Edit: Hành Lá
“Tôi không muốn.” – Hà Ngạn trả lời.
“Cái… cái gì?”
Trịnh Phi Loan sững sờ, còn tưởng mình nghe nhầm.
Hà Ngạn vì thế đem từng chữ nói lại lần nữa: “Tôi không muốn.”
Trịnh Phi Loan nghẹn họng.
Sao lại như vậy chứ?
Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào?
Hà Ngạn của hắn là một Omega thiện lương nhiệt tình cỡ nào, lúc ngẩn ngơ còn có chút nhẹ dạ, làm sao sẽ vì một người hoạn nạn lại không cứu giúp? Trịnh Phi Loan còn tưởng rằng, vô luận lúc trước có thất bại bao nhiêu lần thì lần này cũng sẽ thành công.
Hắn nghĩ rằng Hà Ngạn không tin lời hắn nói, lập tức lấy điện thoại di đdộng trong túi đưa qua cho Hà Ngạn xem.
CEO của tập đoàn Cửu Thịnh rút khỏi không phải là một tin tức nhỏ. Chỉ cần một từ mấu chốt là đã có hàng trăm bài tìm kiếm có cùng kết quá, tin tức hay hình ảnh, đều cùng từ truyền thông thương mại chính quy.
Hắn tưởng rằng cái này có thể chứng minh lời mình nói không phải điêu ngoa, ai biết Hà Ngạn lại cười một cách cổ quái: “Anh cảm thấy tôi rất dễ lừa gạt tới vậy sao?”
Trịnh Phi Loan vội la lên: “Làm sao thế được? Đây đều là sự thật…”
“Tôi không chỉ nói anh nói dối về sự việc Cửu Thịnh, tôi chính là không tin… việc anh vô gia cư.”
Hà Ngạn đẩy trả điện thoại trở về cho hắn: “Bất động sản của anh ở Uyên Giang vẫn còn đầu tư và có còn ai không hâm mộ địa vị xã hội. Tài sản hiện tại anh đang có trong tay, so với mấy đời tôi gộp lại đã nhiều hơn rồi, coi như vô công rỗi nghề, cũng không thể trở thành kẻ vô gia cư được đâu nhỉ?”
“Xem như là lùi lại mười ngàn bước để xem xét sự việc này, cho rằng anh cái gì cũng mất, nhưng vẫn còn có mười hai năm kinh nghiệm kinh doanh khách sạn. Trong tạp chí vẫn luôn miêu tả anh là một truyền kỳ của giới kinh doanh. Anh ở Cửu Thịnh, anh chính là thiếu gia họ Trịnh, anh rời khỏi Cửu Thịnh, chính là bậc quản lý kinh doanh đại tài, có thể gặp mà không thể cầu. Tôi nghĩ chỉ cần anh nguyện ý, sẽ có rất nhiều người xếp hàng ‘thỉnh anh xuống núi’.”
“Anh…”
Trịnh Phi Loan bị phản bác đến không còn gì để nói.
“Phụt phụt-” – Phía sau truyền đến âm thanh nén cười, Trịnh Phi Loan quay lại chỉ thấy Trình Tu đang nỗ lực nén lại, nhìn hắn với một ánh mắt đầy đồng tính sâu sắc, ý chỉ rõ ràng: Xin lỗi ngài Trịnh đây nha, Hà Ngạn không phải đần như anh nghĩ đâu nhé.
Trịnh Phi Loan nhìn Hà Ngạn, lồng ngực tức đến khó thở.
Omega so với còn thấp hơn hắn một cái đầu, khi nhìn thẳng vào hắn, cằm nhỏ hơi ngửa lên, tuy vậy nhưng chẳng hề yếu thế gì với hắn, ngược lại người đang phải ngước lên nhìn lại chính là Trịnh Phi Loan.
Cảm giác thất bại cường liệt bủa vây hắn.
Đúng vậy.
Uy hiếp, dụ dỗ, yếu thế…. Toàn bộ đều vô dụng.
Omega của hắn trời sinh một cặp mắt tinh tường sáng suốt, trước ái tình lừa lọc ngon ngọt, hắn mới lả kẻ không thể tín nhiệm, xem xét kỹ lưỡng thì chỉ thấy hắn hoàn toàn là kẻ nói dối vụng về, mỗi một lời nói dối đều lộ rõ.
Thừa dịp Trịnh Phi Loan đang bàng hoàng, Hà Ngạn đột nhiên đẩy hắn ra, eo thon uốn người, thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, chạy ra phía ngoài.
Trình Tu cũng phản ứng nhanh lẹ, đem người kéo ra phía sau, bản thân chắn ở phía trước, tay giơ cao cây chổi lông gà quyền uy, hơn nữa còn là động tác tiêu chuẩn của một tuyển thủ đánh gofl chuyên nghiệp.
“Trịnh…Trịnh tổng à, anh xem mọi chuyện đều đã như vậy, có thể hay không biết phiền mà dịch, dịch ra một chút…”
Lông gà rung rung chỉ về hướng sân cửa của khách sạn.
Ngụ ý chính là đuổi người.
Trịnh Phi Loan mặt phủ một tầng sương băng, Hà Ngạn không hề bị lay động, rốt cuộc hắn cũng tin tưởng đối phương đang quyết tâm cắt đứt quan hệ, vô luận hắn nói cái gì cũng không thể phản bác.
Liên tục thất bại, mọi chuyện cứ chấm dứt tại đây.
“Được rồi, anh đã hiểu.” – Hắn từng bước lui về sau, đối diện với Hà Ngạn nói – “Em…và cả Linh Lan nữa, cả hai bảo trọng.”
Trong sân đình có một cây kim quế, lá cành tươi tốt, xanh mướt, hương hoang phảng phất thơm lừng.
Trịnh Phi Loan lôi kéo rương hành lý đi dưới tàng cây, vừa vặn lúc ấy gió nổi lên, cuốn những nhánh hoa lá rơi trên áo sơ mi của hắn.
Hắn đứng bước nhìn lại: Hành lang, xà nhà bằng gỗ, xích đu, chậu hoa,… một khách sạn nhỏ yên tĩnh, thanh lịch, vắng vẻ mà không sụp xệ, quạnh quẽ mà không qua loa, vị trí địa lý lại có chút hẹp nhưng mỗi một tấc đất đều được chủ nhân của nó dụng tâm trọng dụng. Những ai may mắn được lưu lại ở đây, chắc chắn sẽ có được một đoạn hồi ức tốt đẹp.
Nhưng hắn phải nhất định rời khỏi.
Nói chuyện cũng đã xong, hắn thật tâm sám hối cũng không xuất hiện được một tia sáng hi vọng nào.
Hắn đương nhiên vẫn có thể tiếp tục dây dưa – là một Alpha nổi tiếng về sự cứng đầu cứng cổ, hắn có đầy đủ năng lực và khả năng để bức ép Hà Ngạn vào khuôn phép. Thậm chí hắn có thể đem người bắt sống, chói đem về Uyên Giang, để em ấy tiến hành một cuộc giải phẫu đảo nghịch. Khi ấy Hà Ngạn sẽ giống như trước, yêu hắn từ tận xương cốt tủy, dính lấy hắn, cũng không bao giờ cao giọng, sắc bén nói: Không muốn.
Nhưng những điều đó có ý nghĩa gì?
Em ấy sẽ là một bạn đời vô hồn, một cái xác rỗng tuếch mà hắn chẳng hề chiếm được bất cứ thứ gì, hắn cũng chẳng bao giờ có được đáp án mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay: Tình yêu của hắn giống như một cái cây đại thụ, sau bao nhiêu sự tình gian nan giằng co giữa lý trí và tình cảm thì hắn cũng không thể đoán được, đỉnh ngọn của cây đại thụ ấy là ở đâu.
Trịnh Phi Loan nhấc rương hành lý rời khỏi khách sạn Thanh Quả. Hắn đứng ở cánh cửa phía cây cầu đá, lấy điện thoại gọi cho Du Nhạc, muốn cô ấy đặt một vé báy quay về Uyên Giang.
Chức vị của Du Nhạc vẫn không thay đổi, vẫn là trợ lý riêng của CEO tập đoàn Cửu Thịnh, chẳng qua tên của CEO ấy không phải là hắn. Hôm nay công ty xảy ra một số sự cố, cô bận đến tối tăm mặt mũi, đến bữa trưa còn chưa kịp nuốt. Vị giám đốc tiền nhiệm này cũng xem như là đúng dịp đúng lúc xen vào được hàng chục cuộc gọi điện thoại liên tục của cô.
Trịnh Phi Loan phân phó xong, chuẩn bị cúp máy liền nghe thấy một âm thanh gọi lớn từ phía Du Nhạc: “Chờ đã, chờ một chút!”
“Làm sao vậy?”
Du Nhạc vội vàng nói: “Trịnh tổng, hôm nay sợ rằng không thể quay trở về. Ba tiếng trước, bốn sân bay ở Uyên Giang đều đã đóng, muốn quay về sớm nhất cũng phải chờ ngày mai.”
“Tại sao?” – Trịnh Phi Loan cau mày hỏi.
Du Nhạc nói: “Uyên Giang đêm nay có bão tuyết rất lớn, từ lúc chạng vạng nổi bão suốt cả một đêm nên tất cả chuyến bay đều bị hủy bỏ.
Sắc mặt Trịnh Phi Loan trầm xuống: “Bão tuyết lớn lắm không? Không thể có một hãng nào có chuyến bay sao?”
“Không có, một hãng cũng không có.” – Du Nhạc sầu muốn rụng tóc, cuốn sổ tay công việc cũng đều là xiên xiên vẹo vẹo một đống nét chồng lên nhau – “Lần này đã được báo động đỏ từ trước, cục khí tượng vừa mới thông báo, sẽ có tầng tuyết dày lên đến 20cm, tầm nhìn là số không. Không chỉ ở Uyên Giang, các thành thị xung quanh cũng đều đóng cửa các đường hàng không. Tôi còn vướng mười mấy lộ trình bị khựng lại, hội nghị ngày mai cũng bị hoãn. Trịnh tổng…ý tôi là anh trai ngài cũng đang rầu rĩ.”
“Được rồi, tôi hiểu tình huống rồi, cô cứ giải quyết công việc bận trước đi.”
Trịnh Phi Loan thở dài, không thể tiếp thu vấn đề: không còn một chuyến bay nào cả.
Hắn liền kiểm tra lại thông tin các chuyến bay lần nữa, quả nhiên, cứ là chuyến bay đáp xuống Uyên Giang đều có cùng một trạng thái đỏ rực “Hủy Bỏ”.
Bây giờ ở Uyên Giang là thời điểm lạnh giá, tuyết rơi so với mọi năm cũng ít hơn, đều là mức trung bình, hiếm khi gặp một trận bão tuyết lớn như vậy, đến nỗi hủy bỏ toàn bộ chuyến bay.
Họa vô đơn chí.*
Họa vô đơn chí: xui xẻo thường không đến một mình, cứ cái xui này sẽ nối tiếp cái xui khác. Câu thành ngữ đủ hơn là: Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Trịnh Phi Loan đặt tay lên thanh cầu đá, tay kia cũng siết chặt lấy tay kéo vali.
Xem ra, hắn phải tìm biện pháp để ở Lạc Đàm trận một đêm.
Hắn cất điện thoại di động, kéo vali hành lý sang bên kia sông. Đi tới đầu cầu, bước chân như có ái níu kéo, khiến hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Đèn lồng đỏ sáng, phủ rợp cành lá.
Cách một khoảng ánh sáng kia, bên dưới bảng hiệu đèn, Hà Ngạn đang đứng ở bậc thềm cửa nhìn hắn, trong tay là một giỏ không, xem chừng là chuẩn bị ra ngoài.
Ánh mắt Omega rất trầm tĩnh, không hề có chút sự kinh ngạc. Lúc này, trực giác Trịnh Phi Loan rất mãnh liệt ——
Hắn có thể ở lại đây.
“Một ngày, chỉ một ngày thôi. Không, chỉ một buổi tối thôi, hừng đông anh sẽ rời đi lập tức, có được không?” – Hắn hỏi.
“…Bão tuyết?”
“Đúng vậy.”
Trịnh Phi Loan bỏ tay khỏi hành lý, đi qua cầu đá một lần nữa, đứng trước mặt Hà Ngạn.
Hắn đưa Hà Ngạn xem một loạt danh sách chuyến bay bị hủy bỏ: “Lúc chạng vạng có một cơn bão tuyết lớn được cảnh báo trước sẽ kéo dài cả một đêm nên tất cả chuyến bay đã đều bị hủy bỏ.”
Hà Ngạn chần chừ một chút, vẫn là cầm lấy điện thoại di động, lướt lướt xuống phía dưới.
Tất cả đều là một màu đỏ bắt mắt, mười mấy hãng hàng không, hơn cả trăm chuyến bay đều bị hủy bỏ ở điểm chốt Uyên Giang hoặc các vùng lân cận.
Trịnh Phi Loan nói: “Bão tuyết Uyên Giang…Em cũng biết mà, không phải chỉ nổi chút gió là thôi. Dù sao bão tuyết lần này cũng được báo động đỏ không biết nó sẽ lớn cỡ nào. Hà Ngạn à, anh thật sự không có cách nào trở về được, gian phòng mà anh đã đặt ấy, có thể cho anh…”
Hắn ra sức năn nỉ.
“Vậy…anh không chọn khách sạn khác được sao?” – Hà Ngận vẫn có chút do dự.
“Chỉ một đêm thôi, anh hứa với em chỉ cần hừng đông sẽ rời đi, cũng không dây dưa thêm chút nào.” – Đây là một cơ hội trời ban, Trịnh Phi Loan vất vả lắm mới nắm được, đương nhiên sống chết không chịu nhả ra.
Hà Ngạn dao động.
Vấn đề liên quan đến cơn bão tuyết ở Uyên Giang, ký ức của cậu về nó rất sâu sắc – nó thực sự rất đáng sợ.
Tiếng gió gào rít, những mảng tuyết lớn cuốn trong cơn lốc. Một mình cậu ở căn phòng thuê lạnh như hầm đông lạnh, trắng đêm không ngủ nghe những tiếng gió thét, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng lo lắng, ngón tay chỉ chạm lướt qua cửa sổ cũng đủ để tê dại hết cảm quan. Một đêm cuồng phong càn quét, ánh mắt ló dạng, ngước cổ nhìn ra bên ngoài, dọc đường đâu đâu cũng là cây cối đổ rạp, bảng hiệu xiêu vẹo, nghiêng đổ,…
Dưới thời tiết như vậy, việc đi ra đường cũng khó khăn nói chi đến việc vận hành những chuyến bay.
Nếu vậy…hay để anh ta ở đây lại một đêm thôi?
Có Đới Tiêu và Trình Tu, chắc là sẽ không phát sinh chuyện gì…
Cuối cùng Hà Ngạn vẫn mềm lòng, nhẹ giọng nói: “Ừm…vậy chỉ một đêm thôi đấy.”
Trịnh Phi Loan mừng rỡ, trong mắt ánh lên ngọn lửa hi vọng.
Ánh mắt nóng rực như vậy khiến Hà Ngạn cảm thấy có chút khó chịu: “Anh đừng dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi, tôi không phải cho phép anh ở đây lâu dài đâu. Chờ bão tuyết qua, anh lập tức phải đem chìa khóa phòng trả lại cho tôi, rồi quay về Uyên Giang đi.”
“Anh biết rồi.” – Trịnh Phi Loan nở nụ cười – “ Vậy là tốt lắm rồi, còn hơn là một đêm lang thang.”
Hà Ngạn vẫn không yên tâm, suy nghĩ rồi lại đọc đi đọc lại nội quy quy định đối với hắn: “Khi ở đây, anh đừng có bày thái độ thiếu gia.”
“Bảo đảm sẽ không.”
“Đừng có mà đến quá gần Linh Lan.”
“Được.”
“Khách hàng đang ở đây phần lớn đều là Omega, anh phải thu liễm tín tức tố Alpha của mình, không được quấy rầy đến họ.”
Đối với yêu cầu này, Trịnh Phi Loan đáp ứng hết sức đương nhiên: “Anh là người đã có Omega rồi, không thay lòng đổi dạ, trước sau như một, nửa đời sau sẽ không theo đuổi duy mỹ* nữa.”
*猎艳 (lièyàn – liệp diễm): nghĩa là theo đuổi cái đẹp, những thứ tuyệt vời. Nguyên văn: 下半辈子都不准备猎艳了.
“…”
Hà Ngạn liền cứng họng, đột nhiên có chút hối hận rồi —— Trình Tu không ở đây, Đới Tiêu cũng vậy, một mình cậu đối mặt với Trịnh Phi Loan lại giống như bị dụ vào một cái bẫy.
“Cứ vậy đi… Rồi anh theo tôi nhận phòng.”
Cậu xoay người, nhảy xuống bậc thềm cửa, sải chân bước vào trong. Trịnh Phi Loan lập tức răm rắp tò tò theo phía sau, ngay cả hành lý để phía đầu cây cầu bên kia cũng quên kéo theo.
Khi rời khỏi chỗ phòng khách, trong tay cũng được cầm chìa khóa nhỏ màu bạc, mặt trên in nổi một quả táo, biểu tượng quả táo này cũng chính là Logo của khách sạn, cuống quả táo cong cong rất là đáng yêu.
Trên đó cũng có đánh số phòng: 207.
Hắn không nhịn được mà cau mày.
Số phòng và chìa khóa không được tách ra, đây rõ ràng là một lỗi sai cơ bản.
Bệnh nghề nghiệp của Trịnh Phi Loan lại trỗi dậy, những chi tiết bé xíu cũng bị hắn vạch lá tìm sâu, dù cho hắn có muốn thay đổi cũng không thay đổi ngay lập tức được. Hắn muốn nói điều này với Hà Ngạn, nhưng khi nghĩ lại một chút ấn tượng tốt khó khăn lắm mới xây dựng được mà giờ lại muốn lên lớp người ta về một vấn đề bé xíu về chìa khóa, chỉ sợ chưa kịp thay đổi lại bị đá ra khỏi khách sạn.
Buông bỏ xuống vấn đề thôi.
Hắn đi lấy hành lý bị bỏ quên, xách về căn phòng lầu hai bên tay phải.
Khi mở cửa, điều ấn tượng đầu tiên về căn phòng chính là sạch sẽ sáng sủa, được trang trí chủ đạo bằng gỗ, cùng đầy đủ bộ ấm tách trà chiều, có đệm lót cùng gối tựa, đầy đủ không thiếu thốn thứ gì. Ánh nắng từ phía nam hắt nắng vào căn phòng thông qua cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nhìn lên phía trên thấy ngày dàn dây hoa leo, bầu trời cao trong, có những cánh chim nhạn* bay phía xa.
*Chim nhạn: đây là chim én nhé.
Trên đầu giường còn có một tờ giấy ghi chú.
Trịnh Phi Loan cúi người, cầm lấy mảnh giấy, nhìn thấy những dòng chữ rất đẹp: Hoan nghênh khách hàng đã chọn khách sạn chúng tôi. Chúng tôi đã tiếp đón rất nhiều khách hàng thuê ngắn hạn nhưng quý khách là người đầu tiên thuê dài hạn, hi vọng một năm sắp tới này, Thanh Quả có thể mang cho quý khách một bầu không khí gia đình ấm áp. Nếu như có nhu cầu gì, xin báo chúng thôi.”
Nơi ký tên có một bức phác họa đơn giản là hình một con mèo mập lười biếng, chữ ký là Lục Bá Lục.
Đây là nét chữ của Hà Ngạn.
Nét chữ này cùng với chữ trong cuốn tạp chí giống hệt nhau.
Trịnh Phi Loan vuốt ve tấm giấy, đọc thành tiếng một lần nữa, càng đọc đọc càng mê, cuối cùng cảm thấy mỗi từ Hà Ngạn viết cho hắn thực giống thư tình, không nhịn được mà bật cười một mình.
Hắn nhìn quanh căn phòng ——
Khăn mặt màu xanh dương, đôi dép len màu xám, từ những chậu cây, cành hoa,… đến lời nhắn nhủ, tất cả đều chứng minh mọi thứ được chính Hà Ngạn tự tay sắp xếp, đầu óc liền suy nghĩ phong phú đến cảnh tối nằm ngủ cũng giống như được Hà Ngạn sờ soạng.
Từ trước đến nay Trịnh Phi Loan đều rất nghiêm khắc trong các quy trình tiếp đón khách hàng, hắn tin tưởng chỉ có chất lượng dịch vụ chuẩn mực mới có thể thu được năng suất cao nhất nhưng khi hắn được tiếp đón ở một căn phòng sáng tạo độc nhất vô nhị thế này, hắn mới cảm thụ được hắn chính là vị khách hàng bất đồng, là vị khách hàng được trân trọng, quý giá.
Trình Phi Loan mở ví tiền của mình, đem tấm giấy ghi chép để cẩn thận cất đi.
Hắn ngồi trên giường, xem về dự báo thời tiết.
Bão tuyết chỉ kéo dài một đêm, sáng sớm ngày mai Uyên Giang sẽ đón một ngày nắng đẹp, đồng nghĩa với việc hắn sẽ không thể ở lại khách sạn này lâu dài.
Hắn chỉ có một ngày mà thôi.
Đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...