Phụ Gia Di Sản

Ôn Tiểu Huy mất hồn mất vía trong hai ngày. Tới khi Lê Sóc nói cho cậu biết cổ phiếu Thường Hồng có chút bất thường nên các bộ phận liên quan đã tham gia vào điều tra, cậu không thể chịu đựng được nữa, cậu quyết định đi tìm Lạc Nghệ.

Trên đường đến nhà Lạc Nghệ, cậu nhận được một cuộc gọi từ Thiệu Quần, cậu cảm thấy việc Thiệu Quần tìm mình hẳn là có liên quan tới Lạc Nghệ, không ngờ là Thiệu Quần lại nói thẳng vào vấn đề: "Cậu sang Pháp học đi, kỳ hạn 3 tháng."

Ôn Tiểu Huy sững người: "Cái gì?"

"Mới vừa nhận được chỉ tiêu, cậu đem tài liệu giao cho trợ lý của Lưu Tinh đi, visa khoảng một tuần là có thể chuyển xuống, chuyện này phải làm thật nhanh, nếu không liền bỏ lỡ khóa học."

Ôn Tiểu Huy không ngờ rằng sẽ có cơ hội được học bổ túc vào thời điểm này. Cơ sở đào tạo ở Pháp kia không hề kém so với cơ sở mà cậu đã học ở Mỹ. Đây cũng là cơ hội mà hầu hết mọi người trong ngành đều khao khát có được. Nhưng bây giờ cậu có thể an tâm đi không? Cậu ngập ngừng nói: "Thiệu Quần sao lại đột ngột thế?"

"Chỉ nói chuyện này thôi, cậu đừng nói nhảm nữa, mau trở về chuẩn bị tài liệu đi."

"Tôi... tôi có thể đến vào đợt kế tiếp không?"

Thiệu Quần lạnh lùng nói: "Đợt kế tiếp? Trong đầu cậu có cái gì vậy? Cậu cho rằng loại cơ hội này nhiều như đi mua rau hay gì? Bỏ qua lần này, cũng được, nhưng mà sau này cậu sẽ không có cơ hội như vậy đâu."

Ôn Tiểu Huy nắm chặt tay, trong lòng nhất thời loạn thành một đoàn. Gần đây trong đầu cậu đều là chuyện của Lạc Nghệ, gần như không chứa nổi những chuyện khác, công việc cũng có chút bỏ bê, bây giờ nhận được tin tức tốt như vậy trong lúc này, cậu một chút cũng không cao hứng nổi, bởi vì nó đến quá không đúng lúc, cậu nhỏ giọng nói: "Tôi... tôi muốn nghĩ một chút đã."

"Nghĩ cái gì mà nghĩ, cậu dám lãng phí thời gian và tinh lực của tôi hả? Tự gánh lấy hậu quả nhé." Thiệu Quần cúp điện thoại

Ôn Tiểu Huy cầm điện thoại, sừng sốt hồi lâu, cậu thở dài quyết định trước hết cứ đi tìm Lạc Nghệ rồi trở về nhà chuẩn bị tài liệu sau. Cơ hội như vậy người bình thường không ai muốn bỏ qua, huống chi Thiệu Quần còn có ý tốt, nếu cậu bỏ thì chắc chắn sẽ đắc tội người ta.

Rời đi một đoạn thời gian đối với cậu mà nói cũng có khi là chuyện tốt. Nếu cậu không thể ngăn cản Lạc Nghệ, cũng không thể làm gì thì trốn tránh có lẽ là lựa chọn duy nhất của cậu.

Đến nhà Lạc Nghệ cậu lấy dũng khí nhấn chuông cửa, lần trước cậu để chìa khóa lại rồi. Mỗi lần cậu tự cho rằng đây có thể là lần cuối cùng mình đặt chân đến nơi này thì sự thật lại chứng minh cậu và Lạc Nghệ vẫn chưa kết thúc.

Lạc Nghệ mở cửa, khoảnh khắc hắn nhìn thấy cậu, kinh ngạc trên mặt lập tức biến thành vui sướng: "Anh Tiểu Huy".

Ôn Tiểu Huy lập tức cho một đấm lên mặt hắn.

Lần này Lạc Nghệ không tránh, gắng gượng chịu một quyền, cơ thể lui xuống mấy bước, trong mắt nhất thời ảm đạm hơn.

"Cổ phiếu của Thường Hồng đã bị điều tra, cậu không tính thu tay phải không? Cậu nghĩ người ta không tra ra cậu được sao? Bây giờ cậu không phải là một đứa con nít nữa, nên làm cái gì cậu phải biết chứ?

Lạc Nghệ lau khóe miệng: "Lê sóc quả thật không tiếc công sức để lấy lòng anh."

Ôn Tiểu Huy sửng sốt hai giây, rốt cuộc mới kịp phản ứng lại những lời này: "Cậu lại dám nghe lén điện thoại của tôi."

Lạc Nghệ nhìn cậu, trong mắt có tia âm lãnh: "Em muốn biết là ai đã tiết lộ những chuyện đó, hóa ra là Lê Sóc."

"Không liên quan gì đến Lê Sóc, là chính tôi tra được về tập đoàn Thường Hồng, chẳng qua là tôi hỏi thăm thêm một chút về cổ phiếu của tập đoàn Thường Hồng thôi, anh ấy cái gì cũng không biết hết!"


Lạc Nghệ giễu cợt nói: "Anh sợ em đối phó với hắn sao? Trước kia em quả thật có ý nghĩ này. Thậm chí còn bắt đầu đặt kế hoạch, may mắn thay, anh cự tuyệt hắn. Bây giờ xem ra hắn vẫn chưa chết lòng."

Ôn Tiểu Huy cắn răng nghiến lợi: "Cậu dám động vào Lê Sóc một cái xem, tôi liều mạng với cậu."

"Yên tâm, bây giờ em không có tinh lực quản hắn, nhưng em không muốn hắn lại nói bậy bạ với anh."

"Anh ấy nói bậy? Hay là nói thật?"

Lạc Nghệ hạ mi mắt xuống: "Anh Tiểu Huy, chuyện này không phải là chuyện anh nên hỏi tới. Anh đến tìm em em rất vui. Nhưng nếu anh tới khuyên... em xin lỗi, anh phải phí công rồi."

"Chẳng lẽ cái gì cũng không thể ngăn được cậu sao? Cậu một chút cũng không sợ mẹ mình sao? Đời này cậu muốn hủy hết sao?"

"Hủy thì sao? Không hủy thì sao? Em cũng chẳng có gì mong đợi nữa." Lạc Nghệ cười nhạt, hắn nhìn Ôn Tiểu Huy, trái tim đau đớn: "Anh còn trở lại làm gì, anh không bỏ được em hả?"

"Cậu là con trai của chị tôi!" Ôn Tiểu Huy cắn răng hô: "Cậu còn trẻ tuổi như vậy, đời cậu còn dài như vậy mà lại muốn đấu với một người đàn ông đã năm sáu chục tuổi, cậu là một đứa ngu!"

Ánh mắt Lạc Nghệ trong sạch như gương sáng, hắn thấp giọng nói: "Sao anh lại ngu đến thế chứ?"

"Cậu nói gì cơ?"

"Em nói anh quá ngu, sau này anh biết nên làm gì đây?" Lạc Nghệ nhìn cậu, ánh mất vừa ôn nhu vừa thương tiếc, tương đối phức tạp.

Ôn Tiểu Huy thẹn quá hóa giận: "Cậu mẹ nó còn ngu hơn cả tôi, đồ đần!"

Lạc Nghệ nhắm hai mắt lại, rùng mình thở hổn hển: "Anh đi đi, đừng đến đây nữa, anh sẽ có thể sống tốt hơn."

"Tôi muốn cậu dừng tay." Ôn Tiểu Huy lạnh lùng nói: "Hoặc là xuất ngoại cũng được, tóm lại là đừng đấu với Thường Hồng nữa."

Lạc Nghệ cúi đầu im lặng hồi lâu, hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt trở nên nghiêm nghị: "Em không muốn rời đi đâu hết. Nếu anh muốn em buông tay, anh hãy ở bên cạnh em.

"Cậu con mẹ nó bị làm sao thế hả?" Ôn Tiểu Huy cảm giác tim phổi mình như sắp nổ tung. Lạc Nghệ lại dám dùng cái này để uy hiếp cậu!

Lạc Nghệ bước đến, dùng ngón tay thon dài vuốt ve mặt cậu: "Nếu như anh ở bên cạnh em, em sẽ nguyện ý vì anh mà sống thật tốt."

Ôn Tiểu Huy mở tay cậu ra: "Cậu lừa tôi 3 năm, còn muốn tôi và cậu hòa hảo như lúc ban đầu? Đ*t mẹ, cậu có phải là có bệnh về não không?"

Bàn tay Lạc Nghệ vô lực rũ xuống: "Thật xin lỗi, anh đi đi, hãy coi như chưa bao giờ quen biết em."

Ôn Tiểu Huy nắm lấy cổ áo cậu một cái, tức giận đến mức ngũ quan cũng vặn vẹo, quả đấm lại giơ cao thật cao.

Lạc Nghệ nhắm hai mắt lại.


Ôn Tiểu Huy siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, lòng bàn tay của cậu đau nhói từng trận. Nhìn biểu cảm thừa nhận số phận của Lạc Nghệ, một quyển này làm sao cũng không đánh xuống được.

Lạc Nghệ còn quá trẻ, làn da mơn mởn như thế sắp phát sáng, đôi môi đỏ bừng mà đầy đặn, trên cằm mọc râu ngắn, nhìn qua vẫn có thể cảm thấy mùi vị của tuổi trẻ. Nói cho cùng, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi, mặc dù có thông minh, thành thục và có hơi tàn nhẫn hơn so với bạn cùng tuổi, nhưng mà...

Một quyển này cuối cùng vẫn không đánh xuống được. Ôn Tiểu Huy đẩy Lạc Nghệ ra, bộ ngực gầy gò kịch liệt phập phồng, đường cong trên cằm cứng đờ lại.

Lạc Nghệ mở mắt ra, yên tĩnh nhìn cậu.

Ôn Tiểu Huy thấp giọng nói: "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì với Thường Hồng?"

"Em liên hệ với vài công ty để làm rỗng cổ phiếu của ông ta. Đơn giản mà nói chính là em dùng 10 đô la để kiểm soát giá cổ phiếu của ông ta. Như vậy thì ông ta sẽ phải dùng 15 đô, rồi em tăng giá lên 20, ông ta tăng lên 25, do đó dần dần sẽ có nhiều cổ đông bị dính dáng tới, cuối cùng thì tất cả chúng ta sẽ bị bao lại thành một bọc. Chỉ cần em mang đi bán thì Thường Hồng sẽ phá sản nhưng nếu như Thường Hồng một mực chống đỡ thì cả hai bên đều sẽ lỗ sạch vốn, chính là so xem ai không chịu nổi trước."

"Sao cậu có thể tự tin chính mình đấu lại được với hắn?"

"Em không có." Lạc Nghệ cười nhạt, "Cho nên đây chính là một canh bạc, nếu em thắng thì ông ta xong đời, còn nếu em thua thì ông ta cũng sẽ chịu tổn thương rất nặng nề."

"Cậu không sợ hắn sẽ làm gì cậu sao?"

"Em dám làm dám chịu, trong tay em nắm giữ thứ đồ có khả năng khiến hắn cả đời không ra khỏi nhà tù được, cho nên bây giờ hắn chưa dám có động tác gì."

Ôn Tiểu Huy cảm thấy sau lưng ớn lạnh, cậu không thể tưởng tượng được Thường Hồng đang lên kế hoạch đối phó với Lạc Nghệ như thế nào, dù sao thì người đó sẽ không để mặc cho Lạc Nghệ làm ẩu được.

Lạc Nghệ hiển nhiên đã nhìn thấu cậu nghĩ gì, "Ông ta bảo thư ký đến tìm em, ông ta nói ông ta nguyện ý đổi cổ phần của ông ta với vật trong tay em."

"Vậy thì đưa cho hắn đi!" Ôn Tiểu Huy nhìn thẳng vào mắt Lạc Nghệ, "Nếu những phương pháp này có thể đấu thẳng hắn ta thì chị tôi cũng sẽ không... Cậu có nghĩ tới hậu quả khi thực sự chọc giận hắn ta không? Nhã Nhã chính là bị người này ép tới đường cùng đấy!"

"Em và mẹ không giống nhau, mẹ là bởi vì cuối cùng bà ấy đã sợ hãi."

"Chị ấy làm vậy vì cậu!"

"Cho nên em và mẹ mới không giống nhau!" Lạc Nghệ sâu sắc nhìn Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy nắm thật chặt nắm tay: "Thu tay lại đi, chỉ cần cậu thu tay lại, tôi đáp ứng cậu cho cậu một cơ hội."

Lạc Nghệ nắm tay Ôn Tiểu Huy: "Thật sao?"

"Tôi muốn cậu bảo đảm chính mình sẽ an toàn, tôi không muốn cậu tiếp tục đối nghịch với hắn ta nữa. Bây giờ cậu hãy vạch rõ giới hạn với hắn ta đi, nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần cậu có thể làm được tôi liền cho cậu cơ hội này." Bây giờ cậu chỉ muốn dùng hết tất cả biện pháp để ngăn cản Lạc Nghệ lại, cậu không thể giúp Nhã Nhã thì cũng không thể trơ mắt nhìn con trai chị ấy lại một lần nữa ngã xuống.


Ôn Tiểu Huy nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lạc Nghệ ôm cậu vào ngực, vẻ mặt bối rối, đôi mắt tràn đầy nhàn nhạt đau thương: "Anh Tiểu Huy, anh không nên đối xử tốt với em như vậy."

"Tôi không phải là vì cậu." Ôn Tiểu Huy đẩy hắn ra: "Khi nào cậu có thể làm được thì hãy nói với tôi."

"Em sẽ bàn lại với hắn một lần."

"Tốt, tôi muốn tôi là người biết kết quả đầu tiên."

Lạc Nghệ sờ đầu cậu một cái: "Em có thể hôn anh một chút không?"

Ôn Tiểu Huy vươn tay ra đánh vào tay Lạc Nghệ. Lạc Nghệ nắm lấy cổ tay cậu, đè cậu xuống cưỡng hôn.

Khi hai làn môi mềm mại chạm vào nhau, Ôn Tiểu Huy không khỏi nghĩ tới những ký ức ấm áp và nóng bỏng của họ. Hai người từ thân thiết đến hời hợt, có lẽ tình cảm có thể đã hết nhưng trí nhớ của thân thể thì không dễ dàng phai mờ như vậy, chỉ vì một nụ hôn mà gợi lên được vô số ký ức của Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy trừng mất, đấm vào vai Lạc Nghệ một quyền.

Lạc Nghệ đau đớn rên lên một tiếng rồi buông cậu ra.

Ôn Tiểu Huy mở cửa: "Có tin tức thì thông báo cho tôi biết." Nói xong rồi lập tức bước ra ngoài.

Sau khi rời khỏi nhà của Lạc Nghệ, Ôn Tiểu Huy vẫn cảm thấy rất không yên. Cậu suy nghĩ lại một chút, cậu cảm thấy Lạc Nghệ đáp ứng quá dễ dàng. Dẫu sao thì Lạc Nghệ đã từng lừa gạt cậu, vì vậy bất luận hắn nói gì, làm gì thì ở trong lòng cậu độ tin cậy cũng rất ít. Lần này cậu có nên thật sự tin tưởng hắn nữa không?

Nhưng Lạc Nghệ đã thẳng thắn với cậu hơn rất nhiều, nhất là chuyện tuổi thơ trước đây luôn ngậm miệng không nói, thậm chí cả lời xin lỗi của Lạc Nghệ và sự khát vọng của hắn cũng rất chân thật và khiến cậu xúc động, có lẽ trước kia Lạc Nghệ vẫn luôn lừa cậu nhưng mà, lần này có khả năng là thật chăng?

Lạc Nghệ làm cậu mê muội, làm cậu sợ hãi nhưng đồng thời cũng làm cậu đồng tình và thương hại. Cho dù như thế nào đi nữa, cậu cũng biết mình vẫn còn để ý Lạc Nghệ, không chỉ bởi vì Lạc Nghệ là con trai của Nhã Nhã mà còn bởi vì Lạc Nghệ là người cậu từng yêu, cho nên cậu không có khả năng mở to mắt nhìn Lạc Nghệ tự đi vào đường chết được.

Cậu cảm thấy mình không bao giờ có thể trở lại như ban đầu với Lạc Nghệ nữa, cho nên lần này đáp ứng Lạc Nghệ chẳng qua chỉ là một kế hoạch hoãn binh, hy vọng duy nhất của cậu chính là Lạc Nghệ có thể bình an để ước nguyện của Nhã Nhã hoàn thành được một phần, đó là hắn phải sống thật tốt.

Về đến nhà, cậu không làm gì khác mà là lấy dũng khí nhấn gọi số điện thoại của Thiệu Quần.

Giọng nói lười biếng của Thiệu Quân ở đầu dây bên kia vang lên: "Nói"

"Ngài Thiệu, tôi... hay là tôi không đến nước Pháp nữa?"

Thiệu Quần trầm mặc một chút: "Cậu lặp lại lần nữa."

"Trong nhà tôi có chuyện rất quan trọng, khoảng thời gian này tôi thật sự không đi đâu được, tôi đặc biệt đặc biệt muốn đi cũng như đặc biệt cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội lần này, nhưng mà tôi... tôi thật sự không đi được." Cự tuyệt một cơ hội như vậy đối với cậu mà nói là vô cùng khó chịu. Nhưng bây giờ cậu thật sự không muốn rời đi, nếu như cậu không có mặt ở đây, Lạc Nghệ xảy ra chuyện cậu cũng không biết phải đối mặt như thế nào.

"Ôn Tiểu Huy, cậu cái đồ ngu đần này, cậu sẽ hối hận."

"Ngài Thiệu, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi." Ôn Tiểu Huy mặc dù vẫn không có ấn tượng tốt gì với Thiệu Quần, hơn nữa từ đầu đến cuối vẫn luôn sợ hắn, nhưng Thiệu Quần đối với cậu quả thật là rất tốt, cũng không làm gì sai với cậu. Vì vậy nếu cự tuyệt ý tốt của Thiệu Quần, cậu cảm thấy vô cùng áy náy.

"Ôn Tiểu Huy, tôi đã đã tận tình giúp đỡ cậu rồi. Bây giờ cậu không đi, sau này chỉ sợ cũng không đi được, tự thu xếp ổn thỏa đi!" Thiệu Quần cúp điện thoại.

Ôn Tiểu Huy nhìn điện thoại di động của mình, thở dài nặng nề.


Thiệu Quần nói đúng, sau này cậu cũng chẳng có cơ hội để đi.

Mấy ngày tiếp theo, Ôn Tiểu Huy vẫn một mực đợi tin tức của Lạc Nghệ, nhưng Lạc Nghệ lại làm như không phát sinh bất kỳ chuyện gì. Hắn lại bắt đầu mỗi ngày đúng giờ gửi tin nhắn hỏi han cuộc sống của cậu như thế nào, khiến cho Ôn Tiểu Huy vô cùng phiền não.

Cậu một mực chú ý tới cổ phiếu của Thường Hồng, mấy ngày nay nó đã có xu hướng giảm nhẹ. Trông rất bình thường, tuy cậu vẫn không hiểu gì cả nhưng căn cứ theo lời giải thích của Lê Sóc và Lạc Nghệ thì khả năng này là một tin tốt, dẫu sao càng phát triển tốt thì càng khiến người khác sợ hãi mà.

Ngày thứ bảy, Lạc Nghệ hẹn Ôn Tiểu Huy đến ăn cơm ở nhà hắn, hắn nói muốn nói cho cậu biết một tin tốt. Mấy ngày qua đây là lần đầu tiên Ôn Tiểu Huy nhắn trở lại, chỉ có một chữ: Ờ.

Sau khi tan việc, Ôn Tiểu Huy đến nhà Lạc Nghệ. Lạc Nghệ mặc quần áo ở nhà, đeo tạp dề ra mở cửa, khi nhìn thấy cậu thì liền lộ ra nụ cười ôn nhu xán lạn.

Ôn Tiểu Huy ngẩng đầu nhìn Lạc Nghệ. Cậu có cảm giác trước mắt mờ lại, như thể cậu vừa trở lại những ngày trước đây. Người thiếu niên kia đã từng vô số lần mặc tạp dề vào bếp, nở nụ cười chờ mong khi cậu đến, hai người sẽ ăn một chút cơm, tán gẫu một chút hoặc xem phim, rồi sau đó bọn họ sẽ làm tình, ôm, hôn nhiều nhất có thể, tựa như nếu phải dành cả đời trên người đối phương, họ cũng không bao giờ chán.

Nói không hoài niệm những thứ kia thì là giả. Dẫu sao thì đó cũng là những kỷ niệm rất hoàn mỹ.

Đáng tiếc hoàn mỹ cũng chỉ để làm cảnh, sau khi chân tướng bị vạch trần thì chỉ còn lại trái tim chảy máu đầm đìa và những toan tính lợi dụng.

Lạc Nghệ kéo tay cậu vào cửa cười, nói: "Tối nay em làm hải sản, em mới học được mấy thứ. Bảo đảm anh sẽ thích ăn."

Ôn Tiểu Huy không được tự nhiên lắm, rút tay lại.

Lạc Nghệ cười nói: "Anh đi xem phim đi, em làm xong rồi em sẽ gọi anh."

Ôn Tiểu Huy gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, nhưng cậu không thể tập trung xem được bất cứ thứ gì trên tivi, ngược lại còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn. Từ góc độ này cậu chỉ có thể nhìn thấy một góc bếp, bóng lưng cao lớn của Lạc Nghệ bận rộn đi đi lại lại, cậu nhìn một lát thì trước mắt liền xuất hiện một ảnh ảo, một "mình" khác đi qua, hơi ôm lấy Lạc Nghệ từ phía sau lưng Lạc Nghệ quay đầu lại, hôn lên môi "cậu" một cái, hai người cười rộ lên, nụ cười kia sáng ngời như ánh mặt trời rực rỡ.

Đôi mắt của Ôn Tiểu Huy mờ đi, cậu đột nhiên quay lại, yếu ớt dựa lên ghế sofa.

Cái ghế sofa này cũng có rất nhiều ký ức tốt đẹp để cậu nhớ lại.

Lần đầu tiên cậu nằm ở chỗ này, Lạc Nghệ nói mật khẩu wi-fi cho cậu, hai người cũng từng vô số lần xem phim, chơi game ở đây. Cậu cũng từng bị Lạc Nghệ lột sạch đè lên, ở các loại tư thế bị hắn hữu lực xỏ xuyên.

Đúng vậy, ngôi nhà này chỗ nào cũng có thể khiến cậu nhớ về những kỷ niệm tốt đẹp của bọn họ. Sao cậu có thể quên được đây? Cậu phải quên như thế nào? Cậu càng ngày càng sợ mình sẽ quên đi nỗi đau buổi ban đầu, sẽ lại một lần nữa tin tưởng Lạc Nghệ.

Làm cơm xong, Lạc Nghệ vui vẻ kéo cậu vào bàn ăn, giải thích cho cậu nguyên liệu và cách làm của từng món.

Ôn Tiểu Huy nhìn một bàn hải sản, không cần nếm thử cũng biết là ăn rất ngon. Lạc Nghệ luôn luôn nấu ăn rất ngon, cũng nguyện ý tốn thời gian nghiên cứu cách nấu. Cậu đã từng cảm thấy Lạc Nghệ là người bạn trai hoàn mỹ nhất thế giới, không, phải nói là chỉ cần Lạc Nghệ muốn thì hắn có thể giả dạng làm người bạn trai tốt nhất thế giới.

Tâm trạng Ôn Tiểu Huy rất phức tạp. Cậu ngồi ăn với cái người mà cậu cho rằng đến chết cũng không bao giờ gặp lại, những kí ức trong quá khứ cứ tràn vào khiến cho lòng người không khỏi thổn thức. Cậu, để ngăn bản thân tiếp tục rơi tiếp vào hố sâu ký ức, cưỡng ép đánh vỡ suy nghĩ trong đại não, hỏi hắn: "Cậu muốn nói cho tôi tin tức tốt gì?"

"Em đồng ý với điều kiện của người kia, em nhận được một số tiền lớn của hắn cũng như ký một giấy cam kết với hắn."

"Cam kết gì?"

"Hắn sẽ không bao giờ gặp lại em hoặc liên lạc với em nữa."

Ôn Tiểu Huy thở phào nhẹ nhõm, "Quá tốt." Cậu cảm thấy rất vui mừng, đồng thời lại không thể nhịn được mà đau khổ nghĩ, có lẽ vì Nhã Nhã thật sự như Lạc Nghệ nói, nếu như không phải vì cô sợ hãi, nếu như cô có thể độc ác bằng một nửa Lạc Nghệ thì có lẽ cô sẽ có được kết quả như mong muốn.

Cho dù như thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể để cho Lạc Nghệ lại dẫm vào vết xe đổ của Nhã Nhã được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui