“Này…”
“Dương Mật, Phù Hiểu nói cũng có lý, ở ngoài này vừa chơi vừa làm việc cũng được.” Đường Học Chính tươi cười, nói giúp cho cái lý do sứt sẹo của Phù Hiểu.
“Gì… À, được.” Dương Mật đâm ra càng thấy khó hiểu hơn nhưng vì Tiêu Nhiên liếc cô nên cô cũng đành phải ừ lấy một tiếng.
Phù Hiểu chột dạ, cô nhanh chóng chạy vào trong buồng, cầm theo chiếc laptop màu đen trên bàn rồi nhanh chóng trở ra, ngay sau đó cô nhanh chóng đóng thật chặt cứa lại, “Đây, cho mày.” Cô thầm thở phào nhẹ nhõm và đưa laptop cho Dương Mật.
“Gì? Mày thay laptop mới?” Dương Mật vừa nhận lap vừa tò mò hỏi cô.
“Hả?” Phù Hiểu ngẩn người, “Không…” Cô bỗng im bặt bởi vì bây giờ cô cũng thấy rõ rồi: chiếc laptop đang trên tay Dương Mật tuy cũng màu đen nhưng không quá giống chiếc laptop đen của cô nha! Cô hít sâu, trong chớp mắt, cô đã hiểu ra: mình lấy nhầm laptop của Đường Học Chính rồi. Cô và bên đương sự đang mỉm cười kia liếc nhau một cái, thấy anh gật đầu cô mới cười bảo: “Phải, phải đó.” Phải chăng cô cận nặng hơn rồi? Hay là bệnh hồ đồ của cô nặng hơn rồi?
“Chà chà, loại này được đó, trông cá tính ghê.” Dương Mật khen thẳng thừng luôn.
Tiêu Nhiên đang ngồi cạnh đó cũng ngó sang, “Dòng máy này hình như là dòng máy dùng cho nam giới, em cầm không thấy nặng à?” Anh càng nhìn càng thấy quen mắt, anh nheo mắt lại nhìn cho kỹ rồi bật cười lớn, giọng anh pha chút ngạc nhiên, “Phù Hiểu, một khoản tiền lớn đó nha.” Anh còn tiếc không nỡ mua nữa là.
“Ha ha, ha ha.” Việc đã đến nước này thì cô cũng chỉ phải cười gượng.
“Gì? Chiếc laptop này đắt lắm ưsao?” Dương Mật tò mò hỏi.
“Ít nhất cũng bốn vạn tệ.”
Một câu nói khiến tất cả mọi người hít sâu, “Bốn vạn tệ?” Bà Dương kinh hãi lặp lại, “Ôi mẹ ơi.” Chú của Dương Mật ông ấy mua ô tô cũng có mấy vạn tệ thôi.
Phù Hiểu cũng muốn hít sâu nhưng nhớ đến vai diễn của mình đành đè nén lại trong lòng, cô xém thiếu dưỡng khí rồi nè.
“Hiểu, mày trúng sổ xố năm trăm vạn ư?” Dương Mật không còn gì để nói nữa, chỉ một cái laptop mà tận mấy vạn tệ, có cần hoang phí cỡ vậy không?
Phù Hiểu cảm thấy mình như đang ngậm bồ hòn làm ngọt vậy, cô gượng gạo cười bảo: “Đột nhiên có một ngày tao hâm hâm, ngớ ngẩn thế nào lại mua.”
Khóe miệng Đường Học Chính giật giật.
“Hiểu Hiểu, có tiền cũng phải biết tiết kiệm, tương lai còn nhiều việc phải dùng tiền lắm.” Bà Dương nhắc nhở.
“Vâng, con biết rồi ạ.” Phù Hiểu nhìn sang Đường Học Chính: Nghe thấy chưa? Cô dùng ánh mắt ám chỉ anh.
Đường Học Chính nhún vai vẻ vô tội: Cũng đâu phải của anh chứ. Anh ngầm chối cãi.
Cái gã này nữa… còn đùa giỡn lưu manh đấy. Phù Hiểu nghiến răng.
“Ái chà, để con xài thử cái laptop mấy vạn tệ này xem có gì khác biệt không nào.” Bật laptop, Dương Mật trêu cô, “A, cần mật khẩu.”
“Hả, mật khẩu…” Phù Hiểu lại liếc sang Đường Học Chính, người sau lắc lắc di động.
Lần này thì đến lượt khóe miệng Phù Hiểu giật giật, số điện thoại của anh ư? Nếu đọc cái dãy số cát tường đó ra… thì mọi người ở đây đều sẽ cho rằng cô thương thầm nhớ trộm anh mất. “Để tao.” Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nói vậy.
“Nè, mày còn sợ tao biết mật khẩu của mày hử?” Dương Mật không hài lòng rồi.
“Cái con bé này, mấy thứ như mật khẩu sao có thể để người khác biết cơ chứ.” May là bà Dương lên tiếng.
Dương Mật bĩu môi.
Coi như cô đã vượt qua cửa ải này. Phù Hiểu đưa chiếc laptop đã được mở khóa cho Dương Mật, cô thấy hơi khô mồm khô miệng nên ngồi xuống uống một hơi cạn chén nước của mình.
Đường Học Chính cực kỳ tốt bụng rót thêm một chén đầy cho cô.
“Sao laptop của anh lại ở trên bàn làm việc của em?” Thấy sự chú ý của những người còn lại đều đang dồn vào chiếc laptop, Phù Hiểu nghiến răng hỏi nhỏ.
“Chẳng là anh tìm một chỗ để đặt nó.”
“Laptop của em đâu?”
“Hình như anh thấy nó trên giường.”
… Hình như là hôm qua mình dùng xong thì để nó ở trên giường, mình không những quên mất việc này lại còn ngờ vực người ta nữa. Phù Hiểu ủ rũ bảo: “Em sai rồi.”
“Không sao đâu, biết dũng cảm nhận lỗi là bé ngoan.” Đường Học Chính nhịn cười đến là khổ sở. Cái cô bé này nữa, sao có những lúc cô ấy lại ngộ vậy cơ chứ?
“Ái chà, laptop cấu hình cao cỡ top quả có khác, tốc độ tải về cũng nhanh hơn máy thường.” Dương Mật rất hài lòng với hiệu suất này, “Vừa hay, ảnh chụp lúc mày ở Bắc Kinh tao vẫn chưa cóp cho mày được, tao cho lên mạng rồi, để tao tải về cho mày nha.”
“Không cần đâu, lúc nào rỗi rãi, tao tự tải về.” Phù Hiểu vội nói.
“Không có gì, dù sao tao cũng chỉ dùng bảng biểu thôi mà, có dùng đến mạng đâu. Để tao tải về cho mày luôn, có mấy tấm tao còn muốn cho mày xem đấy.” Dương Mật cười hì hì bảo.
Phù Hiểu đành phải im lặng, cô nghĩ chờ mấy người họ về thì cóp lại sang máy cô là được.
Không lâu sau, Dương Mật gọi, “Hiểu, mày đến đây nào.” Sau đó cô còn đẩy Tiêu Nhiên ra chỗ khác, “Không cho anh xem.”
Thấy cô bạn ra vẻ thần bí thì Phù Hiểu cũng thấy tò mò, “Ảnh nào?” Cô vừa nhìn vào màn hình vừa ngồi xuống, “Tao ngất đây… Mấy tấm này mà mày cũng để lại được!” Là ảnh hai cô tự chụp khi hai cô nô nhau trên giường.
“Hì hì, mày xem, tao chụp cho mày hơi bị đẹp đó.” Khó mà chộp được những khoảnh khắc khêu gợi cỡ vậy.
“Cũng đúng ha, mình tự sướng trông được ghê đó.” Phù Hiểu gật gù, cô đồng ý với ý kiến của bạn, dù sao người khác cũng đâu xem được, “Được, giữ lại!”
Mọi người chuyện trò một lát rồi cùng đi ăn trưa. Phù Hiểu cùng bà Dương dọn bàn, mấy ông tướng kia thì hò nhau đánh bài. Còn Dương Mật, cô đã xong việc nên tắt laptop, cô đứng dậy định mang laptop cất vào buồng cho bạn. Chiếc laptop đắt tiền cỡ vậy đáng được nâng niu mà.
Đường Học Chính phát hiện ra hành động đó của cô, anh nửa cười nửa không, mắt anh lóe lên một tia thích thú, tuy vậy anh vẫn làm tròn trách nhiệm mà hô lên một tiếng: “Phù Hiểu, thu dọn đĩa chén trên bàn đi.”
“Ờ –” Trong bếp, Phù Hiểu còn đang đun nước, cô lên tiếng đáp lời anh, định chờ nước sôi rồi lại đi ra.
Dương mẹ thấy họ nói chuyện với nhau như vậy thì vẻ mặt có phần phức tạp.
Anh đã hết sức mình rồi. Đường Học Chính nhướng mày nhìn Dương Mật mở cửa buồng.
Phù Hiểu xách siêu nước đi ra.
Dương Mật bước một chân vào buồng.
Phù Hiểu sửng sốt, lập tức trợn tròn mắt, “Kẹo Mật!”
Người đưa lưng về phía cô nàng – Dương Mật bỗng dừng bước. Cô ngẩn ra mất mấy giây rồi rụt chân lại, rồi, với vẻ mặt thản nhiên, cô ôm laptop đi ra và đóng cửa buồng lại.
“Phù Hiểu.” Cô xoay người nhìn sang chủ nhân của căn buồng, cô cố duy trì vẻ bình tĩnh nhưng không thành công mà ngược lại còn khiến vẻ mặt mình trở nên hơi kỳ quái.
“Tao nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho mày.” Phù Hiểu đặt siêu nước xuống, bước nhanh đến chỗ cô nàng, đẩy cô nàng vào buồng.
“Ha ha ha ha –” Thật hài hước quá mà, Đường Học Chính không nhịn được phá ra cười, anh hoàn toàn không buồn nghĩ xem: mình mới là kẻ đầu sỏ.
“Sao thế, Đường thiếu?” Thấy vẻ mặt chị xã nhà mình đến là kỳ quái còn Đường Học Chính lại cười cực kỳ vui vẻ thì Tiêu Nhiên lấy làm khó hiểu.
“Không có gì.” Đường Học Chính lắc đầu nhưng ý cười vẫn đọng mãi trên môi.
Sao có thể không có gì cơ chứ? Anh chưa từng thấy cậu ta cười tươi cỡ vậy bao giờ. Đáy mắt Tiêu Nhiên lóe lên tia suy tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...