Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Hai người dọn dẹp trong bếp xong thì trở lại phòng khách, ngồi xem cánh đàn ông vừa đánh bài vừa chuyện phiếm. “Hiểu Hiểu, con có nghe nói chưa, nghe nói tối qua, trên đường Trùng Khánh, có hai đám côn đồ choảng nhau, một đám bị đánh đến không bò dậy nổi. Con nói xem, Tết nhất mà bọn đó còn gây chuyện cái nỗi gì?”

“Hả? À…” Đường Trùng Khánh? Không lẽ tối qua…

“Gì? Không phải nhà cô mày nằm trên đường đó sao? Tối qua, lúc về, mày không đụng phải lũ đó chứ?” Dương Mật hỏi.

Phù Hiểu liếc Đường Học Chính một cái, “Tụi tao không đụng phải hai bang phái đánh nhau mà chỉ gặp vài gã côn đồ cướp bóc thôi, Đường Học Chính đã đánh bại bọn chúng.”

“Hả, gặp cướp ư, ôi trời ơi, các con không sao chứ?” Bà Dương lo lắng.

“Không sao, không sao đâu ạ, Đường Học Chính rất lợi hại, một mình anh ấy chọi với nhiều người mà bọn chúng còn chẳng cả có sức đánh trả anh ấy nữa á.” Phù Hiểu khoe.

“Tiểu Đường học trường quân đội thì đương nhiên là có bản lĩnh thật sự rồi.” Ông Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, ông nhìn Đường Học Chính với ánh mắt đầy tán thưởng.

“Chỉ là lũ lâu la thôi ạ.” Đường Học Chính cười nhẹ.

“A di đà phật, may mà có Tiểu Đường ở đấy nếu không thì con biết làm sao bây giờ!” Bà Dương thấy may mắn làm sao, bà kéo tay Phù Hiểu, vỗ về trấn an cô.

“Ừ, quả là không an toàn cho lắm.” Đường Học Chính cũng hùa theo bảo “Hay là em học lái xe đi, mua lấy cái ô tô nho nhỏ mà đi lại cho tiện, cũng an toàn hơn phần nào.”

“Em không bao giờ thèm học lái xe!” Không ngờ đề nghị này vừa đưa ra đã lập tức mang lại phản ứng kịch liệt từ phía Phù Hiểu.

Mấy người nhà họ Dương liếc nhau, vẻ lo lắng thoáng hiện lên trên mặt.


Thấy vẻ mặt cô có hơi khác thường, Đường Học Chính không khỏi hỏi: “Tại sao?”

“Anh hỏi nhiều thế làm gì, dù sao không học là không học.” Cặp mày của Phù Hiểu nhíu chặt, cô khó chịu ra mặt.

Đường Học Chính hơi chau mày.

“Được rồi, được rồi, không học thì không học, đợi tương lai Hiểu Hiểu của chúng ta lấy chồng sẽ để cậu ấy làm tài xế.” Bà Dương vội giảng hòa, “Mật Nhi, con với Hiểu Hiểu mang táo đi rửa rồi gọt lấy một đĩa ra đây.”

“À, vâng ạ.” Dương Mật lập tức kéo Phù Hiểu đi vào bếp, Phù Hiểu đứng lên một cách không tình nguyện.

Đợi hai cô đi khỏi, bà Dương mới nhỏ giọng phân bua với Đường Học Chính, “Tiểu Đường, cháu đừng để bụng. Con bé Hiểu Hiểu không thích nghe những chuyện có liên quan đến ô tô đâu, nhất là bảo con bé đi học xe thì lại càng không được.”

Đường Học Chính không nói gì nhưng sắc mặt anh thì không quá dễ nhìn.

“Ba mẹ của Phù Hiểu mất trong một tai nạn giao thông, nghe nói là do kẻ gây tai nạn lái xe sai quy định.” Tiêu Nhiên thấy vậy liền nhỏ giọng giải thích với Đường Học Chính.

Con ngươi đen như mực lóe lên một tia sáng khác lạ, vẻ lạnh lùng trên mặt anh cũng thoáng dịu đi. Anh im lặng một lát rồi ném xuống một quân bài, “Công ty cậu nhận kiểm toán vụ xí nghiệp LK phá sản?” Anh bất ngờ kéo xa đề tài của cuộc nói chuyện.

Ông Dương, bà Dương và Tiêu Nhiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Không biết tại sao mà hễ anh không vui là tâm trạng mọi người giống như đều trở nên nặng nề.

“Ừ, trước Tết thì nhận.” Anh đang định nhận vụ này, nó sẽ rất có lợi cho anh.


“Đừng có đi chọc tổ kiến lửa, nhà họ Hàn có thù riêng với LK nên không định để yên cho y.”

Tiêu Nhiên lập tức biến sắc, “Là nhà họ Hàn đó?” Những người dân bình thường của thành phố Bắc Kinh có thể chưa từng nghe nói qua, nhưng chỉ cần là người có chút thế lực thì đều biết đến CLB Phong Hoa của nhà họ Hàn. Nếu không phải là chính trị gia từ cấp Phòng trở nên thì không thể nào trở thành hội viên nơi đó được, mà nhà họ Hàn – những người đứng sau màn lại càng thần bí, chưa một ai tìm ra sự thật về họ.

Đường Học Chính nhướng mày, anh đưa một điếu thuốc cho ông Dương rồi lại tự châm một điếu cho mình. Anh nhíu mày, nhả ra một ngụm khói trắng.

Tiêu Nhiên sợ đến vã mồ hôi lạnh khắp cả người, nếu anh thật sự nhận vụ này thì chẳng phải thành công khai đối nghịch với nhà họ Hàn ư? Vậy thì anh xong đời mất, nguy hiểm quá… Quả tim đang đập binh binh của anh dần bình tĩnh lại, sau đó anh lại nhìn một cách săm soi vào người đàn ông vẫn luôn mang vẻ mặt bình tĩnh kia, rốt cuộc là từ đâu mà cậu ta biết được chuyện này?



Bốn người nhà họ Dương ở chơi cả một ngày, sau khi ăn tối xong họ mới đi về. Đường Học Chính vờ cùng họ rời đi, sau khi tiễn họ xong thì anh và cô cùng quay về trong yên lặng.

Phù Hiểu hơi cúi đầu, đá những hòn sỏi nhỏ trên đường, còn Đường Học Chính thì hai tay đút túi, mặt không biểu cảm đi sau cô.

Hai người đi vào nhà, Đường Học Chính thay dép rồi ngồi lên sô pha. Phù Hiểu dõi theo bóng anh, cô mím môi, chậm chạp bước đến bên anh, “Xin lỗi, khi nãy là thái độ của em không tốt.” Người ta có ý tốt mà cô lại không biết trắng đen, hung dữ với người ta.

Đường Học Chính ngước mắt nhìn lên vẻ mặt có phần bất an của cô, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình ý bảo cô ngồi xuống.

Phù Hiểu nghe theo.

Im lặng một lát, cuối cùng Đường Học Chính cũng mở miệng, “Phù Hiểu, tai nạn ô tô từng mang đến cho anh những kỷ niệm rất không tốt đẹp. Từng có một đoạn thời gian, anh căn bản không hề chạm vào ô tô.”


Phù Hiểu nhìn anh với vẻ nghi hoặc và phức tạp.

“Nhưng, về sau, anh đã nghĩ thông suốt, nói cho cùng thì ô tô cũng chỉ là một phương tiện giao thông, bản thân nó không có sai, mà sai là người lái xe. Em có cho rằng, nếu em lái xe, em sẽ gây ra sai lầm tương tự không?” Anh nhìn thẳng vào cặp mắt to tròn của cô, giọng hỏi mang theo tia thương xót.

Phù Hiểu ngoảnh đi, cô bướng bỉnh nói: “Dù gì thì em cũng không thích ô tô, giống như em không thích cà rốt vậy.” Dù sao thì không biết lái ô tô và không ăn cà rốt đều sẽ không chết.

Đường Học Chính phì cười, không cầm lòng được anh ôm lấy cô rồi cười lớn, “Sao em lại mâu thuẫn vậy? Cô nhóc đáng yêu!”

“Đã nói là không được gọi em là “cô nhóc” rồi!” Hơi thở đàn ông đột nhiên vây lấy Phù Hiểu khiến cô không khỏi đỏ mặt, cô vờ nổi giận đẩy anh ra.

“Nhìn thẳng vào vấn đề mới là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, em có đồng ý không?” Mặc kệ những động tác nhỏ của cô, Đường Học Chính vẫn nhìn thẳng vào cô mà hỏi.

Phù Hiểu há miệng, cô ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống, cô vô thức cắn môi dưới và nhíu chặt mày.

“Không cần phải sợ, Phù Hiểu, không cần phải sợ.”

Phù Hiểu lắc đầu, “Em không sợ, em chỉ là… căm ghét nó.” Nói đến những từ cuối thì giọng cô đã có chút nghẹn ngào.

Thấy cái đầu nho nhỏ của người trước mắt cứ cúi hoài, thân mình cô lại còn thoáng run thì Đường Học Chính bỗng thấy không đành lòng, “Được rồi mà, thật sự căm ghét nó thì ta không học nữa, như cô Dương của em nói ý: để chồng em làm tài xế cho em là được rồi.” Anh ôm lấy cô, để cô dựa vào ngực anh, trao cô sự ấm áp của anh.

Lần này, Phù Hiểu không đẩy anh ra nữa, cô vùi mình vào ngực anh, thật lâu không nói lời nào.

“Em đồng ý nhìn thẳng vào vấn đề và giải quyết vấn đề.” Cuối cùng cô cũng ủ ê lên tiếng, “Chờ hết Tết em sẽ nhờ chú Dương dạy.”

Chất giọng khàn khàn khác hẳn bình thường cho thấy: nơi người con gái này có một ý chí kiên cường biết bao. Cánh tay ôm cô siết lại, đôi mắt đen như mực của anh hiện lên một tia phức tạp.


Đúng lúc này, từ túi quần của Đường Học Chính xuất hiện tiếng rung, Phù Hiểu như vừa tỉnh mộng, cô rời khỏi vòng ôm của anh, co người lại đầy bất an.

Đường Học Chính thì vẫn như bình thường, anh lấy ra một chiếc di động to bằng lòng bàn tay, anh nhìn di động và nhíu mày.

“Gì? Anh có hai chiếc di động.” Nhìn chiếc iPhone vứt trên bàn, Phù Hiểu thử tìm đề tài.

“Ừ, chiếc này dùng trong công việc.” Đường Học Chính lại cất máy vào túi, vẻ mặt anh bình thường trở lại, “Tối nay anh phải đi rồi.”

“Hả?” Nhất thời Phù Hiểu không sao phản ứng nổi.

“Có nhiệm vụ nên anh phải đi ngay lập tức.” Đường Học Chính đứng lên, “Bây giờ đang lạnh, không cần học vội, chờ thời tiết ấm lên, anh đến đây rồi nói sau.”

Nỗi mất mát lớn lao bất thình lình xảy đến khiến đầu óc Phù Hiểu như mụ đi, cô vốn không nghe được câu sau anh nói, “Bây giờ anh phải đi luôn ư? Muộn thế này rồi liệu còn máy bay không?” Cô lúng búng hỏi, lòng cô cực kỳ bài xích tin này, cô ngàn vạn lần không muốn để anh đi.

“Có người đến đón anh.” Anh đi thẳng vào buồng của Phù Hiểu lấy túi rồi quay ra luôn, “Đống quần áo kia của anh em cứ vứt đi.”

“Chờ một chút, anh chưa cầm laptop của anh nè.” Cuối cùng cô cũng tỉnh táo hơn đôi chút, cô vội gọi.

“Để lại cho em dùng đó.” Anh vừa xỏ giầy vừa nói.

“Em không…”

“Anh đi đây, em nhớ đóng cửa cẩn thận.” Đường Học Chính một tay xách ba lô, tay kia thì kéo cô lại rồi nhanh nhẹn đặt một nụ hôn lên khuôn mặt cô, sau đó, anh xoay người vội vã rời đi.

“Này!” Như là phản xạ Phù Hiểu đưa tay lên bưng hai gò má đang bốc cháy, với vẻ mặt bối rối cô trừng mắt lườm cánh cửa, “Người gì mà…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui