Phù Hợp Nhất

Edit: Hành Lá

Ba năm sau.

Đầu xuân tại Uyên Giang.

Năm nay mùa xuân đến sớm hơn nửa tháng so với những năm cũ, đông lạnh run sợ rút đi nhanh chóng, để lại con phố phủ tuyết đang tan chảy dưới ánh nắng ấm áp. Một con sông uốn lượn ở trung tâm thành phố, đôi bên bờ sông là những tòa nhà chọc trời, đồ sộ, chúng vạch thành một đường cắt phân ngăn giữ bầu trời và thành thị.

Trong số đó, toà tháp đôi của tập đoàn Cửu Thịnh, lấp lánh như choàng lên mình áo choàng bạc, lưỡi gươm sắc bén, thẳng tắp vững chãi ở quảng trường lớn phía nam.

Một chiếc xe màu trắng từ xa chạy tới, vòng qua quảng trường lớn, dừng ngay ở trước mái hiên cổng vào phía đông của tháp đôi.

Hai cánh cửa xe đồng thời mở ra.

Hà Ngạn bước chân xuống xe trước, tiếp theo cũng có một đôi ủng da chạm đất, Linh Lan cũng nhảy theo xuống.

Bé con năm nào bây giờ đã là một cô bé năm tuổi, mặt bầu bĩnh, tóc ngắn gọn, mặc một chiếc váy vàng óng ánh, đầu còn đội một chiếc mũ dạ len beret*, dáng vẻ hoạt bát xinh đẹp như một tiểu thư của nước Anh.

*Mũ beret: hay còn gọi là mũ nồi. Rất xinh luôn á.

Đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, Hà Ngạn mặc cho con gái thêm áo khoác sợi len, rồi Linh Lan khom lưng vào bên trong, ôm theo một bé cưng alpha nhỏ tuổi hơn.

“Lịch Lịch, nắm chặt tay chị nha.”

“Dạ!”

Bé cưng cực kỳ nghe lời, theo bên cạnh Linh Lan không rời nửa bước, bàn tay nhỏ xíu nắm thật chặt theo chị nói.

Bé cưng có đôi mày rậm, bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu, dáng vẻ trời sinh có được khí chất tự tin kiêu ngạo của một thiếu gia. Chẳng qua tuổi còn nhỏ, mới có hai tuổi rưỡi còn mặc quần yếm, vì vậy nhìn sao cũng là một nhóc con chân ngắn tay ngắn.

Trợ lý Trịnh Phi Loan đợi ở cửa hơn mười phút, khi thấy bọn họ tới liền bước nhanh xuống bậc thang, nói với Hà Ngạn: “Giám đốc Trịnh vẫn còn đang họp nên bảo tôi ra đón ngài, ngài và bọn nhỏ lên phòng làm việc ngồi đợt một chút.”

“Đại khái họp còn bao lâu nữa vậy?” – Hà Ngạn hỏi.

“Khoảng 20-30 phút nữa thôi, sẽ không kéo dài hơn đâu.” – Trợ lý trả lời.

“Vâng, cảm ơn anh.”

Hà Ngạn gật đầu, mỉm cười.

“Ba ba…” – Lúc này, bên trong xong vọng ra tiếng gọi tinh tế.


Bởi vì bị quên lãng ở phía trong xe, mà tiếng gọi lại mang theo sự oan ức. Hà Ngạn vội vàng vòng sang một bên khác, mở cửa xe, bế thằng bé bị bỏ quên còn ngồi trong xe.

Đây là một đứa bé omega, đứa nhỏ cũng mặc quần yếm hệt như người anh em của mình, gương mặt ngũ quan so với người anh có nét thanh tú, nhẹ nhàng hơn. Lúc này còn nhíu nhíu lông mày, mắt long lanh nước mắt, miệng nhỏ mím lại đều không nhìn thấy được đôi môi.

“Ngoan, không khóc, ba ba đây.”

Hà Ngạn an ủi đứa nhỏ, hôn lên gò má con trai một cái.

Bé cưng được ba ba chú ý liền ngay lập tức nở nụ cười.

Hà Ngạn một tay ôm bé cưng, một tay dắt Linh Lan, bọn họ chậm rãi đi vào sảnh lớn. Lịch Lịch gan dạ, bước đi nhỏ hấp tấp lộn xộn, rất lanh lợi mà trên đường gặp phải quản lý hay nhân viên đều chào bọn họ, đôi mắt tròn đen, rất hào phóng nói: “Xin chào!”

Thu Thu nhát gan hơn nhưng cũng học theo anh trai mở miệng nhưng mà chắc là ngoại trừ Hà Ngạn, ai cũng không nghe thấy bé con nói “xin chào”.

*Lịch Lịch (lìlì) – Thu Thu (jiujiu): Đây là tên ở nhà của hai bé, Lịch Lịch là từ về âm thanh líu lo, líu rít còn Thu Thu là âm thanh chíp chíp, chiêm chiếp.



Nửa tiếng sau, phòng hội nghị ở tầng năm mươi lăm mở cửa.

Nhóm quản lý cấp cao nối đuôi nhau rời phòng hội nghị, quay trở về bộ phận. Trợ lý canh ở phía ngoài cửa thấy không còn ai ra vào nên ló đầu vào, gõ cửa báo: “Giám đốc, phu nhân đã tới.”

Hai anh em của Trịnh gia đang ở bàn hội nghị bàn luận công việc, nghe vậy đồng thời quay đầu ra cửa.

“Đang chờ ở văn phòng sao?” – Trịnh Phi Loan hỏi.

“Vâng.” – Trợ lý gật đầu – “Đã đến được một lúc. Tâm trạng phu nhân hôm nay có vẻ rất tốt, đang chơi cùng tiểu thư, tiểu thiếu gia.”

Trịnh Phi Loan tinh thần phấn chấn, đứng lên nói: “Để tôi lập tức qua đó.”

Trịnh Phi Dịch ngồi ở phía đối diện vỗ tay cười nói: “Đi chơi vui vẻ, sắp bắt đầu kỳ nghỉ phép hằng năm rồi.”

Trịnh Phi Loan vui vẻ rồi nhíu mày nói với anh: “Công ty nửa tháng đành phải nhờ anh, để báo đáp thì sau khi em về anh với chị dâu cũng đi nghỉ phép đi, em sẽ hỗ trợ công việc.”

“Vậy thì em phải chờ rất lâu rồi, bởi vì chị dâu của em cũng là kiểu người cuồng công việc không thua kém ai.” 

Trịnh Phi Dịch tiếc nuối rũ vai.

Ai mà có thể ngờ được đâu?

Một vài năm trước, anh và Trịnh Phi Loan đối với cái gọi là “bạn đời lý tưởng” tìm được hoàn toàn trái ngược tương phản. Trịnh Phi Dịch luôn muốn một omega ôn nhu, thích cười, thông minh mà khiêm tốn còn Trịnh Phi Loan luôn muốn một omega quyến rũ, tài giỏi không thể tấm thường. Nhưng vận mệnh thất khó lường, an bài cho hai anh em họ hai omega lại hoàn toàn điên đảo nhân sinh.


“Cảm thông sâu sắc.”

Trịnh Phi Loan vỗ vai anh trai, ba phần an ủi, bảy phần tự đắc, rồi cùng với trợ lý rời khỏi phòng hội nghị.

Lịch trình cuối tháng 3 đã sớm được để trống, anh thảnh thơi bước về phòng làm việc, trên đường đến văn phòng làm việc, anh căn dặn trợ lý về công việc trong hai tuần anh vắng phép. Khi đi ngang qua nhà vệ sinh, bước chân quẹo vào, nhìn vào gương nghiêm túc chỉnh lại bề ngoài, sau khi xác định bản thân đẹp trai không có tỳ vết lúc này mới tiếp tục quay về.

Tâm hồn trợ lý nhỏ lặng lẽ nôn ói cho hành vi của sếp.

Trước mặt phu nhân, giám đốc nhà cậu thật sự so với mấy con công khổng tước xòe đuôi không có gì khác nhau.



Trịnh Phi Loan đẩy cửa vào phòng thấy Hà Ngạn đang ngồi ở ghế sofa, cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn anh, cười cười với anh. Ánh mặt trời ấm áp từ phía cửa sổ rọi lên khuôn mặt của Hà Ngạn.

Chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út như chợt lóe lên hào quang.

“Từ nay về sau, anh chính là alpha của em.”

Trịnh Phi Loan nhìn chiếc nhẫn, bên tai một lần nữa vang lên câu nói làm anh say đắm đến tận bây giờ.

Hà Ngạn ngồi bên cạnh Linh Lan – cô con gái độc nhất của họ. Phía thảm trước mặt Linh Lan là hai chú chim nhỏ, đều là bảo bối ngoan. Vừa nhìn qua tình huống trước mắt chắc chắn là ban nay hai em trai lại quậy phá quá mức nên lại bị chị gái dạy bảo.

Vừa thấy có người mở cười, hai cậu con trai đồng thời quay đầu lại, hai gương mặt có nét giống nhau y đúc.

“Ba ba!”

Hai đứa tay chân chống bò đứng dậy, hưng phấn mà tập tễnh chạy về hướng Trịnh Phi Loan.

Thu Thu bước đi còn chưa có vững, không cẩn thận mà ngã phịch ra phía sau. Lịch Lịch chạy ở phía trước dừng lại, ngồi xổm xuống, cố gắng kéo em trai dậy, sau đó nắm tay nhau mà loạng choà loạng choạng chạy tới trước mặt Trịnh Phi Loan.

“Ba ba ôm!”

Trịnh Phi Loan liên oà xuống ôm lấy hai đứa nhỏ, cho bọn nhỏ vòng tay tràn đầy yêu thương.



Một thời kỳ động tình hoàn mỹ cũng đưa tới một món quà hoàn mỹ.


Dự cảm của Hà Ngạn rất chuẩn xác.

Khi bọn họ cho rằng chỉ là một đóa tú cầu nhưng không ngờ lặng lẽ có hai đóa hoa. Mà bởi vì thời gian mang thai được chăm sóc kĩ càng nên Hà Ngạn cũng cảm thấy không có gì quá khổ sở, bụng cũng không quá lớn —— hai anh bọn nhỏ trong khi còn thai kỳ cực kỳ thân thiết mà tay nhỏ ôm bàn chân nhỏ, tận lận giúp ba ba tiết kiệm không gian.

Hà Ngạn mang thai hai bé đậu làm luận văn tốt nghiệp, viết bảy mươi trang và thông qua ngày bảo vệ luận án, tham gia lễ tốt nghiệp.

Hai bé con vừa chào đời thì đều khỏe mạnh đáng yêu, các hạng mục kiểm tra đều đạt mức tối đa.

Trịnh Hoằng Minh đến bệnh viện thăm cháu trai, khi lần đầu tiên thấy đứa cháu alpha đã không di chuyển được, ông nói đứa nhỏ cấp độ tín tức tố chắc chắn không thấp. Làm sao cũng phải đo lường kiểm tra, xem có thích hợp để làm người thừa kế Cửu Thịnh hay không, kết quả là ông bị Yến Ninh đích thân mời ra khỏi phòng bệnh. Mãi đến ngày tổ chức tiệc đầy tháng mới gặp được cháu trai lần thứ hai, từ đó liền không dám đề cập đến một chữ nào nữa.

Hai đứa trước khi sinh đã được Hà Ngạn chuẩn bị sẵn nhũ danh, gọi là Lịch Lịch và Thu Thu, ngụ ý cũng rất đơn giản ——

Hai chú chim non lí lắc.

Còn Trịnh Phi Loan chính là ám chỉ “chim lớn” ở công ty luôn luôn nghiêm túc, kiêu ngạo, thận trọng. Sau khi Hà Ngạn mang thai anh nhận được không ít lời chúc mừng mà mỗi lần nghe đều cố gắng khắc chế để tránh không biểu hiện quá độ vui sướng, ảnh hưởng đến hình tượng bản thân. Rồi khi nghe Hà Ngạn nói cho anh nghe hai cái tên Lịch Lịch và Thu Thu, anh thường không lý giải nổi mà bật cười, khiến những nhân viên đã quen hình tượng nghiêm túc của anh như gặp ác mộng.

Bé chim non.

Làm sao lại có thể đáng yêu như vậy?

Lịch Lịch và Thu Thu chào đời được một tháng, tình cha của Trịnh Phi Loan tăng vọt, không có tâm chí công tác, anh tận dụng kỳ nghỉ phép, thậm chí còn kéo dài thêm thành hai mươi ngày. Để lượng lớn công việc cho anh trai gánh vác quản lý, thiếu chút nữa Trịnh Phi Dịch đã bị mệt chết. 

Linh Lan rất yêu thích hai đứa em trai của mình, mỗi ngày mở mắt đều sẽ nằm ở trên giường ngóng ngóng hai em. Trịnh Phi Loan bỏ lỡ thời kỳ Linh Lan còn là trẻ sơ sinh nên lúc này thông qua công việc chăm sóc Lịch Lịch và Thu Thu, cố gắng biểu hiện tình cha bao la. Điều này đã khiến độ thiện cảm của Linh Lan tăng lên rất nhiều.

Trịnh Phi Loan cũng tạo điều kiện an dưỡng tốt nhất cho Hà Ngạn và cậu cũng không lãng phí thời gian, dựa phải thiên phú và nỗ lực mà trong thời kỳ an dưỡng đã có thể hoàn thành xong các chứng chỉ thi cử.

Sau khi cặp sinh đôi tròn tuổi, Hà Ngạn uyển chuyển từ chối lời mời đến Cửu Thịnh, không muốn làm việc dưới cánh chim uy quyền của Trịnh Phi Loan. Cậu chọn một công ty mà mình đã mơ ước đã lâu, mới vừa vào làm, đầu lương cũng không cao, điều kiện công tác cũng không thoải mái nhưng dù sao cũng có thu nhập độc lập. Trịnh Phi Loan mỗi khi nói về công tác của cậu, luôn có thể nhìn thấy một gương mặt phấn chấn vui vẻ.

Đây chính là cuộc sống mà Hà Ngạn mong muốn, Trịnh Phi Loan tôn trọng tất cả sự lựa chọn của cậu.



Ôm lấy đôi chim non, Trịnh Phi Loan cũng ôm luôn Linh Lan vào lòng: “Mới từ nhà ông nội đến đây đây sao?”

Linh Lan ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.”

Còn học theo bộ dáng cụ non nói: “Ông nói với con, khi đi chơi phải cẩn thận, lúc nào cũng phải theo sát, không có được chạy lung tung.”

“Đó là dặn hai vị đại nhân này đây.” – Hà Ngạn mỉm cười nói – “Hai đứa nhỏ quá hiếu động, sáng nay luôn chạy nhảy loạn khắp phòng, té ngã năm, sáu lần cũng không dừng lại. Cùng so sánh với Linh Lan khi hai tuổi đúng là con gái như thiên sứ.”

“Ba cũng chỉ là càm ràm lo lắng, trong tâm hẳn ngọt ngào lắm.” 

Trịnh Phi Loan cong người, để Linh Lan đứng vững rồi đi tới nắm tay Hà Ngạn: “Chuẩn bị xong chưa?”

Hà Ngạn gật đầu: “Ừm, chuẩn bị xong rồi. Dì Chu hỗ trợ hai vali lớn, tất cả đều để ở cốp xe. Lạc Đàm bên kia cũng vẫn còn đồ dùng sinh hoạt, căn phòng của chúng ta vẫn được giữ lại. Trình Tu và Đới Tiêu hai ngày trước đặt một chiếc nôi đôi để cho Lịch Lịch và Thu Thu cũng được hưởng thụ đãi ngộ của Linh Lan năm xưa.”

Lịch Lịch nghe thấy tên của mình như hiểu như không mà loay hoay qua lại quanh chân Trịnh Phi Loan.


Trịnh Phi Loan quỳ xuống hỏi cậu bé: “Con trai, con muốn đi Lạc Đàm trấn không?” 

“Muốn ạ.”

“Tại sao muốn đi? Lạc Đàm có cái gì thú vị à?”

Lịch Lịch bị hỏi khó, cái đầu nhỏ nghĩ nửa ngày rồi bi bô bi ba trả lời: “Có mèo mập.”

Từ trước là cậu nhóc đã nghe chị thường nói Lạc Đàm có một con vật lông màu cam bù xù, ấm ấm áp áp, một con mèo mập lười biếng. Nó rất không thân thiện nhưng luôn thích bí mật lén lút đến gần mọi người để giữ ấm.

Cậu nhóc luôn muốn tận mắt nhìn một lần.

“Có mèo mập sao?” – Trịnh Phi Loan và Hà Ngạn đồng thời bật cười.

Trịnh Phi Loan bế Lịch Lịch lên, để thằng bé ngồi bả vai, cười nói: “Được, vậy thì lên đường, ba ba dẫn các con đi chăm mèo mập nào.”



Đầu xuân tháng ba, là những ngày tràn ngập ánh nắng.

Tại thị trấn Lạc Đàm cách xa ngàn dặm, khách sạn Thanh Quả vẫn giống như ba năm trước. Trong sân trồng một cây mơ nở hoa trắng, cành hoa đung đưa rũ xuống, Đới Tiêu sẽ cầm kéo tỉa cây, cắt chỉnh lại cành cây hoa lá.

Trình Tu nhàn nhã ngồi ở ghế mây, vừa uống cà phê kem ở tiệm Cranberry vừa xem show giải trí trên máy tính bảng.

Bên cạnh chính là rặng hoa giấy mát rượi, Lục Bá Lục vẫn lẫm lẫm liệt liệt nằm chính giữa nôi đưa, thoải mái phè phỡn bụng tròn, rồi kéo giãn gân cốt. Khi cái nôi ngừng đung đưa thì nó sẽ lười biếng “meo meo” kêu, ra hiệu cho Trình Tu phụ nó một tay.

“Lười chết ngươi luôn nha…Đợi hai con chim điểu con đó đến thì ngươi chuẩn bị mất địa bàn rồi đấy.”

Trình Tu lầu bầu, mà tay vẫn phối hợp đẩy cho nó một cái.

Đới Tiêu sau lưng cười nhẹ một tiếng.

“Anh cười cái gì mà cười?!” – Trình Tu lúng túng, quay đầu lườm anh.

Đới Tiêu không trả lời, cất lại cây kéo, quét sạch sẽ cành gãy lá rơi dưới đất, tất cả đổ vào thùng rác. Anh đi phía cửa của khách sạn, đút tay vào túi quần quan sát phong cảnh quen thuộc.

Ngoài cây cầu đá cong vòm, dưới dòng sống có một đàn vịt bơi lội.

Một mùa xuân tốt đẹp.

Người nhà định cư nơi xa rất nhanh đã muốn trở về.

TOÀN VĂN HOÀN

Toàn văn hoàn rồi mọi người. Hành muốn khóc luôn á, cảm ơn mọi người thời gian đã đồng hành và ủng hộ hành.

Nhà Hành là một nhà edit mới toanh, Hành cũng chẳng có edit bao giờ, đến chữ Trung còn không biết, Hành nhờ rất nhiều công cụ dịch thuật, từ điển. Trong quá trình edit không tránh khỏi câu văn sai sót, chính tả tè le, mong mọi người góp ý yêu thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui