Phù Dung

Đó là một ngày mây đen dầy đặc, bầu trời không chút ánh sáng. Xa xa, văng vẳng nghe thấy tiếng sấm nổ nhưng mãi không mưa khiến lòng người nhốn nhao.

Trong phòng đóng kín cửa, ánh nến le lói giữa ban ngày tạo cảm giác thật kỳ lạ. Không khí càng trở nên quái dị hơn khi nhìn tới gương mặt trầm lặng của Lý Phù Dung lúc này.

Rõ ràng đó chỉ là một đứa bé mới bảy, tám tuổi đầu thế mà lại có khí thế băng lãnh, cao cao tại thượng như tự nàng sinh ra đã như thế. Khi Lý Phù Dung hé mở mắt, càng lộ rõ sự tang thương của năm tháng, sự bình thản của người đã trải qua hết ngậm ngùi cay đắng trong cuộc đời.

Đây chính là lần đầu tiên, Lý Phù Dung bộc lộ đúng bản chất thật của mình.

Lý thượng thư, Lý phu nhân khi thấy vẻ mặt của tiểu nữ nhi đã âm thầm hốt hoảng, không hiểu lý do vì sao, còn Lý Vĩnh Trường hắn có bất ngờ nhưng phần nhiều lại là đau lòng. Không hiểu tại sao, trái tim của hắn lại nhói đau tới như vậy, liên tục kêu gào:

“Bảo vệ nàng! Bảo vệ nàng đi…”

Lý Phù Dung đảo mắt nhìn ba người ở đối diện mình, đây chính là thân nhân của nàng, trải qua bao hiểu lầm, chia cắt, đau khổ mới lần nữa được gắn kết, thương yêu nhau.

Nàng luyến tiếc, luyến tiếc không muốn rời xa mọi người, không muốn bất hạnh đổ xuống bọn họ.

– Nữ nhi… là kẻ trùng sinh!

Lý Phù Dung âm trầm cất tiếng nói.

Lý thượng thư trợn hai mắt, Lý phu nhân hoảng hốt che miệng mình lại để không hét lên, trái tim Lý Vĩnh Trường lại đánh liên hồi.

Bọn họ muốn bảo Lý Phù Dung đừng nói nữa, nàng chỉ đang mê sảng, nhưng sâu trong thâm tâm, có một phần nào đó cho họ biết: nàng đang nói thật, không phải chuyện đùa!

Thế là, bọn họ nhẫn nại nghe nàng nói tiếp.

– Kiếp đầu tiên, nữ nhi nhập cung trở thành Hòa Phi, Đế quân khi đó đã có người trong lòng, sau bao khổ cực, hắn rốt cuộc đã đưa người trong lòng hắn lên làm Hoàng hậu. Vì để bù đắp lại những uất ức nàng đã chịu, hắn bãi bỏ hậu cung! Kẻ nào muốn xuất cung thì xuất cung, kẻ nào muốn ở lại thì hắn vẫn không bạt đãi, vẫn tiếp tục được cung cấp như cũ không thay đổi. Chỉ là, phải tự hiểu rằng: bản thân đã không còn cung tần của hắn nữa, suốt đời phải chịu cảnh cô độc ở một góc trong hậu cung…


Ai nấy đều im bật, Lý phu nhân mấy lần muốn hét toáng lên nhưng bị Lý thượng thư kiềm lại, nước mắt bà liên tục rơi xuống. Còn Lý Vĩnh Trường, tuy vẫn an vị nhưng nắm tay của hắn càng lúc càng xiết chặt lại.

– Kiếp đó, tính cách nữ nhi lãnh đạm, tình thân xa cách, tự hiểu bản thân trở về cũng không được chào đón nên tình nguyện ở lại hậu cung. Còn Lý gia một kiếp đó xem như bình thản trải qua, không quá nổi bật, cũng không thua kém. Cuộc sống cứ thế trôi qua, dù tân Hoàng hậu thượng vị, rồi bất hạnh đi sớm, Đế quân về sau lại tuyển tú, sinh hạ long tử… cũng đều không ảnh hưởng đến cuộc sống nhàm chán của nữ nhi, nữ nhi cứ thế chờ chết trong hậu cung…

Lý Phù Dung tiếp tục kể, như thể đó là câu chuyện không liên quan đến nàng, không có chút cảm xúc.

Cổ họng nghẹn lại, hai mắt Lý Vĩnh Trường đỏ lên, rất muốn gào lên tại sao nàng có thể bình thản như vậy, nàng không có cảm giác gì sao?

– Cứ tưởng đó là kết thúc, nhưng nào ngờ nó chỉ là bắt đầu của rất nhiều cớ sự sau này. Nữ nhi trùng sinh, quay trở về thời điểm khởi đầu, gặp lại tân Hoàng hậu lúc này chỉ mới là một Huệ Tần nho nhỏ. Vì biết trước tương lai, nên nữ nhi không dám bài xích nàng ta, để mặc nàng ta lẩn quẩn xung quanh. Nào ngờ, Huệ Tần kia cũng là kẻ trùng sinh, thế nên nàng ta phát hiện ra sơ xuất của nữ nhi, biết được bí mật của nữ nhi, nữ nhi qua đó cũng biết thì ra Đế Quân cũng là kẻ trùng sinh. Để bịt miệng nàng ta, không có cách nào khác ngoài trừ lên cùng một thuyền cùng tiến cùng lùi. Ai ngờ được, trong lòng nàng ta nghĩ quẫn, không thích cuộc sống gò bó trong hậu cung mà muốn tiêu diêu bên ngoài. Nàng lại càng không chịu nổi cảnh đấu đá giành giật của nữ nhân trong hậu cung. Rốt cuộc, tự tìm cái chết! Đế quân đau đớn trước cái chết của nàng, nghĩ tới thời gian nàng hay ở cùng nữ nhi, thế là thường xuyên ghé vào cung của nữ nhi để mượn vật nhớ người. Mọi người không biết nguyên cớ, nghĩ nữ nhi đắc sủng. Lý gia khi đó cũng không ngoại lệ, vui mừng ngỡ địa vị nữ nhi tăng cao, xuất hiện lòng háo danh, mong muốn nữ nhi tiếp tục thượng vị. Nữ nhi đã khuyên nhủ, nhưng mọi người vẫn không nghe theo, cũng không nghĩ tới Đế Quân là kẻ khó dò cỡ nào. Nữ nhi tự ý quyết định xuất gia để cắt đứt tư tưởng bất chính của Lý gia. Nào ngờ, Lý gia vẫn không chịu từ bỏ, bắt tay với Đại hoàng tử. Đại hoàng tử mưu phản, Lý gia bị liên lụy phải chịu xử trảm cả dòng họ. May mắn lúc đó, Đế Quân xem như niệm tình nghĩ nữ nhi với cố Hoàng hậu nên tha cho Lý gia một mạng, nhưng Lý gia cũng tan nhà nát cửa…

Sắc mặt Lý thượng thư tái xanh, như thể cảnh tượng hãi hùng đó đang diễn ra trước mắt ông.

Lý Phù Dung lại nói:

– Nữ nhi lại tiếp tục trùng sinh, lần này lại trở về vào thời điểm tám tuổi! Vì nhận ra sai lầm của mình, nên trong kiếp đó, nữ nhi đã cố sức hàn gắn với mọi người. Lý gia cuối cùng trên dưới một lòng, cả nhà hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc, hành động đó cũng xem như bộc lộ bản thân trước mắt Đế Quân, Đế Quân bắt nữ nhi trở thành bi đỡ đạn trong Huệ Tần!

Lý phu nhân đã khóc quằn quại, đau thương cho nữ nhi của mình, cũng tự trách bản thân trong đó quá ích kỷ. Bà khóc càng lúc càng lớn, nhiều lúc gào lên thê thảm nhưng không có ai ngăn cản nữa, Lý thượng thư cũng đã chết lặng rồi.

Dù Lý Phù Dung không nói tới, nhưng qua lời nói của Lý Phù Dung, Lý Vĩnh Trường phần nào cũng đoán được thái độ của mình trong đó. Hóa ra, hắn lại là kẻ thối tha như vậy!

– … kiếp đó, Lý gia vẫn hết lòng yêu quan tâm nữ nhi mà chẳng để ý nữ nhi có phải tân sủng hay không, đó chính là điều may mắn và hạnh phúc nhất nữ nhi đã có. Những tưởng sau khi tất cả kết thúc, nữ nhi có thể thoát được Hoàng cung, cùng cả nhà vui vẻ về sau thì… biến cố lại phát sinh: Lý gia… bị tàn sát cả nhà! Toàn bộ hy vọng, lẽ sống của nữ nhi tan nát, từ đó sinh bệnh nặng không dậy nổi, chẳng bao lâu thì qua đời…

Cả phòng đều im bật, chỉ có tiếng sấm nổ bên ngoài càng lúc càng lớn càng lúc càng tới gần.

– Kiếp này là lần trùng sinh thứ ba của nữ nhi! Vì không chịu nổi dày vò đau đớn trong đó, nên vừa mới sinh ra, chỉ hận không thể chết đi… cớ sự sau đó, mọi người cũng đã biết.


Tại sao?

Tại sao dáng vẻ của nàng có thể bình thản đến như vậy?

Vì chấp nhận hiện thực trước mắt hay do không còn chút hy vọng nào vào tương lai?

Bi kịch sẽ tái diễn?

Lý gia sẽ chết hết không có một người sống sót?

Liệu có thể tin được không?

Trong lúc mọi người còn phân vân, không thể phán đoán thì Lý Phù Dung liên tục tiết lộ thiên cơ, những tối mật trong triều đình mà chỉ Lý thượng thư mới biết, những bí mật nho nhỏ mà Lý phu nhân đang làm và cả những chuyện Lý Vĩnh Trường đang dự tính.

– Thái tử đang địa vị độc tôn nhưng làm người quá hà khắc ngoài sáng trong tối chịu không ít chống đối, đương kim hoàng thượng hiện ngoài mặt không tỏ vẻ nhưng thật chất đã bất mãn với thái tử, chỉ đang đắn đo không biết nên lựa chọn ai. Huống hồ, thân thể cũng đã không tốt…

– Đại ca dự tính sẽ đến Bình Ngô thư viện để trao đổi học tập đi? Thật ra, đại ca không cần thiết phải đi, vị giáo sư đại ca ngưỡng mộ tuổi đã cao, lúc này chuyện ông lâm trọng bệnh chưa truyền ra, khi đại ca đến đó, ông cũng đã đi rồi. Phí mất một năm đi đi về về vô ích…

– Ngô thị đang lôi kéo mẫu thân cùng các vị phu nhân khác mở nông trang thực chất là kẻ lừa đảo, sau khi nhận được một số tiền lớn của mọi người sẽ trốn đi biệt tích…

Rầm

Tiếng đập bàn lớn vang lên, mọi người cùng hướng mắt nhìn về phía Lý Vĩnh Trường. Hắn lúc này cúi gầm mặt, không thấy rõ biểu cảm nhưng bả vai của hắn đang run run vì tức giận. Vì lời nói của Lý Phù Dung đã khiến hắn nổi giận sao?

Lý Vĩnh Trường trầm trọng ngẩng đầu lên, hai mắt hắn đỏ rực, gân máu căng thẳng như muốn nứt toát ra.


– Đừng! Nói! Nữa!

Hắn nghiến răng nói.

Hắn không chấp nhận những lời Lý Phù Dung nói hay là không chấp nhận được kẻ trùng sinh kỳ quái như Lý Phù Dung?



– Đừng nói nữa!

Lý Vĩnh Trường nặng nhọc cất tiếng nói.

Không khí im phăng phắt, mãi lâu sau, Lý Vĩnh Trường mới lớn tiếng quát:

– Ta không cần biết chuyện kiếp trước, kiếp sau, cũng không cần biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì! Ta không cần biết trước kia muội là ai, sau này sẽ thành nhân vật nào, ta chỉ cần biết muội hiện tại là muội muội của ta!

Dù là nàng có là ai thì nàng vẫn mãi mãi là muội muội ruột thịt của hắn.

– Đừng nghĩ tới chuyện đã qua, cũng đừng nghĩ tới tương lai nữa, muội chỉ cần sống vào lúc này được rồi!

Hai mắt Lý Phù Dung ngân ngấn nước, đong đầy chực chờ trào ra.

– Chuyện sau này thì để sau này tính! Dù có chuyện gì xảy ra cũng có đại ca gánh cho muội…

Lý Phù Dung nghẹn ngào:

– Đại… ca…

Lý Phù Dung nhào tới ôm chầm lấy Lý Vĩnh Trường, khóc ướt cả mảng áo của hắn, luôn miệng gọi:


– Đại ca, đại ca…



Về sau, Lý Phù Dung như lỡ miệng hỏi:

– Sau khi Đế Quân nhớ lại tiền kiếp liền sẽ biết thân phận của muội, vậy trước đó, chúng ta có nên giết hắn trừ hậu hoạn không?

Nghe tới giết người, Lý phu nhân liền rùng mình, vô thức né tránh, Lý thượng thư thì ngẫm nghĩ không ngừng, Lý Phù Dung không ngừng quan sát biểu hiện của từng người. Lúc đó, Lý Vĩnh Trường mở miệng nói:

– Dù có giết hắn thì sau này vẫn có kẻ khác lên làm Vua! Nếu như trời không dung Lý gia thì dù ai lên làm Vua, Lý gia vẫn không tránh khỏi tai kiếp! Huống hồ, chẳng phải muội đã nói Lý gia vì Đế Quân mới mạng vong sao, nếu thế, chẳng có lý do gì Đế Quân đối phó Lý gia cả!

Đó là chưa nói dù lúc này Đế Quân kia tuy là hoàng tử không được sủng nhưng vẫn là người của Hoàng thất, muốn giết là giết sao?

Nghe Lý Vĩnh Trường bộc lộ ý kiến, Lý phu nhân liền gật đầu liên tục, Lý thượng thư âm trầm cũng gật đầu đồng ý. Lý Phù Dung âm thầm thở phào trong bụng.

Chính nàng cũng không biết nếu bọn họ chọn cách giết tam hoàng tử Lạc Quân hiện tại thì nàng sẽ quyết định như thế nào nữa. Như Lý Vĩnh Trường nói, không có Lạc Quân Đế trong tương lai thì chẳng lẽ không có người thay thế hắn? Đấy là chưa nói nếu như đây không phải là kiếp cuối cùng, thì kiếp sau, kiếp sau nữa, có một lúc nào đó lỡ như Lạc Quân Đế thức tỉnh trước nàng thì sao? Lúc đó, Lý gia sẽ thật sự gặp tai họa.

Mọi việc xem như ổn thỏa, lúc mọi người muốn chia ra thì Lý thượng thư chợt hỏi Lý Phù Dung:

– Vậy… tương lai ai sẽ lên làm Hoàng đế?

Lý Phù Dung liền nhăn mặt. Lý Vĩnh Trường liền phản ứng:

– Phụ thân!

Từ việc Lý Phù Dung cố ý giấu tên tuổi của Đế Quân tương lai đã cho thấy nàng không muốn tiết lộ danh tính của hắn, mà có biết thì sao? Lý Vĩnh Trường không quên ngọn nguồn bất hạnh của Lý Phù Dung là từ Đế Quân kia đâu, bảo hắn đi tâng bốc, nịnh bợ? Có mà mơ! Hắn không cần! Không cần bám víu kẻ đã tổn hại muội muội của hắn!

Lý thượng thư thấy sắc mặt không tốt của hai đứa con thì chột dạ, vờ ho mấy tiếng, liếc mắt nhìn ra bầu trời đang mưa như trút nước, nói:

– Mọi người cũng mệt rồi, giải tán thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui