Phù Hợp Nhất

Edit: Hành Lá

“Vật này… là quà của Linh Lan. Đây là quà mừng thôi nôi anh thuận tiện mua lúc chiều, ban nãy chưa kịp mang đến tặng con bé.”

Trịnh Phi Loan đứng lên, tay ôm một gà bông có đôi cánh ngắn ngủn, nhìn có chút ngốc ngốc dễ thương.

Hắn có một chút không hài lòng với món quà này.

Hắn vốn dĩ cũng thường phải mua quà để tặng sinh nhật. Anh trai Trịnh Phi Loan rất thích ngựa, vì thế hắn đã tặng một con ngựa Hanoveria* thuần huyết, ba Yến Ninh lại yêu thích chim chóc, hắn cũng đã tặng cho ba một hòn đảo nuôi rất nhiều loài chim chóc, đặc biệt đảo ngọt có rất nhiều thiên nga, vậy mà quà mừng thôi nôi của con gái… Đây là lần đầu anh mua quà như thế này. Gà bông có lớp lông tơ rất mịn, cùng khí tức uy nghiêm của Alpha thật sự không hợp nhau, gà bông được hắn ôm trên người sẽ trông rất kỳ cục, đến chính hắn cũng phải buồn cười.

*Ngựa Hanoveria: là một giống ngựa nóng có nguồn gốc từ nước Đức, thường thấy ở các thế vận hội Olympic hoặc các cuộc thi cạnh tranh. Bản tính giống ngựa cũng ôn hòa, dũng mãnh, khỏe đẹp, chúng là giống ngựa nóng lâu đời nhất. 

Tầm mười ngày nữa sẽ là sinh nhật tròn tuổi của Linh lan, Trịnh Phi Loan không có cách nào để bên cạnh con gái, vì thế hắn mong muốn ít nhất cũng có một món quà cho con.

Đây là một con thú bông mà hắn đã bỏ cả nửa tiếng đồng hồ để lựa chọn, tạo hình phải dễ thương, cảm giác phải mềm mại, phải đàn hồi, đường may phải đẹp, phải khéo.

Nói tóm lại, hắn không muốn món quà này có một điểm khuyết thiếu nào.

Thấy Hà Ngạn không nhận lấy gà bông, Trịnh Phi Loan liền thận trọng nhấc hai cánh gà lên: “Em yên tâm, nó rất sạch sẽ, chỉ mới vừa mở gói quà sẽ không bị nhiễm mùi vị Alpha của anh đâu.”

Hà Ngạn cũng không hề lưu ý đến việc khí tức Alpha ấy, cậu đứng bất động chỉ là vì bị hình ảnh Trịnh Phi Loan ngại ngùng trước mặt dọa cho hoảng hồn. Nghe được lời giải thích của Trịnh Phi Loan như vậy, cũng không tiếp tục từ chối hay ghét bỏ. Cậu nhận lấy gà bông, ôm trong ngực, rất lịch sự nói cảm ơn.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người nhìn nhau mà không nói gì, bầu không khí có chút ngại ngùng lúng túng.

“Linh Lan… đã ngủ rồi sao?” – Trịnh Phi Loan mở đầu một cuộc thoại.

“Ừm.”

Đổi về một chữ ngắn ngủi.

“Em thì sao? Dự định bao giờ sẽ đi ngủ?”

“Khoảng mười giờ.”


Đổi về được ba chữ.

Trịnh Phi Loan không còn cách nào khách đành phải tiếp tục bắt chuyện: “Gần đây thân thể em thế nào rồi, khá hơn chút nào không?”

“…Vẫn ổn.”

Thấy Hà Ngạn không hề có ý chủ động trò chuyện, Trịnh Phi Loan rất lo lắng, theo thói quen thông thường, hắn vô thước dùng ngón tay cái cọ xát vào cổ tay áo sơ mi: “Sau này…em gặp phải phiền toái thế nào, không quan trọng rắc rối hay không cùng đừng tự mình gánh nữa, em cứ đến tìm anh…anh thực sự nghiêm túc. Em hứa với anh nhé?”

“Ừm.”

Hà Ngạn gật gật đầu, ánh mắt dịu ngoan mà lại có chút lãnh đạm.

Quan hệ xa lạ đến mức đường này, dù có cố gắng tìm đề tài đến đâu cũng không còn ý nghĩa. Trịnh Phi Loan thở nhẹ một tiếng, nở nụ cười với Hà Ngạn rồi sau đó quay người hướng ra khỏi cửa.

“Chờ một chút.” – Hà Ngạn bỗng nhiên gọi.

Trịnh Phi Loan lập tức dừng bước: “Làm sao vậy?”

Hà Ngạn nói: “Anh chờ tôi một chút, tôi có đồ muốn đưa cho anh.”

Hà Ngạn ôm gà bông nhỏ chạy ra ngoài, một lát sau quay trở lại, vật trên tay đã đổi thành một phong thư màu trắng.

“Đây là…?” – Trịnh Phi Loan hỏi.

Mở phong thư ra, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng. Mặt thẻ sáng bóng, không một vết xước.

“Là phí nuôi nấng Linh Lan mà anh đã ủy thác anh luật sư Hạ đưa cho tôi, tôi không có động đến.” – Hà Ngạn dùng hai tay đưa qua Trịnh Phi Loan – “Tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội trả lại cho anh, vừa hay anh đã đến đây nên tôi trả lại cho anh.”

Nghe cậu nói một lèo như vậy, Trịnh Phi Loan lúc này mới nhớ lại một số quá khứ không tốt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngữ điệu lời nói liền lộ ra sự lúng túng: “Đây là phí nuôi nấng…Cũng là nghĩa vụ theo luật pháp của anh.”

“Tôi biết nhưng tôi không muốn dùng phí nuôi nấng như vậy. Tôi đồng ý nếu anh đơn giản mua cho Linh Lan một bình sữa, một đôi tất hay một bịch khăn giấy…Hoặc giống như món đồ chơi nhỏ như này.”


Tiền là một vật chết lạnh lẽo, đó không phải là vật nên đưa nó cho bé con.

Hà Ngạn ngửa đầu im lặng nhìn Trịnh Phi Loan khiến hắn cảm thấy trong đôi mắt của Omega này đều là nhục nhã đau xót.

Nhưng bên trong sự đau xót ấy đã sinh trưởng lên một điều gì khiến Hà Ngạn cũng cảm thấy rất xa lạ, nhưng điều ấy lại rạng ngời rực rỡ ánh sáng của sự tự tin: “Tôi đã cam đoan với anh, mỗi một chi tiêu nuôi nấng của Linh Lan, tôi sẽ đều tự mình chịu trách nhiệm gánh vác, không lấy anh một đồng tiền. Bây giờ con bé đã sắp một tuổi rồi, dễ thương, khỏe mạnh, cũng rất thông minh, không hề thua kém những đứa trẻ khác… anh nhìn xem, tôi không có nuốt lời.”

“Tôi cũng thừa nhận rằng dựa vào một mình tôi có lẽ sẽ không làm được như vậy, tôi được Trình Tu giúp đỡ, cũng được Đới tiêu giúp đỡ. Sau đó, hai người ấy luôn luôn bên cạnh tôi và Linh Lan, cho nên tôi nghĩ rằng, tôi không phải dùng đến một phân tiền nào của anh.”

Hà Ngạn lùi lại một bước nhỏ, đưa thẻ ngân hàng về phía trước: “Tôi không biết tại sao anh rời khỏi Cửu Thịnh, thế nhưng nếu tình huống thật sự không tốt, cần tiền để xoay vốn thì trong tấm thẻ này có 945 vạn nhân dân tệ, vật quy nguyên chủ, của thiên trả địa, nó chắc có thể sẽ giúp anh trong giai đoạn khó khăn.”

“….Cảm ơn.”

Trịnh Phi Loan không còn cách nào từ chối, nhận lấy thẻ ngân hàng.

Đêm về, sương xuống.

Các vị khách đều dần chìm vào giấc ngủ, Trịnh Phi Loan đứng bên ban công ở lầu hai trầm tư suy nghĩ. Nghĩ đến buồn bực mất ngủ, hắn đều cởi bung bớt vài nút áo sơ mi. Một trận gió lạnh thổi qua cửa sổ một làn gió đêm lạnh lẽo.

Trên đất uốn lượn những tầng tuyết ánh sắc trăng, giống như một dải tranh sơn màu.

Bên trong phòng, rương hành lý nằm trong góc, chưa hề mở, chăn nệm trong phòng, mọi thứ đều giữ nguyên trạng thái lúc Hà Ngạn chuẩn bị, đến tận bây giờ vẫn chưa xê dịch.

Trịnh Phi Loan một tay đặt lên bệ cửa sổ, một tay đút vào túi quần, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Sự việc không hề có chút tiến triển nào nhưng hắn cũng không thể cứ như vậy tay không trở về, không thể.

Hắn không hiểu hai từ chịu thua, lại càng không hiểu hai từ từ bỏ.

Có một số việc hắn có thể chấp nhận, ví dụ như là kìm nén lại tính nết, mài đi góc cạnh, thích ứng một thân phận mới, làm một người chồng chuẩn mực, hắn dành mọi yêu thương cho ba của  đứa nhỏ, nhưng mà có một số việc sẽ không bao giờ có trong từ điển của hắn, chẳng hạn như việc từ bỏ Hà Ngạn và Linh Lan.


Thời điểm đối mặt với ánh mắt của Hà Ngạn cũng đủ để làm tâm hắn mềm xìu. Nếu hắn bỏ mặc Hà Ngạn như vậy hết quãng đời còn lại sẽ là rủi ro nguy hiểm quá lớn, Trịnh Phi Loan tự biết không chịu đựng nổi.

Bởi vì Hà Ngạn là một Omega.

Trên người Hà Ngạn không có dấu vết ký hiệu, không khác một con mồi thơm ngon. Tại xã hội, mạnh thắng yếu thua này, nhất định sẽ bị một Alpha ức hiếp, thậm chí kể cả Beta.

Con người luôn chia thành hai loại, một là người tạo ra quy tắc, một là phục tùng quy tắc. Trịnh Phi Loan từ nhỏ chính là kẻ lập quy tắc luật lệ, hơn ai khác hắn hiểu rõ ràng lợi ích của sự giằng co giữa các kẻ mạnh mà kẻ yếu chính là nằm trên thớt gỗ.

Vô luận là bên nào có lưỡi dao sắc bén hơn thì đều bổ xuống kẻ yếu, cắt nát hay dày xéo.

Trong ba loại giới tính giằng co, kẻ thiệt luôn là Omega.

Bọn họ bị hạn chế bởi thể chất ốm yếu, tính cách ôn hòa, thời kỳ động tình gian nan, khó khăn để ức chế, giống như một trứng gà non quăng lên lưỡi dao, tránh không được vận mệnh cắt nát.

Trịnh Phi Loan không nỡ để một mình Hà Ngạn đối diện với tương lai cực khổ ấy.

Hà Ngạn là một Omega ôn nhu thiện lương, nên cần được…không, Hà  Ngạn không thích loại từ ‘Cần được’ này, em ấy ‘Thích hợp’ với một Alpha mạnh mẽ có thể ký hiệu, để phía trước là tự do bay lượn, phía sau lưng luôn có một bến đậu. Là một loài chim xinh đẹp không thích nhốt lồng, em ấy có thể sải rộng đôi cánh bay trên bầu trời xanh, dù đường bay có mệt mỏi cũng sẽ có một Alpha giang đôi tay đón em ấy quay trở về nghỉ ngơi.

Trịnh Phi Loan không tin trừ mình ra còn ai có thể chăm sóc Hà Ngạn tốt hơn.

Đới Tiêu?

Hắn tuyệt đối không tin người đó là Đới Tiêu!

Trên hành lang bỗng nhiên truyền đến vài tiếng ồn ào, tại buổi tối vang lên rất chói tai, dường như là đang xảy ra tranh chấp, thấp thoáng còn có lẫn giọng của Hà Ngạn.

Trịnh Phi Loan nghe được âm thanh của Hà Ngạn, tâm như bị nhéo, vội vàng quay đầu, nhanh chân ra khỏi phòng. Chỉ thấy phía cuối hành lang có một cánh cửa đang mở, có ánh sáng hắt ra bên ngoài. Hà Ngạn đang đứng ở bên cạnh Trình Tu, cùng với hai vị khách đang tranh luận.

Trịnh Phi Loan đi gần tới vài bước, liền nghe thấy những câu nói réo lên với âm thanh sắc bén: “Không lẽ hôm qua tôi chưa phản ánh sao? À, phản ánh rồi nhỉ, vậy sao vấn đề vẫn chưa được giải quyết? Cậu nói xem, đã một ngày rồi, các cậu đều làm gì suốt cả một ngày?”

Dưới ánh đèn, từng đợt nước miếng nhắm vào Hà Ngạn lớn tiếng.

Hà Ngạn không thể làm gì ngoài việc nghiêng đầu một chút, chờ đối phương mắng xong mới nói: “Thật sự xin lỗi quý khách, chúng tôi đã cố gắng khiếu nại với quán bar, nhưng bọn họ thái độ rất cứng đầu, cho nên…”

“Đừng có nói lời xin lỗi với tôi! Xin lỗi có lợi ích gì? Có giúp tôi ngủ yên giấc sao?! Chúng tôi còn có một cuộc hành trình leo núi vào ngày mai, quán bar kia nháo loạn như vậy, không ngủ nghỉ được gì ngày mai có mệt mỏi té ngã, cậu muốn đến lúc đó bồi thường nổi không?”

Khách nhân thô bạo xen ngang lời nói của cậu.


Trịnh Phi Loan nhíu mày, đè lại cơn nóng giận, đi thêm vài bước mới thấy rõ được bộ dáng khách hàng: là một cặp vợ chồng beta khoảng chừng năm mươi tuổi. Bác trai kia có một bụng bia, đầu cũng có chút hói, ánh mắt có chút thẫn thờ, rút lại phía sau, một bộ dáng không có quyền lên tiếng.

Bác gái thì một vẻ ngoài cay nghiệt, xương gò má khá cao, lông mày sắc, hai tay chống nạnh, thái độ đầy hùng hồ dạo người, vừa nhìn qua liền biết bác gái không phải kiểu người dễ chọc.

Trịnh Phi Loan lặng im lắng nghe tiếng ồn, đối diện khách sạn là một quán bar thâu đêm, thật sự có vấn đề ồn ào ầm ĩ, thế nhưng…

Diễn tả thế nào nhỉ?

Vấn đề ồn ào này cũng giống như bạn trùm chăn nghe một ban nhạc rock vậy, âm nhạc ồn ồn nhưng cũng mơ hồ không bén nhọn, nghiêm khắc mà đánh giá thì đây cũng chưa đến mức ô nhiễm tiếng ồn, có thể đóng cửa sổ để bầu không gian yên tĩnh trở lại.

Hà Ngạn cũng nhận biết rõ điều này trong lòng, cũng đề nghị: “Quý khách có thể đóng cửa lại, âm lượng của quán bar bên ấy không lọt cách âm cửa sổ được.”

“Như vậy sao mà được? Tôi chưa bao giờ đóng cửa sổ khi ngủ!”

Không ngờ tới, bác gái mắt trừng lớn, tính khí còn kém hơn, lời nói như súng máy bắn ngược trở lại: “Cửa sổ đóng rồi thì thông thoáng khi làm sao đây? Không thông thoáng như vậy là mấy cậu tính để tôi nghẹn chết trong phòng à? Không thể đóng cửa sổ!”

Bác gái thái độ cứng rắn, kiên quyết không chịu đóng cửa sổ.

“Nếu vậy…chúng tôi có một máy trợ thính hỗ trợ cách âm, quý khách tạm sử dụng một đêm có được hay không ạ?” – Hà Ngạn đề nghị tiếp.

“Không cần, rất khó chịu.”

Lần này bác gái còn không thèm nhìn Hà Ngạn.

Trình Tu là bị ép cho tức giận, muốn ra mặt bảo vệ Hà ngạn, biểu cảm có phần chán ghét, khinh thường: “Vậy quý khách muốn thế nào mới có thể hài lòng?”

Bác gái náo loạn nãy giờ cũng chỉ chờ câu hỏi này, Trình Tu vừa hỏi xong bà ấy liền lập tức trả lời: “Tôi cũng không muốn so đo với mấy cậu, tôi tính như vậy, các cậu đem tiền phòng hoàn trả lại cho tôi, hôm nay tôi liền nhịn xuống một chút.”

“Tôi… Được.”

Chữ thứ nhất vừa bật thốt lên, chữ thứ hai lại phải cắn răng nghiền xuống, cùng Hà Ngạn giao tiếp ánh mắt, trong nháy mắt cái gì cũng đều hiểu rõ ràng.

Trịnh Phi Loan cũng minh bạch, không khỏi cảm thấy cặp vợ chồng kia thật buồn cười.

Ăn bám.

Thật biết điều nhỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui