" Ngươi lén lút như vậy là muốn đi đâu?"
" A...!" Dậy từ khi mặt trời còn chưa qua núi, Ân Ly muốn lén lúc Minh Hạo chưa thức dậy trốn đi, không ngờ nhẹ nhàng đến không phát ra tiếng động, vậy mà chỉ vừa bước hai bước đã bị phát hiện, y tươi cười xoay đầu nhìn hắn nhắm mắt vẫn còn nằm ngay trên giường không khác gì vừa rồi: " Phụ hoàng, người dậy từ lúc nào a."
"...!"
Đợi mãi cũng không thấy Minh Hạo nói thêm gì, Ân Ly đành quay trở lại ngồi trên giường.
Thái Dương cung và Hòa Ninh cung tuy cách khá xa nhưng đi lại cũng không mất quá nhiều thời gian, y còn mãi làm lạ vì mình ở lại tẩm phòng của hoàng đế cũng đã qua mười ngày mà vẫn chẳng thấy bóng Lâm phi tìm đến.
Y mỗi lần nhắc đến muốn trở về lại luôn bị Minh Hạo né tránh rồi cho qua: " Phụ hoàng a, ta chỉ là muốn trở về Hòa Ninh cung một lát thôi." Nói lại giống như đang nói một mình, Ân Ly tức giận đưa một chân qua người hoàng đế lại leo luôn lên người hắn ngồi: " Phụ hoàng lại muốn giả vờ như không nghe?"
" Hòa Ninh cung?" Minh Hạo bị tiểu nhi tử hai chân kẹp bên hông mình, y ngồi trên bụng còn nắm hai lọn tóc của mình mà kéo.
Cuối cùng không thể tiếp tục làm như không mà mở mắt nhìn y: " Không phải nói chờ khi ngươi khỏe lại mới được trở về?"
" Người xem ta hoàn toàn khỏe mạnh, Niêm công tử cũng đã nói không còn vấn đề gì, có thể tự do chạy nhảy rồi sao?"
" Vẫn chờ thêm một thời gian nữa hãy nói."
Ân Ly lại kéo tóc Minh Hạo thêm mạnh tay: " Phụ hoàng như vậy cũng không cho ta đi, ta từ nay mặc kệ người."
" Ngươi dám sao?"
" Được, đây là người nói." Ân Ly hờn dỗi, muốn từ trên người hoàng đế leo xuống, y không ngờ lập tức bị hắn trở người ngồi dậy áp mình xuống giường: " Phụ hoàng?"
" Thật sự muốn bỏ mặc phụ hoàng, không để tâm nữa, sống chết cũng sẽ mặc kệ?"
" Ta...!ta cũng không có nói như vậy."
Minh Hạo nghe lại đắc ý nâng khóe môi: " Không có là tốt, như thế Ân nhi chỉ cần ở tại Thái Dương điện không phải sẽ tốt hơn."
" Nhưng ta lo lắng mẫu phi, nàng không nhìn thấy ta trở về cũng không đến tìm.
Cảm thấy rất không đúng, có khi nào ngã bệnh rồi?"
" Là ta đuổi trở về."
" Đuổi trở về?" Ân Ly nghe đã không vui, y đẩy Minh Hạo rồi ngồi dậy: " Vậy là mẫu phi có đến tìm ta nhưng lại bị phụ hoàng đuổi về rồi?"
" Cô ta tự ý nói điều cấm kỵ trong cung, ta vẫn còn chưa trách tội, không cho gặp ngươi một thời gian đã là phạt nhẹ."
" Không cần biết mẫu phi nói gì nhưng người làm vậy cũng thật quá đáng."
" Ta quá đáng?" Minh Hạo nhăn mày: " Lần trước là Minh Luân, bây giờ là Lâm phi.
Ngươi xem trọng bọn họ hơn cả ta?"
Ân Ly đối với hắn không kiêng kỵ cũng chẳng nhìn sắc mặt, trong lòng có tức giận liền nói cả ra: " Phụ hoàng bỏ mặc ta năm năm không muốn lo đến, mẫu phi và đại ca lại tốt với ta nhất.
Nếu bắt ta vì người từ bỏ không quan tâm họ, đó là chuyện không thể."
" Vậy nếu phải lựa chọn, ngươi thà chọn chúng cũng không chọn ta?"
" Đó là do người tự nói, cũng không là ta nói ra."
" Ngươi...!"
" Sinh ra đã mất mẫu thân, phụ hoàng cũng không có quan tâm ta.
Nếu không có mẫu phi và đại ca thì trong cung ta chỉ là một tiểu hoàng tử nhỏ nhoi, cũng giống như tam hoàng huynh và tứ hoàng huynh luôn bị kẻ khác ức hiếp.
Phụ hoàng còn muốn hỏi ta sẽ lựa chọn ai, người rõ ràng là...!"
" Ân nhi." Khi nghe Ân Ly nói hắn tức giận như vậy, trên đời này ngoài một Huyền Kỳ đã không còn từ lâu kia cũng không có kẻ thứ hai dám cùng hắn như vậy.
Minh Hạo bất chợt lại kéo Ân Ly ôm vào lòng: " Là phụ hoàng sai rồi."
" Người...!"
" Là ta sai rồi." Hoàng đế dịu giọng: " Phụ hoàng chưa từng bỏ mặc ngươi không lo, cho dù không đủ can đảm để đối diện cùng ngươi lại không thể nào quên được sự tồn tại của ngươi."
" Phụ hoàng?"
" Từ nay chỉ cần là nơi ngươi muốn đi, người ngươi muốn gặp.
Phụ hoàng sẽ không ngăn cản, chỉ cần ngươi đừng lựa chọn một ai khác ngoài ta."
Ân Ly thoáng thấy trong lòng mình lại nhói lên, y nhận ra hắn đến hiện tại vẫn chưa thể buông xuống được những chuyện trước kia.
Một đời ngu ngốc của mình không cần biết đúng sai phải trái vẫn nhất định phải ở lại bên cạnh Minh Kiên, phụ lòng tất cả những người thật tâm với mình.
Điều khiến y hối hận nhất lại chính là đã mãi tự lừa dối bản thân để từ bỏ Minh Hạo: " Xin lỗi, phụ hoàng." Không thể ngừng lại cảm giác khó chịu trong lòng, Ân Ly lại cứ như vậy để nước mắt trào ra mà nức nở khóc: " Ta không nên nói những lời như vậy, ta không nên nói sẽ lựa chọn một ai đó so với phụ hoàng...!ta...!"
" Ân nhi."
" Xin lỗi phụ hoàng, ta sẽ không như vậy nữa...!Ân nhi...!Ân nhi sẽ không...!"
" Ân nhi, đừng khóc." Hoàng đế nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của tiểu nhi tử, trong lòng vô cùng khó chịu mà dịu dàng lau nước mắt cho y: " Nghe lời, phụ hoàng thấy ngươi như vậy sẽ đau lòng."
" Ân...!Phụ hoàng."
Hai cung nữ đang mang theo triều phục của hoàng đế từ lâu đã chờ hầu, họ đứng bên ngoài tẩm phòng chỉ cách một khung màn lụa và một bức bình phong, chuyện xảy ra bên trong cho dù không nhìn thấy nhưng chỉ cần nghe cũng có thể thấy không nên vào trong lúc này, một người lên tiếng: " Bây giờ nên làm thế nào đây, còn không vào sẽ trễ mất."
Người còn lại cũng lúng túng: " Ta không biết nên vào hay không, nhưng thập hoàng tử bên trong vừa lớn tiếng không kiêng kỵ với hoàng thượng, chỉ sợ chúng ta hiện tại đi vào sẽ không phải chuyện tốt."
" Ngươi không nghe thấy hoàng thượng dịu dàng thế nào với thập hoàng tử sao, hoàng tử chỉ mới khóc một tiếng người đã phải hạ mình dỗ dành rồi."
" Đúng vậy, ta nghe rõ hoàng thượng còn nói thập hoàng tử mà khóc sẽ làm người đau lòng a."
Cung nữ che miệng cười: " Ta cũng nghe thấy, thật không ngờ hoàng thượng trước nay đối với các hoàng tử nghiêm khắc như vậy.
Giống như nhị hoàng tử, chỉ cần một chút sai sót đã có thể lập tức bị lấy đi thân phận hoàng tử, vậy mà với thập hoàng tử, người không những không tức giận mà còn dịu dàng như vậy."
" Ta thấy cũng không có lạ nha, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thấy ai có thể xinh đẹp đáng yêu như thập hoàng tử, nếu không nhìn tận mắt có đánh chết ta cũng không tin gương mặt đó là có thật nha."
" Có một hoàng tử như vậy, hoàng thượng có thể không thiên vị một chút được sao?"
" Đúng là như vậy."
" Các ngươi nói đủ chưa?"
Hai cung nữ đang thật cao hứng đùa chuyện, bất ngờ bị nghe thấy làm cả hai sợ hãi đứng ngay lại cúi đầu: " Tôn công công."
Tôn Qùy đi đến gần: " Làm cung nữ trong cung, cung quy các ngươi cũng đã hiểu rất rõ.
Làm việc ở Thái Dương điện nếu muốn giữ được cái mạng chờ ngày xuất cung, như vậy lại càng phải biết giữ miệng hơn ai hết, nói ít làm nhiều."
" Đa tạ Tôn công công chỉ bảo."
" Theo ta vào trong đánh thức hoàng thượng, giờ thượng triều cũng không còn sớm nữa."
" Vâng thưa Tôn công công."
Tôn Quỳ lắc đầu thở một hơi mới đi vào.
Tuy đã căn dặn khá rõ ràng nhưng Tôn Qùy thừa hiểu rằng, nếu hoàng đế vẫn cứ tiếp tục sủng Ân Ly hoàng tử như vậy, chắc chắn chỉ ngày một ngày hai lời đồn về thập hoàng tử trong cung lại thêm đặc sắc.
Hoàng thượng như vậy đã xem Thập hoàng tử Cung Ân Ly chính là Huyền Kỳ công tử khi xưa, không cần biết y thật sự có là chuyển thế của Huyền Kỳ, nhưng hoàng đế không nên quên rằng giữa họ lại chính là quan hệ phụ tử không thể đổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...