Lý Tú Lan mơ hồ đáp một tiếng, ngã vào trên giường, không rõ nguyên do nhìn Hứa Tam Oản, ánh mắt ướt sũng.
Hứa Tam Oản đưa tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của y, dục vọng hừng hực thiêu đốt, dường như vui đùa hỏi "Lan nhi, còn nhận ra ta sao?"
"Nhận ra." Lý Tú Lan cười cười, cầm tay nam nhân, mặt cọ xát trên bàn tay nam nhân, cảm thấy nóng người, lại bỏ qua, đứng dậy đi lấy chén trà.
Lý Tú Lan ôm chén trà, ngồi ở chổ, cúi đầu nhìn mũi giày, hai mũi giày chạm nhau, lại tách ra, lặp đi lặp lại làm vài lần, thích thú.
Hứa Tam Oản bị động tác của Lý Tú Lan làm cho chút mộng.
Cười khổ chính mình cùng một con ma men giảng đạo lý, đứng dậy đi qua dỗ Lý Tú Lan lên giường nằm.
Lý Tú Lan cuộn mình vào trong đệm chăn, phía sau lưng đối dựa vào Hứa Tam Oản.
"Thật nóng, ngươi cách xa chút." Lý Tú Lan bất mãn nói thầm.
Hứa Tam Oản giả bộ tức giận niết mông Lý Tú Lan một chút, hung dữ nói "Mau ngủ."
Lý Tú Lan không dám nói tiếp nữa, nhu thuận nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau dậy sớm, Lý Tú Lan đau đầu lợi hại, cả người mệt mỏi, nghĩ lại, nguyên lai là hôm qua say rượu.
"Tỉnh?" Hứa Tam Oản tỉnh sớm hơn Lý Tú Lan, ở trong viện luyện đao, một thân mồ hôi nóng, đang trong phòng cởi xiêm y chà lau.
Hắn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại xem, vẻ mặt Lý Tú Lan còn có chút hoảng hốt, tay bóp trán, chau mày cùng một chỗ.
"Mấy giờ rồi?" Lý Tú Lan chỉnh trang y phục rời giường, hỏi.
"Vừa qua giờ Thìn." Hứa Tam Oản nói, bưng một chén nước mật ong, đưa cho Lý Tú Lan.
Lý Tú Lan tò mò ngửi, nói "Đây là cái gì?"
"Nước mật ong.
Nghe nói có công hiệu tỉnh rượu." Hứa Tam Oản giải thích.
Lý Tú Lan uống một ngụm, vị ngọt của mật tràn đầy trong miệng, cả người y thanh tỉnh không ít.
"Tối hôm qua......" Lý Tú Lan ngừng nói, không biết hỏi ra miệng như thế nào, trong đầu ít nhiều có chút ký ức lưu lại, chính mình nhưng lại làm nhiều hành vi không thể tưởng tượng như vậy.
Y cũng không biết, sau khi say rượu lại là bộ dáng như vậy.
Hứa Tam Oản sang sảng cười, nói "Lan nhi không cần chú ý.
Nghĩ trước kia Lan nhi cũng chưa từng chạm qua rượu.
Tối hôm qua cũng do ta, không ngăn thằng nhóc kia đúng lúc, để Lan nhi chịu tội."
"Tất cả mọi người trong trại rất hiền lành." Lý Tú Lan nói "Tối hôm qua ta cũng có phần hưng trí, uống mấy chén.
Không nghĩ tới......"
Hứa Tam Oản hướng Lý Tú Lan ngoắc tay, nói "Đến, giúp ta lau lưng một chút."
Lý Tú Lan tiếp nhận khăn mặt, gặp Hứa Tam Oản trên lưng có một cái ảm đạm của sẹo dài, hắn tay xoa đi, hỏi "Cái này là như thế nào?"
"Trước kia còn trong ngục, thời điểm thẩm vấn bị quan coi ngục cầm roi đánh.
Một roi áp xuống liền hôn mê, lại dùng nước muối giội tỉnh." Hứa Tam Oản nói thoải mái, giống như cực khổ này không phải hắn chịu.
Việc này, y không có nghe Hứa Tam Oản nói qua.
"Chuyện khi nào? Không có nghe ngươi nói qua."
"Trước khi gặp ngươi." Hứa Tam Oản hồi tưởng nói "Khi đó gia phụ bị giam giữ với tội danh khi quân phản quốc, liên lụy cả nhà cửu tộc đều bị bỏ tù.
Ta mệnh tốt so với người khác, quan coi ngục lúc đầu bị đau bụng phải về nhà dưỡng bệnh, quan coi ngục mới tới cùng gia phụ là bạn tri giao, ngày hành hình đó đem ta đổi với một tử tù khác."
"Ta may mắn giữ được mạng, bất quá rất nhanh sự tình bại lộ, ta một đường bị quan phủ đuổi bắt, trốn đông trốn tây.
Sau đó thật sự trốn không nổi, hôn mê ở ven đường."
Lý Tú Lan nghe đến lệ nóng lưng tròng, Hứa Tam Oản quay đầu thấy y hốc mắt phiếm hồng, nửa đau lòng nửa đùa cười nói "Đau lòng?"
"Còn có tâm tư nói giỡn." Lý Tú Lan lau lưng cho Hứa Tam Oản xong, bỏ lại khăn mặt, ngồi dỗi ở đầu giường.
"Lan nhi......" Hứa Tam Oản bất đắc dĩ, mặc xiêm y, đến bên Lý Tú Lan ngồi xuống, ghé sát vào tai Lý Tú Lan nói "Nếu thật lòng đau ta, lần sau đêm động phòng hoa chúc, có thể hay không không uống rượu?"
Lý Tú Lan tức giận không thôi, bắt lấy lỗ tai Hứa Tam Oản kéo xuống.
Hứa Tam Oản vội vàng xin tha.
"Đại ca, tẩu tử, dậy chưa?" Ngoài cửa, Trương Đại Thiên vội ho một tiếng, gõ cửa nói.
"Là Nhị đương gia." Lý Tú Lan đẩy Hứa Tam Oản trên người một phen, gọi người ngoài cửa "Mời vào."
"Được." Trương Đại Thiên đẩy cửa vào phòng, liếc mắt một cái thấy hai người ngồi ở mép giường, trêu ghẹo nói "Ta tới không đúng lúc?"
Cũng không quản sắc mặt Hứa Tam Oản, Trương Đại Thiên lấy ra khối ngọc bội, đưa cho Hứa Tam Oản.
"Một người tên là Phương Dĩnh ủy thác ta giao cho đại ca.
Tự xưng là bằng hữu cũ của đại ca."
Hứa Tam Oản tiếp nhận ngọc bội lật xem, hỏi thêm "Người ở nơi nào?"
"Xuống núi rồi." Trương Đại Thiên nhìn phản ứng của Hứa Tam Oản, đại khái là quen biết "Bất quá ta nói hắn ba ngày sau đại ca quay về trại, để hắn đến lúc đó lại đến bái phỏng."
"Đại ca, người nọ là?" Trương Đại Thiên tò mò.
Hứa Tam Oản bỏ xuống ngọc bội, cười nói "Bằng hữu lúc nhỏ."
"Nói như vậy, người nọ cùng đại ca không kém mấy tuổi?"
Hứa Tam Oản liếc mắt nhìn Trương Đại Thiên một cái, Trương Đại Thiên chột dạ dời mắt.
"Đúng vậy.
Ta chỉ hơn hắn một tuổi."
Trương Đại Thiên sờ râu, nhìn chằm chằm mặt Hứa Tam Oản đối lập Phương Dĩnh, lắc đầu.
"Thực nhìn không ra."
Chờ Trương Đại Thiên vừa đi, Lý Tú Lan cầm lấy ngọc bội xem, hỏi "Người nào?"
Hứa Tam Oản tim đập lộp bộp, giải thích nói "Thật là bạn lúc nhỏ."
"Ồ." Lý Tú Lan đáp một tiếng.
Hứa Tam Oản ghé sát vào Lý Tú Lan ngửi ngửi, nói "Sao ta ngửi được một cỗ vị giấm chua?"
"Đại đương gia chỉ sợ là mũi hỏng rồi."
"Vậy Lan nhi để ta ngửi cẩn thận chút." Hứa Tam Oản vùi mặt vào cần cổ Lý Tú Lan, chóp mũi cọ cọ cổ y.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong phòng bếp, một nhỏ thân ảnh gầy cuộn mình lại một chỗ, trộm khóc.
Đại nha đầu nghe người trong trại nói, nguyên lai đại nãi nãi đúng là nam nhân.
"Sao lại như vậy......!Đại đương gia sao lại cùng nam nhân cùng nhau?" Đại nha đầu nước nước nước mũi mắt đầy mặt, không tiếp thụ được.
"Ta......!Ta phải tìm bà mai quyết định." Đại nha đầu hạ quyết tâm, chạy đi tìm Ngô bà.
Ngô bà tự nhiên cũng từ trong miệng người khác nghe nói chuyện này, lòng nóng như lửa đốt.
Đại nãi nãi là nam nhân, vậy đại đương gia có phải hay không không thương mỹ nhân mềm mại yêu kiều? Lúc trước bởi vì chuyện đại đương gia nạp thiếp mà đối với đại nãi nãi thái độ như vậy, nếu đại nãi nãi ở bên tai đại đương gia thổi gió, chẳng phải là đại họa lâm đầu?
Ngô bà tâm bất ổn, buổi tối ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Không đúng không đúng......!Đại nãi nãi là nam nhân, tự nhiên không thể sinh dục, không thể vì đại đương gia khai chi tán diệp, vậy chuyện nạp thiếp không phải không có khả năng......
Ngô bà tưởng tượng như vậy, lại tiêu tan không ít.
"Đại nương, ta là đại nha đầu." Đại nha đầu ở ngoài cửa nói.
Ngô bà mở cửa, đại nha đầu ủy khuất nhào vào lòng Ngô bà "Đại nương, ta nên làm gì a!"
Ngô bà vội vàng kéo đại nha đầu vào phòng, thở dài nói "Chuyện đó ta cũng nghe nói."
"Ngươi đừng vội thương tâm.
Ta xem còn có kịch."
Đại nha đầu ngẩng đầu, nhìn về phía bà mai, hỏi "Thật sự? Nhưng là......"
Ngô bà con mắt sắc bén chuyển động, tâm sinh một kế, nói "Đương nhiên.
Chỉ cần ngươi nghe lời đại nương."
Đại nha đầu gật gật đầu, Ngô bà cúi người nói nhỏ bên tai đại nha đầu vài câu.
"Này......" Đại nha đầu do dự "Vạn nhất bị đại đương gia biết......"
Ngô bà trừng lớn mắt, nói "Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, hắn có thể bắt ngươi thế nào? Yên tâm, đại nương cam đoan với ngươi, đại đương gia khẳng định sẽ không làm khó dễ ngươi."
Đại nha đầu có chút động tâm.
"Ai u, nha đầu ngốc của ta." Ngô bà dậm chân "Ngươi ngẫm lại a, về sau ngươi chính là kim phượng hoàng, trong trại ai còn dám ở xem thường ngươi? Đại đương gia thiện tâm, còn có thể bạc đãi ngươi thế nào?"
Ngô bà nói một hồi, đại nha đầu hoàn toàn động tâm, gật gật đầu.
"Ân, ta nghe bà mai.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...