"Ê, ngươi nhìn một cái." Hạ nhân đẩy người bên cạnh, chỉ vào tên khất cái ngồi xổm trên mặt đất cách đó một thước "Người nọ nhìn quen mắt không?"
"Có điểm quen mắt.." Người bên cạnh suy tư một lát, đi đến phía trước, vứt xuống bên chân tên khất cái một đồng tiền.
"Cám ơn! Người tốt có tốt báo!" Tên khất cái nắm tiền lên coi như bảo bối cất vào, miệng lẩm bẩm.
"Ngươi ngẩng đầu ta xem xem." Hạ nhân ra lệnh nói.
Tên khất cái cúi đầu, lắc lắc đầu, chỉ liên tiếp nói lời cảm tạ.
"Ta nhìn ra rồi!" Hạ nhân bên cạnh vỗ ót "Này không phải đại nha đầu lúc trước hãm hại đại đương gia, bị đại nãi nãi đưa đến quan phủ sao!"
Đại nha đầu vừa nghe lời này, dùng sức ngẩng đầu, thấy hai người trước mắt là người của Hứa gia trại, thoáng chốc gào khóc, ôm lấy chân của một người trong đó "Van cầu các ngươi cứu ta! Van cầu các ngươi.."
"Này.." Hạ nhân do dự, tên còn lại nhắc nhở "Vẫn là đừng xen vào việc của người khác mới tốt.
Đại đương gia cùng đại nãi nãi lập tức sẽ thành thân, lúc này gặp chuyện không may, chúng ta có thể không đảm đương nổi."
Hạ nhân gật đầu, cảm thấy có lý, nói câu xin lỗi, vặn tay đại nha đầu ra muốn đi.
Nhưng đại nha đầu lại liều mạng ôm đến, một hạ nhân khác không kiên nhẫn nói "Ngươi lại cản trở chúng ta làm việc như vậy, đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Ta có chuyện quan trọng muốn nói!" Đại nha đầu kêu lên, lại sợ sệt che miệng lại, nhỏ giọng nói "Ta có việc phải bẩm báo đại nãi nãi..
Cầu các ngươi.."
Hạ nhân khinh thường, trào phúng nói "Ai biết trong bụng ngươi đánh cái chủ ý thối gì? Chúng ta đi."
Đại nha đầu hoảng thần, vội vã kêu to "Các ngươi không cứu ta ta sẽ chết! Ta sẽ bị bọn họ giết chết!"
Nhóm hạ nhân ngừng chân, liếc mắt nhìn nhau một cái hiểu rõ.
"Nói rõ trước, nếu dám có nửa điểm tâm tư không nên có, chúng ta liền ném ngươi vào trong rừng cho sói ăn!" Hạ nhân đe dọa một phen, mang đại nha đầu trở về trại.
Lý Tú Lan đang nghe bà mối lải nhải, phần lớn đều là chút việc chú ý khi thành thân, thỉnh thoảng xen kẽ vài câu phải giúp chồng khai chi tán diệp, dạy con linh tinh gì đó.
Y mỉm cười, bà mối này chẳng lẽ coi y như đại cô nương?
"Mặc bà mối, ta cùng với Tam Oản đều là nam tử, mấy lễ nghi này có thể miễn đi?" Lý Tú Lan hỏi.
Bà mối không thể tin nói "Điều này sao có thể? Quy củ lão tổ tông lưu lại, sao có thể nói sửa liền sửa? Cho dù không cầu nhân khẩu thịnh vượng, cũng cầu vợ chồng mọi sự hòa thuận phải không?"
Lý Tú Lan vô lực phản bác, lúc này đúng lúc có người lại đây bẩm báo, Lý Tú Lan nhân cơ hội đào tẩu.
Ngày mai nhất định phải gọi Hứa Tam Oản cùng đi, một người nghe lễ nghi phong tục rườm rà này đó thật sự ăn không tiêu.
Cũng không thấy lúc trước xuất giá có lao tâm lao lực như vậy.
Lý Tú Lan nghĩ, đại khái là bởi vì vì khi đó toàn bộ do Lý thị gây sức ép.
"Đây là.." Lý Tú Lan nhìn về phía người đang quỳ, hạ nhân đáp "Là đại nha đầu."
"Đại nãi nãi!" Đại nha đầu gạt lệ nói "Đại nãi nãi, cầu ngài cứu nô!"
Lý Tú Lan đối với đại nha đầu không tính là chán ghét, chỉ coi là trước kia nàng bị người có tâm lợi dụng, hồ đồ làm chuyện sai trái.
Chỉ là theo lý hiện giờ hẳn là phải ở trong ngục giam, sao lại trốn tới đây?
"Quan phủ thả bọn ngươi?" Lý Tú Lan hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Đại nha đầu lắc đầu, khóc thút thít, bụng ùng ục một tiếng chấn vang.
Lý Tú Lan phân phó người mang tới chút điểm tâm lót dạ, đưa cho Lý đại nha đầu.
Đại nha đầu lang thôn hổ yết, thiếu chút nữa nghẹn, ngửa đầu rót xuống nửa ấm nước mới yên tĩnh chút.
"Nô là tự mình trốn tới." Đại nha đầu quỳ ngay ngắn "Cũng không bị giam giữ vào đại lao..
Có vị phu nhân họ Lý đem nô cùng đại nương cứu ra.
Nô vốn tưởng rằng gặp ân nhân, không nghĩ tới vị phu nhân kia.."
Đại nha đầu ngừng nói, nhớ tới tình cảnh lúc trước còn có chút nghĩ mà sợ "Vị phu nhân kia hướng nô cùng đại nương hỏi thăm tung tích của đại nãi nãi cùng Tú Mai tiểu thư."
"Có nói không?" Lý Tú Lan chau mày.
Đại nha đầu co rúm lại một chút, run run nói "Nô khi đó bị dọa choáng váng, cái gì cũng chưa nói.
Nhưng đại nương đã đem mọi chuyện toàn bộ nói rõ ràng."
Lý Tú Lan kinh hãi, xem ra nhị bá mẫu đã biết được chuyện y thay Tú Mai xuất giá..
Có thể cũng biết quan hệ của y cùng với Hứa Tam Oản..
"Chỉ là phu nhân cũng không tính toán để chúng ta đi.
Bọn họ đánh ngất đại nương, muốn giam chúng ta vào phòng củi.
Nô cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng trốn thoát." Đại nha đầu tự ôm lấy mình, nhịn không được run rẩy, khi đó ngữ khí của Lý thị rõ ràng giống như xử trí hai gia súc "Phu nhân phái rất nhiều người đi ra bắt nô trở về..
Nô đầu óc ngu si, đoán không ra phu nhân muốn làm gì.
Nhưng liên quan đến đại nãi nãi, nô không muốn lại có lỗi với ngài, mới mạo hiểm lên núi đến nói cho đại nãi nãi."
"Ngươi trước đừng xuống núi, ở trong trại đợi đi." Lý Tú Lan xoa xoa mày, tâm lực tiều tụy.
Theo tính tình của nhị bá mẫu, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Sau khi sắp xếp xong cho nha đầu, Lý Tú Lan trở về nói chuyện này cho Hứa Tam Oản, Hứa Tam Oản ngừng động tác lau sống đao, nửa cảnh giác nói "Ngươi sẽ không thực sự có ý tứ với đại nha đầu chứ?"
"Nói bậy bạ gì đó?" Lý Tú Lan tức giận.
Người này sao lại không đứng đắn như vậy?
"Ta cùng với ngươi nói chuyện quan trọng hơn.
Vạn nhất nhị bá mẫu ngáng chân, Hứa gia trại phỏng chừng khó có thể an bình..
Đến lúc đó ngươi cũng sẽ ít nhiều chịu liên lụy." Lý Tú Lan lo lắng, Hứa Tam Oản cũng không quá để bụng.
"Lan nhi, ngươi khi nào mới có thể không khách khí như vậy?" Hứa Tam Oản thở dài "Ngươi cùng ta nếu đã thành hôn, đương nhiên là người một nhà, làm sao còn nói là liên lụy?"
"..."
Lý Tú Lan nghẹn lại, trong lòng có tư vị nói không nên lời.
"Bà ta cùng lắm thì đem Hứa gia trại lật một hồi, còn có thể như thế nào? Lại nói trong trại mấy trăm huynh đệ, còn có thể sợ bà ta?" Hứa Tam Oản an ủi, ôm vai Lý Tú Lan, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Lý Tú Lan gật gật đầu, trong lòng không suy nghĩ nữa.
"Ngươi thực sự không có ý gì với nha đầu kia?" Hứa Tam Oản lại xác nhận.
Lý Tú Lan trợn trắng mắt, không muốn để ý tới hắn.
"Ta vẫn chỉ là một đứa nhỏ."
Hứa Tam Oản nói thầm "Cập kê, vẫn là tiểu hài tử? Có thể làm nương của đứa nhỏ."
"Hử?" Lý Tú Lan nhìn y.
Hứa Tam Oản chột dạ cười cười, nâng tay nói "Ta cái gì cũng chưa nói."
"Lại nói tiếp, Tú Mai cùng tuổi với ngươi, đã đến tuổi xuất giá.
Nàng đã có người trong lòng chưa?" Hứa Tam Oản đột nhiên nói.
Lý Tú Lan không biết trả lời như thế nào, xem bộ dáng muội muội, đại khái là Triệu Hổ một bên tình nguyện.
Chỉ là..
"Ta cũng không rõ ràng." Lý Tú Lan cười khẽ "Sao, hay là đại đương gia không làm mã phỉ nữa, muốn làm bà mối phải không?"
Lý Tú Lan hồi tưởng trong đầu cảnh Hứa Tam Oản vạm vỡ, cầm khăn vuông nhỏ vẫy vẫy, khóe miệng dán nốt ruồi bà mối, bộ dáng uốn éo hoa khai nhạc liễu đi làm mối, ôm lấy bụng cười khanh khách ra tiếng.
"Lan nhi nghĩ tới cái gì?" Hứa Tam Oản hỏi.
"Không nói với ngươi." Lý Tú Lan lau đi lệ nơi khóe mắt "Ngươi đừng cách ta gần như vậy.."
"Ngô.." Lý Tú Lan cảm thấy môi nóng lên.
Hai người gắn bó như môi với răng, trong miệng chỉ bạc buông xuống.
Lý Tú Lan mới đầu đẩy đẩy trở trở, đến sau đó cả người vô lực, cũng chỉ đành để hắn làm trò vô sỉ trên người y.
Đến sau đó Lý Tú Lan thiếu chút bế khí, Hứa Tam Oản mới buông tha y.
Thấy y vẻ mặt ửng đỏ, mặt giống như phấn đào, lại nổi lên vài phần tầm tư.
Lý Tú Lan thấy đối phương lại muốn bắt nạt mình, vội hỏi "Ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng."
"Hử?" Hứa Tam Oản trong mũi tràn ra âm thanh bất mãn.
"Ngày mai, chúng ta cùng đi nghe bà mối dạy." Lý Tú Lan nói "Một người thật sự cực kỳ buồn chán."
"Đi." Hứa Tam Oản nghĩ nghĩ, ngày mai cũng không có chuyện quan trọng, đáp ứng xong, tay kéo lấy vạt áo Lý Tú Lan "Kế tiếp, Lan nhi cũng nên thỏa mãn ta một yêu cầu..".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...