Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Hôm sau, khi Phù Hiểu thức giấc, Đường Học Chính đã đi rồi, anh có để lại tờ giấy nhắn ở đầu giường, báo cho cô biết là anh đã quay lại Thượng Hải.

Phù Hiểu thấy lòng càng thêm đắng chát…

Cô uể oải đi làm, từ bắt đầu giờ làm việc đến khi tan tầm, cô cứ rầu rĩ suốt, chẳng làm được việc gì ra hồn. Cô buồn bã lang thang trên đường, cô không muốn về nhà sớm chút nào.

Tiếng còi xe vang lên ngay sau lưng mà Phù Hiểu không hề hay biết.

Chiếc Lamborghini màu vàng vẫn đi theo cô nãy giờ từ từ tiến lên phía trước, anh chàng đẹp trai trên xe đó tháo kính râm xuống, “Phù Hiểu.”

Nghe thấy người ta gọi mình, Phù Hiểu mới quay sang, “Mạc Vu Phi?” Cô có vẻ khá ngạc nhiên, “Sao anh lại ở đây?”

“Lên xe đi.” Sao anh biết vì lý do gì mà anh có mặt ở đây cơ chứ? Hôm nay, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, anh lập tức chạy xe đến đây, đợi Phù Hiểu tam làm.

“Lên làm gì?” Cô thắc mắc.

“Mời cô đi uống tách cà phê thôi, nể mặt tôi đi.”

Phù Hiểu nuốt câu từ chối vào trong bụng. Mạc Vu Phi biết tường tận chân tơ kẽ tóc sự việc, có vài chuyện cô cũng muốn hỏi anh. Sau phút do dự, cô mở cửa xe và ngồi vào.

Lam Tiểu Hi cùng vài đồng nghiệp bước ra khỏi tòa nhà, ngay lập tức cô nom thấy xế yêu của Mạc Vu Phi đồng thời thấy Phù Hiểu chui vào trong xe.

“Ồ, Lamborghini kìa, cool quá đi!” Một đồng nghiệp cảm thán.

Phù Hiểu… ả ta muốn làm gì? Lam Tiểu Hi sầm mặt xuống.

Hai người đi vào một quán cà phê cao cấp, quán này sang trọng mà cực kỳ thích hợp để nói chuyện riêng. Hai người ngồi đối diện với nhau, tự gọi cà phê cho mình rồi cùng im lặng.


Nhân viên phục vụ mang cà phê lên, nói câu: “Chúc quý khách ngon miệng,” rồi nhẹ bước rời đi.

“Anh có cần thêm sữa không?” Phù Hiểu nâng ly sữa lên.

“Không cần đâu.” Mạc Vu Phi nói.

Cô thêm sữa vào tách cà phê của mình, nhỏ nhẹ: “Có chuyện gì à?” Cô có linh cảm là anh tìm cô vì vụ tối hôm qua.

“Nghe nói vụ tối qua là kiệt tác của cô?”

Quả nhiên! “Đúng vậy,” Phù Hiểu thừa nhận, sau đó cô bật cười, “Lần này anh sẽ đưa tôi “Thỏa thuận Ly hôn” chứ gì?”

Khóe miệng Mạc Vu Phi giật giật, nhìn bề ngoài trông anh giống mấy gã bên tố tụng dân sự lắm à?

“À, tôi đùa đấy mà.” Sắc mặt anh chàng làm Phù Hiểu buồn cười.

Mạc Tiểu Gia anh từ khi rời bụng mẹ đến giờ mới có một lần (là hôm nay) quan tâm hỏi han phụ nữ thôi nhá, thế mà lại thành trò cười? Mạc Vu Phi nheo mắt lại, nhìn người phụ nữ trông bình thản như chẳng có chuyện gì trước mặt.

“Tối qua tôi đã phá hỏng chuyện gì phải không?”

Mạc Vu Phi cũng không giấu diếm, kể tuốt chuyện Tiêu Thiển Thiển tham gia tranh cử cho cô nghe, “Nhờ có cô, hôm nay cô ấy đã thua thảm hại. Cô có biết xếp được một người vào Ban Lãnh đạo của Viện Kiểm sát sẽ lợi đến mức nào không? Chỉ vì một cú điện thoại của cô, bao công sức chúng tôi đổ sông đổ bể hết.”

Phù Hiểu chậm rãi gật đầu, bâng khuâng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Thấy hối hận rồi?” Mạc Vu Phi hỏi, anh nhấp một ngụm cà phê đen, nhìn cô chăm chú.


Phù Hiểu im lặng, lát sau, cô ngoảnh vào nhìn anh, nói một cách nghiêm túc: “Tôi làm đúng, tôi không hối hận.”

Mạc Vu Phi vẫn điềm nhiên như thường, vì anh biết cảnh ngộ của cô nên anh có thể tạm hiểu và thông cảm cho cách xử lý của cô. Nhưng, anh cược là người không biết chuyện như Đường Học Chính sẽ không sao hiểu nổi. Với bọn anh, mấy vụ tai nạn chỉ một cảnh sát giao thông nhỏ nhoi cũng có thể xử lý kiểu đó chỉ là chuyện bé bằng cái móng tay thôi.

Sáng nay, qua giọng điệu của Đường Học Chính, anh đoán là hai người họ đã cãi nhau. Anh định mở miệng hỏi xem cô và Đường Học Chính thế nào rồi, nhưng lời đến đầu môi anh lại nuốt xuống bụng. Anh rỗi hơi thế làm gì chứ?

“Tôi có hai vé đi nghe nhạc, cô có muốn đi với tôi không?” Thế là anh nói sang một chuyện chả liên quan.

Phù Hiểu mắt chữ O luôn, có phải anh ta đã chuyển đề tài ‘máu’ quá rồi không? Được cái cô cũng giỏi thích nghi với hoàn cảnh, “Buổi biểu diễn của ai thế?”

“Dàn nhạc Berlin của Đức.”

Kỳ thật cô cũng muốn đi nghe nhạc cho khuây khỏa. Chỉ có điều… “Tôi không làm ảnh hưởng đến cuộc hẹn của anh và một cô gái nào khác chứ?”

“Vé này là khách hàng chiều nay của tôi tặng tôi, tôi chưa kịp mời ai khác.”

“… Thế thì tôi sẽ không khách sáo nữa.”

Trước khi đi, Phù Hiểu gọi điện thoại về nhà, ông cụ Đường nghe máy: “Hả, con đi nghe nhạc à? Được, được, lúc nào xong, có cần nội cho người đến đón con không?”

“Không cần đâu ạ, Mạc Vu Phi bảo sẽ đưa con về.”

“Thằng ranh nhà họ Mạc?” Sao lại đi cùng thằng đó thế? Nhưng cụ nghĩ thằng đấy cũng chẳng có gan làm giặc đâu, “Được, con cứ đi chơi đi. Đúng rồi, hôm nay A Chính đi Thượng Hải lúc nào thế?” Ông cụ thuận miệng hỏi.

“Sáng sớm anh ấy đã đi rồi ạ…” Phù Hiểu ậm ừ cho qua chuyện, cô không muốn làm ông cụ lo lắng.


“Thằng ranh đó á, hùng hục chạy về chỉ để gặp con một lát, ha ha, tuổi trẻ thật tốt.”

Phù Hiểu thấy lòng mình ngọt lịm, nhưng nghĩ đến đêm qua hai vợ chồng chiến tranh lạnh với nhau, cô lại buồn.

Một thân một mình nhiều năm nên Phù Hiểu giỏi tự cân bằng lại cảm xúc bản thân lắm. Sau buổi hòa nhạc, những giai điệu tuyệt diệu đã tạm xua đi buồn lo trong cô. Hơn thế nữa, Mạc Vu Phi cũng biết kha khá về nhạc thính phòng, có chung sở thích nên hai người trò chuyện khá vui.

Mạc Vu Phi đưa cô về nhà tổ của nhà họ Đường ở trên núi, Phù Hiểu cám ơn anh: “Hôm nay rất cám ơn anh.”

Nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô, Mạc Vu Phi hỏi: “Cám ơn tôi cái gì cơ?”

“Đương nhiên là cám ơn anh vì đã mời tôi đi nghe nhạc.” Cũng cám ơn anh đã giúp cô bình tâm lại, có thế cô mới có thể lấy tâm trạng bình tĩnh gọi điện cho Đường Học Chính, cô hy vọng có thể nói chuyện nghiêm túc với anh, nhưng không phải khi hai người đều đang nổi nóng.

“Không phải khách sáo thế đâu.” Anh chưa nói cho cô: đây là lần đi nghe nhạc vui nhất của anh. Thật ra, anh thích nghe nhạc thính phòng nên anh cũng hay mang bạn gái đi nghe nhạc, nhưng dường như tất cả mọi người đều cho là anh học đòi làm sang, anh thảo luận với các cô đó về nhạc thính phòng thì họ chẳng bao giờ nghiêm túc, vài cô bạn gái hơi thanh cao chút xíu thì còn tỏ vẻ kinh hỉ khi nghe anh bình một hai câu về âm nhạc làm anh cụt cả hứng chả muốn nói thêm gì nữa.

Nhìn Phù Hiểu đẩy cửa vào nhà, Mạc Vu Phi để tay lên bánh lái, nhẹ nhíu mày.

Phù Hiểu vào nhà, ông cụ Đường đã ngủ, ông Đường Trí Quốc và bà Hàn Ngọc Tố đi công tác nước ngoài chưa về. Phù Hiểu cười cám ơn quản gia vì đã để đèn chờ cô và lên lầu, vào buồng ngủ của Đường Học Chính. Tầng lầu xây thêm để hai vợ chồng cô về ở đã khởi công, trong thời gian này, cô và anh ở tạm trong buồng ngủ cũ của Đường Học Chính – thật ra buồng anh cách âm rất tốt, ban ngày đóng cửa lại là không nghe được tiếng tầng trên thi công, lần trước là gã đó đùa cô cho vui thôi.

Cô tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm. Cô vùi mặt vào gối đầu ngửi mùi của Đường Học Chính. Cô hạ quyết tâm giải quyết mâu thuẫn của vợ chồng cô. Tối qua, có lẽ là vì chuyện đã xảy ra quá đột ngột nên hai vợ chồng cô mới không hoàn toàn bĩnh tĩnh; Hôm nay, cô nhất định phải bình tĩnh nói chuyện với anh, chắc anh sẽ hiểu cho cô thôi, họ đã trải qua bao gian khó mới đến được với nhau, tội gì lãng phí thời gian vào cãi vã và chiến tranh lạnh chứ. Chuyện của Tiêu tiểu thư… Tuy cô cũng thấy tiếc cho cô ấy nhưng cô cho rằng dù cô ấy có là ai đi chăng nữa thì cô ấy cũng phải chịu trách nhiệm với những hành vi của mình.

Đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh, Phù Hiểu có phần thấp thỏm khi gọi cho anh.

“Alo?” Giọng nói đều đều truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Alo, anh đang làm gì thế…” Không hiểu sao mà Phù Hiểu thấy hơi căng thẳng, cô mở đầu bằng câu hỏi thăm thông thường.

“Ngủ.” Người ở đầu dây bên kia hờ hững.

Thật ra, Đường Học Chính sao mà ngủ nổi, anh đã đợi cuộc điện thoại này của cô suốt một ngày trời. Anh nghĩ: cho cô một bài học nhỏ cũng hữu dụng ghê, chẳng phải cô đã ngoan ngoãn gọi cho anh rồi đấy ư? Để cô tự kiểm điểm mình chút chút, kẻo cô lại ỷ vào sự chiều chuộng của anh mà kiêu căng – tuy là cô bốc đồng với anh thì chẳng sao, nhưng trong những chuyện có liên quan đến lợi ích chung, cô mà vậy, anh sẽ không biết phải ăn nói thế nào với các hội viên khác.


Thấy anh lạnh giọng với mình, Phù Hiểu mất hết dũng khí, “Thế thì anh ngủ đi, em không làm phiền anh nữa.”

Ái chà, cái cô ả này thật là, đã gọi cho anh rồi còn không tranh thủ làm nũng, nịnh anh mấy câu, không thì anh biết xuống nước với cô kiểu gì? “Dù sao cũng thức rồi, gọi có việc gì?”

“À, em chỉ muốn nói chuyện với anh về chuyện xảy ra tối hôm qua…” Phù Hiểu không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Biết lỗi rồi?” Thấy cô ấp a ấp úng, Đường Học Chính tốt bụng nói hộ cô.

Phù Hiểu cố nén bức xúc trong lòng, “Hành vi của Tiêu tiểu thư vốn là sai, dù có thế nào cô ấy cũng không được lái xe khi say rượu, anh thấy có đúng không?”

“Hành vi của cô ta đương nhiên không đúng, nhưng hai bên chỉ thiệt hại nhẹ, mà việc Tiêu Thiển Thiển bị lập biên bản tội lái xe khi say rượu gây thiệt hại rất lớn cho bọn anh.” Nếu cô muốn bình tĩnh nói chuyện, anh sẽ nhân cơ hội này nói rõ mọi chuyện với cô.

“Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô ấy nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình đi chứ.”

“Giải quyết riêng cũng là một cách chịu trách nhiệm, em tưởng số tiền vợ chồng mình bồi thường cho lão lái xe kia ít lắm chắc? Có mà đủ cho lão ta mua một chiếc Audi mới cứng ấy chứ, và em sẽ thấy lão ta tung tăng bỏ đi.”

“Vấn đề không phải ở tiền, bọn anh giải quyết kiểu đó, em thấy Tiêu tiểu thư còn chẳng buồn bận tâm hậu quả. Nếu không cho cô ấy một bài học đích đáng, sau này nhỡ cô ấy lại lái xe khi say rượu thì phải làm sao? Anh có dám đảm bảo là lần nào cô ấy cũng may mắn như hôm qua không?”

“Ai ngu đến mức hôm nào cũng say khướt! Còn nữa, em cũng thấy rồi đó: hôm qua, cũng vì tâm trạng không tốt nên cô ta mới uống hơi nhiều. Người ta đã có chuyện phiền lòng, mình làm như thế này khác gì ‘xỏ lá ba que’?” Không bảo với cô là sẽ về Bắc Kinh, rồi về đến Bắc Kinh lại đi gặp một cô gái khác trước cô, anh biết nhất định cô sẽ không hài lòng, nhưng cô không nên hành động theo cảm tính kiểu ấy.

Phù Hiểu nghẹn ngào, ý của anh là: cô cố tình báo cảnh sát? Nhất thời, cô xót xa vô cùng. Anh không biết sự thật chuyện năm đó, anh là cậu ấm con nhà quyền quý và quan niệm sống của họ khác nhau, cô biết chứ. Nhưng mà… lâu lắm rồi cô mới được thấy anh bằng xương bằng thịt, lại bắt gặp anh đuổi theo Tiêu tiểu thư, sao cô hải lòng nổi? Cô là con người, là vợ anh, cô khó chịu cũng là đương nhiên, cô đã cố khắc chế những cảm xúc tiêu cực ấy… Song, hôm nay, anh không những bênh cô Tiêu tiểu thư kia chằm chặp mà còn nghĩ về cô như thế.

Đợi mãi không thấy Phù Hiểu nói gì, Đường Học Chính thở dài: “Anh không trách em đâu, chuyện đã qua rồi.” Anh sẽ chịu trách nhiệm với tất cả các hội viên của Ngoạn Gia về thất bại lần này là được.

Phù Hiểu cắn môi dưới, “Đường Học Chính, là cô ấy không đúng.” Không được dùng cớ tâm trạng không tốt ngụy biện cho hành vi lái xe khi say rượu, cô Tiêu tiểu thư đó không có quyền lấy sinh mạng người khác ra làm trò đùa.

Nói chán nói chê vẫn về vạch xuất phát, Đường Học Chính chau mày, anh đã nói với cô nhiều vậy rồi, sao cô còn cứ bảo thủ khăng khăng ý kiến của mình là đúng, sao cô không thể đứng trên lập trường của anh mà nghĩ cho anh một chút? Cơ hội tốt cỡ đó thì bọn anh phải đợi bao lâu mới có lần sau? Trước giờ, lần nào hai người cãi nhau, anh cũng nhường cô, nhưng lần này thì khác, lần này rõ ràng là cô sai. Còn nữa, tội lái xe khi say rượu nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ, Tiêu Thiển Thiển sẽ bị vào sổ đen. Cô vốn hiền lắm cơ mà, sao lần này cô lại làm cứng thế chứ.

“Vợ, sai rồi thì là sai rồi.” Giọng anh có hơi gay gắt. Cô là vợ anh, anh sẽ không để cô phải tủi thân, nhưng anh cũng không thể dung túng cô quá đà được, “Chúng ta biết sai để lần sau sửa là được.”

“Tút” – Phù Hiểu cúp điện thoại luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui