Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Phù Hiểu đang ở trong phòng bếp nhà Dương Mật nấu cơm với bà Dương thì bị Dương Mật lôi phắt vào một gian buồng.

“Gì thế mày?” Cô đang bận nè.

“Vớ vẩn, đương nhiên là hỏi mày hôm qua thế nào rồi.” Dương Mật có vẻ hào hứng lắm.

Phù Hiểu ho khẽ một tiếng, “Ai quy định là mua xong phải dùng luôn nào.”

“Mày đúng là đồ không cầu tiến, đồ nhát như thỏ đế.” Dương Mật bực với cái nết ‘không đến nơi đến chốn’ của cô bạn lắm.

… Bộ làm thỏ dễ lắm chắc?

“Thế tóm lại là tối hôm qua thế nào, có tiến triển gì không?”

Đôi mắt Phù Hiểu tối đi, “Anh ấy vẫn không chịu nói, chỉ bảo là tự anh ấy xử lý được.”

Thật ra, Dương Mật đã sớm đoán được kết quả. Cô biết: Đường Học Chính thuộc tuýp người đó – tuýp người không để ai nhìn thấu mình thì chắc chắc anh ta sẽ không dễ dàng nói cho phụ nữ tâm sự của anh ta. Chỉ có điều, cô còn tưởng Phù Hiểu là đặc biệt với anh ta…

“Không sao đâu mày, đàn ông là thế, cứ để kệ họ đi.” Dương Mật đành an ủi bạn.

“Ờ, Mạc Vu Phi cũng bảo thế, không cho tao lo vớ lo vẩn.”

Đúng rồi, nhắc đến chuyện này mới nhớ, hôm nọ, cô với Tiêu Nhiên đến thăm Mạc thiếu có gặp Phù Hiểu, tuy đã biết từ trước là Phù Hiểu cũng đang ở đó nhưng cô vẫn không khỏi kinh ngạc khi thấy bạn mình quá thân với Mạc thiếu. Phù Hiểu nào có như vợ thằng bạn nối khố của anh ta chứ, có mà thành bạn nối khố của anh ta luôn rồi ý. “Mày làm thân với Mạc thiếu từ bao giờ thế?” Sao cô lại không phát hiện ra là khả năng tạo dựng mối quan hệ của bà chị mình siêu đỉnh nhỉ? Nếu biết truớc thì cô đã gọi nó đến thăm cô sớm hơn nữa, không chừng bây giờ cô đã lên đến chức quản lý rồi cũng nên.

“Aizzz, một câu khó mà nói hết được. Hôm nào rảnh tao kể cho mày sau, bây giờ tao đi ninh bí đỏ đã.” Chàng ấm nhà cô kén chọn vô cùng, anh thích bí đỏ ninh thật nhừ, nhừ đến không gắp được bằng đũa ấy.

Dương Mật chắt lưỡi một tiếng, nhưng cũng không cố giữ cô lại. Làm phiền bữa tối của Đường đại thiếu gia là nặng tội lắm nha.

“Hiểu Hiểu, bao giờ thì Tiểu Đường đến?” Từ trong phòng bếp, bà Dương ló đầu ra hỏi, còn mấy món nữa chưa nấu, bà sợ không kịp mất.

“Anh ấy bảo tối anh ấy mới đến cơ, còn kịp chán, cô Dương, cô đừng lo.”

“Aizzz, đây là lần đầu tiên Tiểu Đường đến nhà chúng ta sau khi hai đứa kết hôn, đương nhiên phải làm cho tươm tất chút rồi. Con mau vào đây đi, có thể cho bí đỏ vào rồi đó.”

“Dạ, vâng ạ.”


Phù Hiểu đang định đi ra thì Dương Mật gọi cô lại, “Mày có tin nhắn.”

Cô rút chân lại luôn, cầm chiếc di động cô để trên giường lên, là tin nhắn đa phương tiện Lam Tiểu Hi gửi cho cô, không có tựa đề.

Cái gì vậy ta? Là hình ảnh cho bài phỏng vấn à? Phù Hiểu tải về luôn.

“Cái gì đấy?” Dương Mật nhoài đến hỏi.

“Tao cũng không biết.” Tải xong, cô mở ra thì thấy:

Trong bức ảnh, một người phụ nữ đẹp, đôi mắt ngấn lệ đang cầm tay của một người đàn ông, mà vẻ mặt của người đàn ông thì vừa bất đắc dĩ, vừa xót xa.

Vốn là một bức ảnh tuyệt đẹp nhưng vì nhân vật nam chính là chồng cô nên cô không sao thích nó cho được.

“Ai gửi thế!” Dương Mật hãi lắm.

Tim Phù Hiểu đập loạn lên, thế này là thế nào? Lòng rối như tơ vò, cô cắn môi, quyết định gửi bức ảnh vừa nhận được cho Đường Học Chính.

“Mày làm gì thế?” Dương Mật ngăn cô lại.

“Dù có đoán gãy lưỡi thì những phỏng đoán của tao về nguồn cơn cảnh trong ảnh cũng chỉ là phỏng đoán, thà rằng cho anh ấy xem ảnh rồi bắt anh ấy giải thích với tao.” Phù Hiểu nói.

“Mày cho anh ta xem ảnh đó trước thì anh ta sẽ dễ dàng bịa ra hàng trăm hàng ngàn lý do để lừa mày.”

“Anh ấy sẽ không làm như thế, nếu anh ấy không muốn nói thì anh ấy sẽ không nói, chứ anh ấy không nói dối tao đâu.” Dứt lời, cô gửi hình ảnh đó cho anh luôn.

Năm giây… mười giây… mười lăm giây sau, điện thoại réo chuông.

Dương Mật cũng rất căng thẳng, “Mày cố bình tĩnh nói chuyện với anh ta nhé.” Cô nhỏ giọng nhắc.

Phù Hiểu: “ừ” một tiếng, nhận điện thoại.

“Em đang ở đâu?” Đường Học Chính hỏi, giọng anh nghe có vẻ căng thẳng lắm.

“Nhà Dương Mật.” Phù hiểu rầu rĩ đáp.


“Ai cho em xem ảnh đó?” Nghe được đáp án, giọng anh lập tức lạnh đi.

“Anh quan tâm chuyện đó làm gì?”

“… Phù Hiểu, không phải như em thấy đâu.”

Bất giác, Phù Hiểu thở phào nhẹ nhõm, “Thế bây giờ anh đang ở đâu?”

“Anh đang trên đường đến chỗ em đây.”

“Vậy anh mau đến đây đi, em đang rất không hài lòng, chúng mình cần nói chuyện.”

“Anh sắp đến nơi rồi, em đừng nghĩ ngợi linh tinh nhá.”

“Nghĩ hay không nghĩ em kiểm soát được chắc? Anh phiền quá đi!” Phù Hiểu cáu tiết, mắng anh xong là cúp điện thoại luôn.

Nghe được câu đó của cô, Đường Học Chính đang sa sầm sắc mặt cũng phải mỉm cười, anh giẫm ga, tăng tốc độ.

Dương Mật thấy lời chất vấn khi phẫn nộ đến tột cùng của cô bạn đơn giản hóa đến mức chỉ gói gọn trong một câu: “Anh phiền quá đi,” thì tròn mắt lên nhìn bạn, cô chẳng thể hiểu nổi, “Hiểu, vụ này cứ thế là xong à?”

“Ai nói vụ này đến đây là xong rồi, tao vẫn đang giận nè!” Phù Hiểu để di động xuống, đi ra ngoài, vào bếp nấu cơm tiếp.

Vừa giận vừa vội vội vàng vàng đi nấu cơm? Cơn tức này: LỚN GỚM!

Dương Mật lắc đầu, cô xin ngả mũ chào thua cô bạn.

Đường Học Chính phi đến với tốc độ nhanh nhất có thể, anh quét mắt khắp phòng khách, rồi lao vào bếp, “Vợ.” Anh cười toe toét chạy đến ôm cô.

“Xê ra, đang bận nè.” Phù Hiểu làm mặt lạnh.

Bà Dương vui vẻ ra mặt, “Không phải ngượng đâu, cô Dương ra ngoài trước đây, xem hai anh chị có giống ‘một ngày không gặp như xa cách ba thu’ không kìa?” Dứt lời, bà lập tức đi ra ngoài.


“Cô…” Từ “Dương” còn lại của cô biến mất khi hai đôi môi dán vào nhau, Phù Hiểu muốn né anh, nhưng chiếc lưỡi bá đạo của anh đã luồn vào miệng cô, quấn quýt chiếc lưỡi đáng yêu của cô.

Khi bị anh hôn đến nhũn cả người ra và ngã vào lòng anh, Phù Hiểu bực tức nghĩ: Gã này thật chả biết phân chia trường hợp gì cả!

“Vợ, đừng giận nhé.” Đường Học Chính ôm cô lầu bầu.

“Về nhà nói chuyện sau, đừng để cô Dương và chú Dương lo.” Phù Hiểu cố bình ổn lại nhịp thở của mình, đẩy anh ra, mang đồ ăn ra bàn cơm.

Nghe cô nói thế, Đường Học Chính lại thấp thỏm rồi, rốt cuộc là cô có định tính sổ với anh không vậy. Chỉ có điều, bất luận kẻ chụp bức ảnh đó là ai, thì bao giờ anh tra ra y, anh cũng sẽ chỉnh chết y.

Một lát sau, mọi người quây quần vui vẻ bên mâm cơm tối thịnh soạn, Đường Học Chính thấy trên mâm cơm toàn món anh yêu cầu thì không khỏi kéo Phù Hiểu vào lòng mình và mi cô một cái.

Lần đầu tận mắt thấy đôi trẻ âu yếm, ông bà Dương tuy có hơi không quen nhưng cũng là chân thành mừng cho hai đứa. Bà Dương cười bảo: “Các con âu yếm nhau thế thì chúng ta cũng yên tâm. Tiểu Đường à, Hiểu Hiểu của chúng ta mồ côi cha mẹ từ thuở còn thơ, sau này xin con hãy thật bao dung với con bé, những lúc con bé giận dỗi, con hãy nhường con bé, nhé.”

Đôi vợ chồng trẻ nhà họ Đường cùng im lặng trong chốc lát, Đường Học Chính mỉm cười, từ tốn nói: “Con biết rồi ạ.”

Ông Dương cười bảo: “Cô Dương của các con là hay càm ràm lắm. Đang yên đang lành mình nói mấy chuyện đó làm gì, tôi là tôi thấy Tiểu Đường rất thương yêu Phù Hiểu, còn cần mình dặn chắc?”

“Ha ha, đúng vậy, tính cô vẫn dong dài thế, cứ kệ cô thôi, các con mau ăn đi.”

Cơm nước xong xuôi, mọi người ra phòng khách ngồi uống nước và chuyện trò với nhau, thấy cũng không còn sớm, bà Dương giục vợ chồng Phù Hiểu đi về. Hai vợ chồng Phù Hiểu nhìn nhau một cái, rồi đứng dậy, chào ông bà Dương để về nhà.

Hai vợ chồng Phù Hiểu vốn đã có tâm sự, vì lời bà Dương căn dặn trong bữa ăn mà lúc này lại càng im lặng hơn. Sau khi lên xe, Đường Học Chính thắt dây an toàn cho Phù Hiểu như thường lệ. Khi nhoài người về phía cô, anh ngắm cô trong bóng tối, đôi mắt long lanh như sao sáng và đôi môi đỏ mọng của cô khiến anh không kìm chế được mà áp môi mình lên môi cô.

Phù Hiểu không giãy dụa, cô nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của anh.

Hôn môi cô xong, Đường Học Chính còn cả hôn má cô nữa, rồi mới ngồi thẳng người lên lái xe.

Sau hồi lâu im lặng, cuối cùng Phù Hiểu cũng lên tiếng, “Anh giải thích cho em chuyện bức ảnh đó đi.”

“Thì là cô ta khóc, anh đưa cho cô ta tờ khăn giấy.” Đường Học Chính trả lời một cách cực kỳ súc tích.

“Sao cô ấy lại khóc?”

“… Cái đó thì em không cần biết, dù sao em chỉ cần biết rằng: anh rất trong sạch là được.” Đường Học Chính nghiêng đầu nhìn sang cô.

“Thế cô ấy tìm anh có chuyện gì?”

“… Chuyện nhỏ thôi.”

Phù Hiểu mím môi, hơi nghiêng người, nhìn vào anh, “Đường Học Chính, em đã sống một mình quá lâu nên em cũng không quá rõ: trong đời sống vợ chồng, hai vợ chồng nên sống với nhau như thế nào, nhường nhịn nhau ra sao. Nhưng mà, ngày ba mẹ em còn sống, ba mẹ luôn dạy là: dù là trong tình bạn hay trong tình yêu, hai người muốn bên nhau thì phải hiểu nhau, tin tưởng lẫn nhau và sẻ chia với nhau.”


Đường Học Chính thấy cằm dưới của anh như cứng lại.

“Em nói cho anh suy nghĩ của em trước nhé, có được không? Nếu anh thấy có gì không đúng, anh có thể ngắt lời em.”

Đường Học Chính lặng im.

Phù Hiểu coi như là anh đã đồng ý, cô nhìn thẳng vào anh, nói: “Em không thích Tiêu tiểu thư, không ai chịu đựng nổi một người năm lần bảy lượt thóa mạ mình chẳng vì lý do gì, em không phải thánh mẫu nên đương nhiên em cũng thế. Nhưng mà em chưa bao giờ nói xấu cô ấy trước mặt anh dù chỉ một câu, bởi vì cô ấy là bạn anh, là người yêu cũ của anh, hai người có chung quá khứ, mà em thì không tham dự vào quá khứ ấy nên đương nhiên sẽ có nhiều chuyện em không biết, chuyện đó thì em có thể chấp nhận. Lần trước, cô ấy gây ra tai nạn giao thông, hai người đều cho là em sai, thậm chí anh còn chiến tranh lạnh với em vì vụ đó, khi đó, anh thậm chí không buồn nghĩ đến căn nguyên sự việc là cô ấy lái xe khi say rượu nên mới… Anh có biết, những ngày anh ở Thượng Hải, em đã nhớ anh đến mức nào không, nhưng khi về anh lại đi gặp một người phụ nữ khác trước! Anh có lý do, em có thể hiểu cho anh. Chỉ có điều, đền đáp cho cố gắng hiểu cho anh của em, đền đáp cho cố gắng làm rõ mọi chuyện với anh của em là: chúng ta chiến tranh lạnh. Em rất đau lòng, em không muốn nghĩ ngợi nhiều mà cả ngày không lúc nào là em không nghĩ ngợi. Em nghĩ: phải chăng quan điểm sống của chúng ta quá khác nhau nên dù chúng ta có yêu nhau cũng không thể hạnh phúc bên nhau? Phải chăng nhất định phải môn đăng hộ đối mới có thể có chung suy nghĩ? Phải chăng chỉ có tình yêu sẽ không thể nuôi sống hôn nhân?”

Nói đến đây, Phù Hiểu ngừng lại một lát, cố nuốt xuống nghẹn ngào, rồi nói tiếp: “Quả thật em đã nghĩ rất nhiều, thậm chí em còn thấy hơi lạnh lòng. Song, khi bị kẻ xấu tập kích và suýt bị bắn, khi em cực kỳ sợ hãi, trong lòng em vẫn chỉ có bóng hình anh thôi. Hôm đó, khi anh bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt em, anh không biết em đã thấy vui sướng và yên tâm đến mức nào đâu. Em cảm thấy, bất luận đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh còn ở bên em, em có thể chịu đựng tất cả. Em không muốn rời xa anh! Nhưng mà, kể từ hôm anh ở Thượng Hải về, anh khác hẳn, rõ là anh có chuyện buồn lo, mà anh tuyệt không chịu nói cho em. Anh thấy nói với em cũng chả được tích sự gì hay là chuyện đó vốn không thể để em biết? Ví dụ như là: Tiêu tiểu thư còn yêu anh, muốn anh quay lại với cô ấy, còn anh thì đang do dự!”

Tiếng phanh xe chát chúa vang lên giữa ngã tư vắng lặng, trong bóng tối, Đường Học Chính trông có phần tiều tụy, anh siết vô lăng, hít sâu một hơi rồi mới quay sang cô, “Trong suy nghĩ của em, anh là người như thế ư?”

“Em luôn không muốn nghĩ về anh như vậy. Nhưng khi em hỏi anh, anh cứ quanh co lòng vòng với em, mà bức ảnh thì sờ sờ ra đấy, anh bảo em nên nghĩ thế nào? Nghĩ là vì cô ấy khóc nên anh đưa khăn giấy cho cô đấy, đồng thời bày tỏ sự thương hại anh dành cho cô ấy?” Phù Hiểu không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cô đành nói hết tất cả suy nghĩ của cô ra. Cô muốn tiếp tục bên anh, nên vấn đề này nhất định phải giải quyết dứt điểm luôn, không thể lần lữa nữa.

“Người anh nghĩ đến lúc ấy không phải cô ta.” Đường Học Chính thấy tim mình đau thắt, cô kể ra từng lỗi lầm của anh một, kể ra những uất ức của cô, sau đó thì sao?

“Vậy anh đã nghĩ cái gì?”

Đường Học Chính chau mày, anh siết vô lăng chặt đến mức những ngón tay của anh trắng bệch ra, anh muốn tìm đại một lý do đánh trống lảng chuyện này, nhưng lòng tự trọng của anh không cho phép anh dối gạt cô!

Đợi mãi mà anh chẳng đưa ra trả lời, Phù Hiểu tháo dây an toàn, định xuống xe.

“Em làm gì thế hả!” Đường Học Chính vội kéo cô lại, anh nắm tay cô rất mạnh, làm cô đau mà không hay biết, “Em muốn đi đâu?” Cô muốn bỏ anh mà đi?

Không biết là vì đau tay hay vì đau lòng mà Phù Hiểu đầm đìa nước mắt, “Đường Học Chính, ở trước mặt anh, em gần như trong suốt, anh luôn có thể nhìn thấu em, thế nhưng, đến cả anh đang nghĩ gì, em cũng không biết. Anh không thấy bây giờ việc chúng ta bên nhau vô nghĩa lắm ư?” Cô yêu anh nhiều lắm, nhưng cũng vì yêu anh mà cô không chịu nổi cảnh này, người anh em của anh biết phiền não của anh, hồng nhan tri kỷ của anh hiều được lòng anh, chỉ có cô là ngây ngốc ngồi phỏng đoán.

“Vô nghĩa? Vô nghĩa nên em không muốn ở bên anh nữa phải không? Em muốn đi đâu? Em muốn đi tìm thằng nào!”

“Không cần anh lo!” Phù Hiểu dùng hết sức bình sinh giãy anh ra, nước mắt cô lã chã tuôn rơi.

“Không cần anh lo thì em muốn ai lo!” Hai mắt Đường Học Chính đỏ vằn lên, anh hận không thể khóa cô lại, giấu ở một nơi không ai nhòm thấy được, “Anh nghĩ gì à? Anh nghĩ tại sao người hại chết ba mẹ em, hại em trở thành trẻ mồ côi lại là anh! Còn em, phải chăng đến một ngày nào đó, cuối cùng em cũng không chịu nổi anh, rồi bỏ anh mà đi!”

Khoang xe chợt chìm vào yên lặng, chỉ còn những âm thanh nhỏ xíu do những tiếng còi inh ỏi của những chiếc xe lướt qua xe họ xuyên qua lớp cửa kính truyền vào trong xe.

Nước mắt của Phù Hiểu như khảm trên khuôn mặt cô, trông rất chi là tội nghiệp; Nhưng khi này, cô chỉ có thể thẫn thờ nhìn người đàn ông trước mặt.

Đường Học Chính không dám tin là mình vừa mất đi lý trí và buột miệng nói ra tất cả. Anh lập tức buông cô ra, đấm mạnh vào vô lăng, gây nên một mớ âm thanh hỗn độn.

Hỗn độn như là tâm trạng của hai người lúc này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui