Triệu Hổ dậy từ rất sớm, lên lầu tìm Lý Tú Mai, nha đầu kia còn đang ngủ.
Đại khái rất ít khi trời tờ mờ sáng đã phải rời ổ chăn ấm áp như vậy, dọc theo đường đi Lý Tú Mai đều là ngáp liên tục.
"Tối hôm qua không ngủ tốt?" Triệu Hổ đưa cho Lý Tú Mai một cái bánh nướng cùng một bình nước, Lý Tú Mai đem bình nước buộc bên hông, miệng cắn bánh, mặt mày nhăn lại cùng một chỗ.
"Ăn không quen?" Triệu Hổ hỏi.
Lý Tú Mai lắc đầu, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, nói "Muội không yếu ớt như vậy."
Lý Tú Mai lần đầu tiên cưỡi ngựa thời gian dài như vậy, giữa hai chân bị ma sát đến rách da, khó được dừng lại nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nàng tìm cây dựa vào, một bên ăn bánh, một bên ừng ực ừng ực rót nước vào bụng, cuối cùng cũng giải quyết xong bánh nướng trong tay, thấy Triệu Hổ cũng ăn xong rồi, đứng dậy nói "Tiếp tục lên đường thôi."
"Chân muội không việc gì chứ?" Triệu Hổ phát hiện tư thế đi đường của Lý Tú Mai rất kỳ quái, hỏi.
"Nhị bá mẫu há có thể dễ dàng buông tha muội cùng đại ca như vậy?" Lý Tú Mai nói "Vẫn là mau chút lên đường mới tốt."
Triệu Hổ cũng biết sự đau đớn đó, lúc trước lần đầu tiên học cưỡi ngựa, hai bên đùi máu chảy đầm đìa một mảnh, hắn đường đường là một nam nhân khoẻ mạnh cũng đau đến cắn răng, vẫn là bôi thuốc mới chống đỡ được.
"Không vội, con đường này chúng ta đi rất hẻo lánh, vòng quanh thành một vòng lớn, bọn họ cho dù đuổi theo, nhất thời nửa khắc cũng đuổi không kịp." Triệu Hổ trấn an nói, lấy bình thuốc ra "Đây là kim sang dược tốt nhất, cầm xoa lên đi."
Lý Tú Mai nhận bình thuốc, chần chờ một lát, vẫn là nghe lời Triệu Hổ, tìm bụi cỏ bí mật bôi thuốc.
Khi trở về, Triệu Hổ đang cùng một công tử thân mang xiêm y màu xanh nhạt, tay cầm quạt giấy nói chuyện với nhau, bên cạnh đỗ một cỗ xe ngựa, hai bên có hai hiệp sĩ đeo đao.
Bất quá......!Toàn thân đều lộ ra chút cổ quái.
"Tú......!ừm......" Triệu Hổ hướng Lý Tú Mai ngoắc tay, giới thiệu "Vị này chính là Phương công tử, vừa vặn cùng chúng ta tiện đường.
Phương công tử có ý tốt, nguyện ý cho chúng ta đi nhờ một đoạn."
Lý Tú Mai không trách cứ Triệu Hổ lỗ mãng, cũng biết hắn là vì tình trạng vết thương của mình mà suy nghĩ.
"Tại hạ Lý Tú Lan" Lý Tú Mai khom người "Làm phiền công tử."
"Không ngại." Phương Dĩnh nói "Tại hạ cùng với Triệu Hổ huynh có gặp mặt một lần.
Nay đi ngang qua, đúng lúc thấy Triệu Hổ huynh đứng ven đường, thần sắc khó xử, liền dừng xe hỏi.
Không nghĩ tới thật sự có thể giúp đỡ một chút."
"Không biết công tử đi hướng nào? Lại là đi làm chuyện gì?" Lý Tú Mai hỏi.
Phương Dĩnh sang sảng cười vài tiếng, nghiêng đầu nói "Huynh đài không cần đề phòng đến vậy, ta không phải người xấu.
Bất quá, nếu huynh đài nghi hoặc, ta cũng giải một chút."
"Lần này ta tới đây là vì tìm bằng hữu cũ.
Nơi muốn đi......!Hỏi thăm được, giống như gọi là Hứa gia trại."
Lý Tú Mai kinh hãi, Triệu Hổ cũng nháy mắt trở lên phòng bị.
"Nhị vị cũng biết nơi này?" Phương Dĩnh nhìn phản ứng của hai người, mắt hạnh khẽ chớp, cười hỏi.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Xiêm y của ta đâu?" Lý Tú Lan quấn chăn, còn buồn ngủ, tối hôm qua Hứa Tam Oản ở lại, sáng nay bà mai tự nhiên sẽ không vào phòng hầu hạ.
Y xoa xoa hai mắt mơ hồ, giương mắt thấy Hứa Tam Oản cầm một bộ trường sam của nam tử.
"Về sau đừng mặc đồ của nữ tử." Hứa Tam Oản nói.
Lý Tú Lan co lại trong chăn không chịu ra, trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi lại loạn cái gì? Ta mặc như này ra ngoài, người trong trại từ trên xuống dưới sẽ phản ứng thế nào? Khẳng định sẽ cho rằng nhìn thấy quỷ, đường đường là đại nãi nãi, sau một đêm liền biến thành nam nhân." Lý Tú Lan nỉ non "Không chừng còn muốn mời đạo sĩ tới bắt yêu, bắt yêu nghiệt đại nghịch bất đạo là ta đây."
Hứa Tam Oản bị chọc nở nụ cười, ôm Lý Tú Lan hôn một cái, ngăn chặn cái miệng nhỏ của y.
"Ưm......" Lý Tú Lan cảm thấy miệng cũng sắp bị hôn đến sưng lên rồi, đẩy nam nhân một phen "Cùng ngươi nói chính sự."
"Ta cùng với Lan nhi thương lượng cũng là chính sự." Hứa Tam Oản dán bên tai Lý Tú Lan nói "Phu thê chi gian cũng là chính sự."
Lý Tú Lan ách thanh, nhấc chăn lên đánh vào mông Hứa Tam Oản một cái.
Hứa Tam Oản cầu xin tha thứ, Lý Tú Lan chỉ tay, chăn rớt ra, Hứa Tam Oản cợt nhả không đứng đắn nhìn y.
"Lan nhi, đừng đánh." Hứa Tam Oản trốn tránh tay Lý Tú Lan đập tới, bắt lấy hai góc chăn, đem Lý Tú Lan quấn chặt "Cẩn thận cảm lạnh."
Lý Tú Lan đau mắt, người này......!Thật sự không có chút khí chất nào.
Lý Tú Lan đứng trước gương đồng, tả hữu nghiêng người nhìn kỹ một phen, ngây người hồi lâu, mới hồi phục lại tinh thần, nhận ra người trong gương đúng là bản thân.
Y cũng sắp quên mất bộ dáng thần thái sáng láng này rồi.
Ngày trước giả làm nữ nhân, giống như lồng sắt nhốt chim ưng, khiến y không thể không cúi đầu thuận theo, trang điểm nhẹ nhàng.
Khoát tay vung tay không che được mùi son phấn trên người, như bóng với hình, dây dưa y, cũng tra tấn y.
Lý Tú Lan quay đầu liếc nhìn Hứa Tam Oản, thấy hắn vẻ mặt sửng sốt, nhất thời hoảng hốt không thôi.
Mình như vậy, hắn cảm thấy chán ghét sao?
"Lan nhi mặc như vậy, thật là đẹp mắt." Hứa Tam Oản kéo tay Lý Tú Lan qua, hai người song song đứng chung một chỗ.
Lý Tú Lan ngẩng đầu nhìn Hứa Tam Oản bên cạnh, lại nhìn hai người trong gương, khóe miệng ẩn ẩn giơ lên.
Chỉ mong một đời một đôi người, dắt tay tóc bạc không phân ly.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Không tìm được?" Phụ nhân nhíu mày, nắm chặt vạt áo hạ nhân cả giận nói.
Một đám người không dám đáp lời, toàn bộ cúi đầu, hạ nhân bị giữ vạt áo hai chân run lên, hô hấp không thông, sắc mặt tái nhợt, suýt nữa tắt thở.
"Tiếp tục tìm!" Phụ nhân nổi giận gầm lên một tiếng, châm vàng trên đầu lắc lư.
"Dạ!" Nhóm hạ nhân nháo nhào ra khỏi sân.
Phụ nhân tức ngực thở dốc ngồi xuống ghế đá, lấy ra phong thư nhiễm máu cùng một mảnh vải không biết lấy từ đâu.
"Khinh người quá đáng!" Trong miệng phụ nhân lan tràn một cỗ vị rỉ sắt, cưỡng chế áp xuống, ánh mắt oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm đàn chim đậu trên sân kiếm ăn.
"Vô liêm sỉ!" Phụ nhân nhấc chén sứ lên ném tới, cách một tiếng giòn vang, chim chóc phành phạch vỗ cánh bay lên.
Lý Tú Lan không hiểu sao một trận tim đập nhanh, cháo trong thìa rơi ra ngoài.
Y buông thìa, mày nhíu chặt.
"Làm sao vậy?" Hứa Tam Oản thay y chà lau vết bẩn, hỏi.
Lý Tú Lan lắc đầu, nghĩ thầm có lẽ do mình đa nghi.
"Đều là lỗi của ngươi, hại ta nghi thần nghi quỷ."
"Thực sợ đạo sĩ đến bắt ngươi?" Hứa Tam Oản cười nói.
"Ăn cơm." Lý Tú Lan đút một thìa cháo vào miệng Hứa Tam Oản..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...