc nhìn Vi Nam một cái, thằng bé này lớn lên rất khôi ngô tuấn tú, môi hồng răng trắng, sống mũi cao thẳng tắp, lông mi dài cong vút, thành tích học tập xuất sắc, tính cách ôn hoà lại hiểu chuyện, chắc chắn không thiếu nữ sinh theo đuổi.
Hay là nó thầm mến nữ sinh nào rồi?
Vu Duệ bị ý nghĩ của cô làm cho giật mình.
Tất nhiên cô không cổ hủ đến độ cho rằng yêu sớm là xấu, là hư hỏng.
Thời còn học phổ thông, trong lớp của cô cũng có vài cặp đôi yêu sớm vẫn hạnh phúc đến tận bây giờ, thậm chí còn kết hôn sinh con.
Nhưng thật tình mà nói thì phụ huynh vẫn cần được biết chuyện sớm để tìm cách điều chỉnh hành vi của con cái theo chiều hướng tích cực, tránh cho bọn trẻ lầm đường lạc lối.
Không cấm đoán, song tuyệt đối không được buông thả.
Vu Duệ nghĩ mình chưa đủ thân thiết với cháu trai để nó thoải mái mở lòng, liền lén gọi điện cho Thẩm Vân, hỏi xem thằng bé có tâm sự gì với mẹ không.
Thẩm Vân nói không có, hai người trao đổi một hồi, cuối cùng tự kết luận rằng Vi Nam mới chuyển đến Thượng Hải vẫn còn lạ nước lạ cái, cộng với việc chưa làm quen được với bạn học mới như lời nó nói nên thằng bé hơi dè dặt.
Ai ngờ chỉ sau đó ít lâu, sự kiện Vi Nam chuyển đến sống chung dường như lại làm lệch quỹ đạo cuộc sống bấy lâu nay của Vu Duệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...