Phụ Hoàng Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta

5

Ban đêm, ta chơi trò chơi xếp gỗ mà Ngọc Bích làm cho ta, thầm suy đoán xem đêm nay phi tử nào được lật thẻ.

[Hẳn là Đức Quý phi đi, vị cha này có vẻ rất thích mỹ nhân.]

Bước chân ngoài cửa dừng lại, ta nghe thấy tiếng động, tưởng Ngọc Bích đã trở lại liền lên tiếng, “Ngọc Bích! Mang điểm tâm tới đây cho ta!”

Người kia bước vào, “Con không nghe lời trẫm nói?”

Ta hoảng sợ ngẩng đầu, “Phụ hoàng?!”

[Trời ạ, vì sao lại tới cung của ta thế này?! Những cung phi khác sẽ hận mình chết mất!]

Hoàng thượng lại mỉm cười. Ta không biết bản thân mình có chỗ nào buồn cười, vừa âm thầm lo lắng có phải Phụ hoàng sinh bệnh rồi hay không vừa làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh, vội vàng tiến lên hành lễ.

Mà mẫu thân ta, vừa nghe tin đã lập tức tới.

“Tham kiến Hoàng thượng!”

Nhìn xem, bà ấy thậm chí còn không thèm giả bộ e thẹn, vui vẻ cùng chờ mong đều tràn ra khuôn mặt.

[Vị mẫu thân tiện lợi này nhất định là đang cảm thấy mình có hy vọng có Hoàng tử rồi. Hừ, nếu thật sự sinh được nhi tử, có lẽ bà ấy cũng sẽ không hận ta như vậy, nói không chừng còn quên luôn ta, như vậy là tốt nhất.]

Hai tiếng “Miễn lễ” Hoàng thượng chưa kịp nói ra đã bị nuốt lại, chỉ liếc nhìn Thu Tiệp dư đang quỳ trên đất một chút, sau đó đi tới ôm ta lên, “Trẫm đang hỏi con, vì sao không nghe lời trẫm?”

“Nữ nhi biết sai rồi, nữ nhi vốn muốn thưởng cho mình một khối điểm tâm trước khi đi ngủ mà thôi.”

[Nếu người không tới, ta đã sớm ăn xong đang nằm trên giường ngủ rồi!]

Hoàng thượng sai Trần Lương Phụ mang tráp tới, lấy một khối bánh đậu xanh đích thân đút cho ta.

[Bánh đậu xanh! Đây nhất định là mỹ vị tuyệt vời nhất thế gian!]

Ta híp mắt cắn một ngụm, tâm trạng của Hoàng thượng cũng tốt hơn ít nhiều.

Chờ ta ăn xong, ông mới mở miệng nói, “Hôm nay là sinh thần con nên chiều con một chút, sau này nhất định phải nghe lời trẫm.”

Ta vội vàng gật đầu.

Đúng lúc này, Ngọc Bích đột nhiên chạy vào thi lễ, “Công chúa, nô tỳ mang thuốc về đây rồi!”

Ta vỗ trán, [Trùng hợp quá mức rồi đấy, vị phụ thân tiện lợi này của ta cũng không phải kẻ ngốc… Ngọc Bích ơi là Ngọc Bích, vừa thông minh lại vừa ngốc nghếch!]

Hoàng thượng nhíu mày, “Vì sao lại cần thuốc?”

Vị mẫu thân đang quỳ trên mặt đất của ta chợt run lên.

[Cuối cùng cũng biết sợ? Thời điểm làm ta bị thương sao không thấy bà ấy lo lắng gì vậy?]

Hoàng thượng đăm chiêu nhìn Thu Tiệp dư một chút, phẩy tay ra hiệu cho Ngọc Bích không cần lên tiếng, “Nếu Thu Tiệp dư không thể chăm sóc tốt cho nữ nhi của trẫm, vậy sau này không cần chăm sóc nữa. Trẫm sẽ tự chăm sóc nó.”

Thu Tiệp dư giật mình ngẩng lên.

Ta giật mình ngẩng lên.

Trần Lương Phụ giật mình ngẩng lên.

Ai nha nha! Ta rốt cuộc cũng phát tài rồi!

“Lương Phụ, sai người thu thập đồ của công chúa chuyển đến điện Cần Chính của trẫm trong hôm nay. Ngày mai tìm người làm thêm một chiếc giường mang tới.”

“Thần tuân chỉ.”

Phân phó xong, Hoàng thượng ôm ta rời đi không chút lưu tình.


6.

Tất cả mọi người trong cung đều đã biết, Thu Tiệp dư bị thất sủng.

Sau khi được ôm vào Cần Chính điện, ta vô cùng vui vẻ, [Trời ạ, đêm nay có thể ngủ trên long sàng sao?! A a a a a a!!!]

Hoàng thượng nhướng mày, “Lương Phụ, ngày mai tìm cho công chúa một ma ma dạy dỗ cung quy.”

Ta ngây người.

[Đừng mà! Nhất định sẽ bị đánh mất!]

“Nhớ tìm người dịu dàng một chút.”

Trần Lương Phụ cười cười thưa vâng.

Ta dùng cả hai tay hai chân bám vào long sàng, này cũng ghê gớm thật…

[Long sàng lớn như vậy, nhất định là sợ Phụ hoàng khi ngủ chẳng may rơi xuống đất sẽ mất mặt, hê hê…]

Hoàng thượng sầm mặt túm ta lên, “Chưa rửa mặt đã leo lên giường, mẫu thân con dạy con như vậy sao?"

[Hừ, bà ấy chưa từng dạy ta điều gì cả.]

Trần Lương Phụ lui ra, vừa sai người chuẩn bị đồ vật rửa mặt chải đầu vừa gọi Ngọc Bích lại, “Ngọc Bích cô nương, những việc này sau này cô không cần tự làm nữa. Thân phận của cô bây giờ đã hơn bọn họ rất nhiều rồi.”

Ngọc Bích vui vẻ cảm tạ ông đã đề bạt mình.

Trong điện Cần Chính, sau khi ta rửa mặt chải đầu cẩn thận rồi, Phụ hoàng lại tới án thư tiếp tục phê duyệt tấu chương.

[Ai nha, Phụ hoàng rất tốt với ta, tiếc là tráng niên tảo thệ.]

***tráng niên tảo thệ: kiểu còn trẻ mà mất sớm

Chén trà trên án bị rơi, Trần Lương Phụ vội vàng tiến lên dọn dẹp.

[Nhị Hoàng tử đúng là kẻ bất hiếu!] Ta căm giận nghĩ, [Dù sao Phụ hoàng đối xử với ta cũng không tệ, sau này ta sẽ dẫn người tới ổ chó mà ta cất công chuẩn bị từ trước! Sau này khi rời khỏi đây, muốn làm cá mặn, nhất định cần có Phụ hoàng nuôi ta. Mà thôi, cho dù người không nuôi nổi ta, ta tự kinh doanh buôn bán cũng sẽ nuôi được người.]

Hoàng thượng đột nhiên xếp lại tấu chương đứng dậy, ta nghi hoặc nhìn người.

“Giờ nào rồi mà vẫn còn thức? Mau ngủ.” Nói xong liền nằm lên giường, đẩy ta lui vào bên trong.

Ta và người cùng nằm trên long sàng, ta chuẩn bị nhắm mắt ngủ, chợt nghe thấy Phụ hoàng hỏi, “Con thích các vị Hoàng huynh của con không?”

“Nữ nhi chưa tiếp xúc nhiều với các huynh ấy, nhưng con thật sự rất yêu quý các Hoàng huynh…”

[Mới là lạ!]

Hoàng thượng dường như rất hứng thú với đề tài này, đột nhiên nhìn về phía ta, “Con thấy Đại Hoàng huynh của con thế nào?”

“Huynh ấy rất văn nhã.” [Vị huynh trưởng văn thư tội nghiệp của ta.]

“Còn Nhị Hoàng huynh?”

“Huynh ấy cười lên rất tuấn tú.” [Nham hiểm, lại còn không có lương tâm, vì ngai vàng mà không tiếc hãm hại cha ruột của mình!]

Một lúc sau không nghe thấy người hỏi tiếp, ta nghi hoặc, không lẽ người ngủ rồi?

Ta lén quay đầu nhìn sang, quả nhiên…

[Ai nha, không lẽ Phụ hoàng tuổi Hợi?]

Ta nhắm mắt lại, cẩn thận cuộn mình trong chăn, nhanh chóng thiếp đi.


Ta không hề hay biết, tiếng ngáy nho nhỏ của ta vừa vang lên, Phụ hoàng đã mở đôi mắt vô cùng thanh minh ra.

7.

Hôm sau, ta ngủ tới tận khi mặt trời treo cao lên tới đỉnh đầu mới tỉnh.

Mẫu thân của ta lại tốt bụng như vậy, hôm nay không tới làm khó ta nữa?

Sau đó ta chợt nhớ ra, ta đang ở trong điện của Phụ hoàng!

Trần Lương Phụ thấy ta tỉnh, lập tức sai cung nữ bưng bồn rửa mặt lên.

Ta giống như một con búp bê vải, để các nàng tùy ý rửa mặt chải đầu, sửa soạn y phục.

Hôm nay cung nữ búi cho ta hai búi tóc tròn, cột lại bằng lụa đỏ, đáng yêu vô cùng, rất hợp với khuôn mặt bầu bĩnh của ta.

Nha, đây không phải là ngọc nữ trong những bức tranh ngày Tết sao?

Sau đó, Trần Lương Phụ ôm ta ra ngoài. Ta nhìn nhìn một chút, tuyệt thật, đây chính là đường đi tới Tử Thần điện.

(*) Giải thích thêm thì “tử” này nghĩa là màu tím, không phải “tử thần” trong thần chết vác lưỡi hái đi loăng quăng đâu nhé

Ta kích động vòng hai tay ôm lấy cổ Trần Lương Phụ, cẩn thận hỏi, “Trần nội quan, chúng ta đang đi đâu đây?”

Trần Lương Phụ cười đáp, “Hoàng thượng yêu thương Công chúa, sợ Công chúa nhàm chán nên lệnh cho nô tài đưa Công chúa vào triều.”

Trời!

Ta chỉ là một đứa trẻ đáng yêu ngây thơ, vậy mà sắp trở thành tấm bia sống cho cung nhân chốn Hậu cung rồi!

Cũng không biết dây thần kinh nào của Phụ hoàng bị chập vậy?!

8

Trong Tử Thần điện, ta được Phụ hoàng ôm vào ngực, bị văn võ bá quan chăm chú nhìn.

Không bao lâu sau, Thừa tướng lên tiếng, “Hoàng thượng, việc này không hợp quy cách.”

Ta bĩu môi, [Lão nhân này rất xấu tính, Nhị Hoàng tử tạo phản được phần lớn là nhờ công ông ta! Không thích ta được sủng ái cũng là chuyện thường!]

Hoàng thượng ôm ta chặt hơn một chút, “Trẫm muốn thế nào còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng đánh giá! Các khanh có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!”

Ta và tất cả các triều thần văn võ bá quan phía dưới đều đồng thời lộ ra biểu tình kinh hoảng.

[Vị phụ thân tiện lợi này bị quỷ bám thân hay sao?! Không phải bình thường luôn khoan dung cho Thừa tướng sao, bởi vì ông ta có công phò tá người lên ngôi, ước chừng đến giờ chưa từng nặng lời với ông ta như vậy!]

Ta liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên, khuôn mặt Thừa tướng đã sầm lại.

“Muôn tâu Hoàng thượng, phía Nam đang có lũ lớn, cuộc sống của lê dân bá tánh vô cùng khó khăn, xin Hoàng thượng sớm phái chi viện tới!”

Cuối cùng cũng đến!

Ta nắm chặt tay, căng thẳng níu lấy long bào của Phụ hoàng.

Phụ hoàng nhìn qua ta một cái, ánh mắt ẩn ẩn ý tứ không rõ, sau đó ra hiệu cho Thừa tướng nói tiếp.

“Theo ý của thần, Đại Hoàng tử tôn quý lại thông tuệ, nên để Đại Hoàng tử mang ngân lượng cứu tế và lương thực tới cứu giúp dân chúng trước.”

[Ha hả, sau đó sẽ là: Thần cảm thấy, Nhị hoàng tử cũng có thể nhân dịp này mà rèn luyện thêm!]

“Thần cảm thấy, Nhị hoàng tử cũng có thể nhân dịp này mà rèn luyện thêm!”


[Để xem để xem, sau đó Nhị Hoàng tử mang ba mươi vạn lượng tới phía Nam chiêu binh mãi mã, mua đất trữ lương, lừa gạt Phụ hoàng, rồi lấy lý do bách tính lầm than, Hoàng thượng cẩm y ngọc thực không xứng danh kỳ đức, lấy cớ thay trời hành đạo mà tạo phản. Đúng là buồn cười, chuyện thiên tai lại dám đi trách Phụ hoàng ngốc của ta!]

Hoàng thượng ôm ta lên cao hơn một chút, vỗ vỗ lưng ta như đang dỗ ta ngủ, “Về Nhị Hoàng tử, trẫm đã có tính toán khác. Theo các ái khanh, trong những Hoàng tử còn lại, nên phái ai đi?”

[Nhất định là Tam Hoàng huynh rồi, Tam Hoàng huynh luôn ủng hộ đại ca, một lòng vì dân vì nước, lại có võ nghệ cao cường, tuy hơi ngốc một chút nhưng vô cùng trung lương! Khi Nhị Hoàng tử tạo phản, hắn đã liều mình che chắn cho Phụ hoàng và Đại ca, còn không quên bảo vệ ta nữa! A a a a Tam ca của ta, bình an của ta!!!]

“Thần thấy Tam Hoàng tử có thể đảm đương trách nhiệm này!” Uy Vũ Tướng quân bước ra một bước.

Uy Vũ Tướng quân chính là sư phụ dạy võ cho Tam Hoàng tử từ khi còn nhỏ.

“Theo ý thần, nên giao cho Ngũ Hoàng tử! Tuy tuổi của Ngũ Hoàng tử chưa lớn, nhưng cũng đã đến thời điểm nên xuất cung rèn luyện!” Người tâu là Hộ bộ Thượng thư.

Ta thầm hừ lạnh trong lòng, [Nực cười, chuyện cứu tế lê dân lại coi như đi rèn luyện, này không phải đang nói bách tính là đồ chơi sao?]

Rầm!

Phụ hoàng không nói một lời, cuộn tấu chương trên tay ném thẳng vào mặt Hộ bộ Thượng thư. Cả đại điện lặng ngắt như tờ, quan lại trên dưới hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống.

“Tam Hoàng tử nghe chỉ!”

Tam Hoàng tử vẫn chưa hết bàng hoàng, vội vàng tiến lên phía trước quỳ xuống, “Có nhi thần!”

“Trẫm phong ngươi làm Khâm sai Đại thần, mang ba mươi vạn ngân lượng, một trăm xe lương thực đi tới phía Nam cứu tế bách tính!”

“Nhi thần tuân chỉ!”

9

Chuyện này liền cứ quyết định như vậy.

Hạ triều, ta trốn khỏi vòng tay của Phụ hoàng, lấy cớ là muốn ra ngoài chơi!

Sau đó, cong eo xoa tay đứng chờ ở Ngự hoa viên.

Trước đây, mỗi khi Tam Hoàng huynh thấy ta đều sẽ đưa ta đến Ngự hoa viên chơi đùa, còn không quên mang điểm tâm tới cho ta. Có điều thời gian gặp được huynh ấy không nhiều lắm, dù sao tam ca cũng không phải hài tử nữa, không thể tùy tiện xuất nhập hậu cung.

Nhưng hôm nay huynh ấy đã thấy ta trên đại điện, vậy nhất định sẽ tới!

Tai ta giật giật một chút, quả nhiên, tới rồi!

“Lục muội!” Tam Hoàng huynh ôm ta, nhéo nhéo mũi ta, “Lục muội nặng thêm không ít, tốt lắm! Nhìn xem, lần này hoàng huynh mang bánh hoa lê tới, có thơm không?”

Tráp còn chưa mở ra, ta đã ngửi thấy hương điểm tâm ngọt ngào, không khỏi vui vẻ bảo Ngọc Bích nhận lấy.

Lần này Tam Hoàng huynh phải đi xa, ta cũng chuẩn bị lễ vật tặng cho hắn.

Nhị Hoàng tử nhất định sẽ không để yên chuyện này, nói không chừng còn nghĩ ra thủ đoạn bẩn thỉu gì đó.

Ta lặng lẽ nhét tụ nỗ vào tay áo Tam ca, nỗ này do ta đích thân làm ra, vốn là để bảo mệnh, nhưng hiện tại Phụ hoàng đã đích thân chăm sóc ta, cũng không cần giữ bên người nữa.

(*) Tụ nỗ: Nỗ nhỏ, có thể giấu trong tay áo

“Tam ca, đây là vũ khí muội làm tặng huynh, có thể dùng để bảo mệnh, người khác sẽ không phát hiện ra.”

Tam Hoàng huynh vuốt món vũ khí trong tay áo, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại nhiều thịt của ta, “Quả nhiên không uổng công thương muội.”

Lúc ấy ta cũng không biết, tụ nỗ này quả thực sẽ cứu Tam ca một mạng.

10

Ta vui vẻ trở về Cần Chính điện, Ngọc Bích ôm cái tráp đi theo phía sau.

Vừa tới thư phòng đã thấy Phụ hoàng đang ngồi phê duyệt tấu chương.

[Nhất định do người đời trước làm nhiều chuyện ác, kiếp này mới phải làm Hoàng thượng. Nhìn xem, thật vất vả!]

Ta chợt nghe thấy tiếng giấy rách.

Trần Lương Phụ vội vàng đặt một trang giấy khác lên án thư.

“Đã tìm được ma ma dạy dỗ chưa?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, vẫn đang lựa chọn.”


“Nhanh một chút.”

[Oa oa oa, vị phụ thân tiện lợi này thật xấu! Nhất định là ghen tị với mình!]

11

Trước khi Tam ca xuất kinh còn không quên sai người mang điểm tâm tới cho ta.

“Chờ Tam ca trở về sẽ đưa muội xuất cung du ngoạn. Tam Hoàng tử nói như vậy.”

Ngọc Bích thuật lại lời của Tam ca, ta gật đầu, đã nói như vậy, nhất định phải yên bình hoàn chỉnh trở về gặp ta nha! Tam ca của ta!

“Lục Công chúa, chúng ta nên tiếp tục học tập, nếu không hôm nay sẽ không được ăn điểm tâm này.”

Ta đau khổ quay đầu lại, đây là ma ma mà Phụ hoàng chọn cho ta, Thịnh ma ma.

Thịnh ma ma thậm chí còn từng hầu hạ Thái hậu, tuổi tác không nhỏ, rất ôn nhu nhưng cũng biết cách khiến ta ngoan ngoãn nghe lời.

Vả lại Hoàng thượng còn an bài thêm một thị nữ nữa cho ta, tên là Hồng Ngọc, một lòng phối hợp với Thịnh ma ma dạy ta trở thành Công chúa dịu dàng khuê các.

Không phải ta nói quá, sau khi học cùng Thịnh ma ma và Hồng Ngọc, cho dù người khe khắt đến đâu cũng không thể bắt bẻ cung quy nghi lễ của ta được!

12

Hôm ấy, ta lại tới Ngự hoa viên, vừa chơi xích đu Hoàng thượng sai người làm cho ta vừa nghĩ tới Tam ca.

Huynh ấy còn chưa mang lễ vật về cho ta.

“Nhị Công chúa! Người không thể tới nơi này!”

Ta nghiêng đầu nhìn, một thiếu nữ phục sức lộng lẫy đang hung hăng tiến về phía ta. Ta chưa kịp phản ứng lại thì nàng đã xô ta ngã từ xích đu xuống đất!

Tê, đau quá! May mà không bị đập mặt xuống đất!

Hồng Ngọc đang hái hoa cho ta thấy vậy vội vàng chạy tới đỡ ta dậy, “Công chúa, người không sao chứ?! Ngọc Bích, mau truyền thái y!”

Đương nhiên là có sao, hai đầu gối ta nhức nhối đau buốt, đau tới mức ta không nói lên lời!

Tỳ nữ bên người Nhị Công chúa Triệu Tư Nguyệt đều vội vàng quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.

“Ai nha, Lục muội, thật ngại quá, do tỷ tỷ đang vội nên lỡ tay.”

Hồng Ngọc nổi giận, “Kẻ có mắt đều nhìn thấy Nhị Công chúa cố ý đẩy công chúa nhà ta!”

Hồng Ngọc là ám vệ của Phụ hoàng, chuyện này ngoại trừ ta ra, những người khác đều không biết.

“To gan! Ai cho ngươi nói chuyện với bổn công chúa như vậy?! Người đâu, vả miệng!”

Hai mắt Hồng Ngọc xẹt qua một vệt lạnh lùng, đang lúc chuẩn bị ra tay…

“Trẫm cho phép, ngươi định làm gì?”

13

Thành thật mà nói, so với sáu năm trước không được người khác chú ý tới, cảm giác được Phụ hoàng sủng ái không tệ chút nào.

Ít nhất, khi ta bị bắt nạt, có người sẽ ra mặt bảo vệ ta.

Lúc này, ta ngồi trong lòng Phụ hoàng để Thái y bôi thuốc, mà Nhị Công chúa đang quỳ trước mặt ta.

Rất không tệ.

“Đường Đường, có đau không?”

Ta lập tức bày ra dáng vẻ nước mắt lưng tròng, “Phụ hoàng, đau quá…”

[Nhưng làm sao so được với vui vẻ trong lòng! Nhị Công chúa này cũng chẳng tốt lành gì, sau khi Nhị Hoàng tử tạo phản, vì lấy lòng hắn mà nàng ta đạp nát di cốt của Phụ hoàng, sau này mới có thể trở thành Công chúa được sủng ái nhất trong cung! A a a a đau quá! Phụ hoàng làm gì vậy, siết con đau quá!]

Cũng may Phụ hoàng đã lập tức buông thắt lưng heo của ta ra, nếu không ta nhất định sẽ cảm thấy eo mình bị siết đứt!

Quả nhiên làm Hoàng thượng không thể là người hồ đồ! Nhất định trong lòng người đã biết chuyện gì đó!

Ta hơi oán niệm nhìn về phía người, chợt thấy đôi mắt lạnh như hai hồ băng của người đang nhìn chằm chằm Nhị Công chúa trên mặt đất, “Quỳ đến nửa đêm.”

Những cung nữ thái giám phía sau đồng thời hít một ngụm khí lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận