Trong lúc Lý Phù Dung vướng mắc trong suy nghĩ không lối thoát, Lý Vĩnh Trường từ xa đi tới.
Lý Vĩnh Trường nhìn đệ đệ, muội muội của mình đang chơi đùa rồi đảo mắt nhìn Lý Phù Dung. Đó cũng là muội muội của hắn, dù nàng chỉ là một đứa ngốc. Nàng lúc nào cũng ngồi thơ thẩn một mình nhưng Lý Vĩnh Trường cảm nhận được ánh mắt quan tâm của nàng dành cho thân nhân của mình. Cũng giống như bây giờ, nàng luôn nhìn Lý Vĩnh Đạt và Lý Phù Cát chơi đùa nhưng không bước lại gần. Lý Vĩnh Trường nghĩ Lý Phù Dung muốn chơi cùng hai đứa nhỏ, chỉ là nàng không biết cách mở lời và chơi như thế nào. Chuyện đó cũng có thể lý giải được, vì tình trạng Lý Phù Dung như vậy nên từ nhỏ, xung quanh Lý Phù Dung chỉ có những bà vú dầy dặn kinh nghiệm chăm sóc con nít, nhưng những người đó lại không thể thay thế bạn bè cùng trang lứa để chơi đùa cùng nàng. Chẳng trách nàng lại thích nhìn xem Lý Vĩnh Đạt và Lý Phù Cát chơi với nhau như vậy.
Một quả bóng rực rỡ bỗng xuất hiện trước mặt Lý Phù Dung, Lý Vĩnh Trường nói:
– Cho muội này, nếu muốn hãy cùng tới chơi cùng đi, đông người sẽ vui hơn.
Lý Phù Dung vô thức đón lấy quả bóng rồi nhìn sang chỗ Lý Vĩnh Đạt và Lý Phù Cát, trên tay mỗi đứa cũng có quả bóng tương tự như vậy.
Lý Vĩnh Trường trước nay không vì nàng ngốc mà chán ghét nàng, mỗi khi nhìn thấy Lý Phù Dung, không hiểu sao hắn cứ có cảm giác thân thiết với nàng, kêu gọi phải bảo vệ nàng, như một lời hứa xa xưa nào đó.
– Đừng sợ, có đại ca ở đây, dù muội thế nào cũng không ai dám làm hại muội!
Lý Vĩnh Trường vô ý thốt lên câu nói đó.
Lý Phù Dung sững sờ nhìn Lý Vĩnh Trường, nàng vẫn nhớ rõ lời hứa sẽ bảo vệ nàng một đời của hắn. Nhớ như y hình ảnh hắn cam đoan sẽ là trụ cột cho nàng cả đời.
Chẳng lẽ hắn nhớ chuyện kiếp trước?
Lý Phù Dung lắc đầu phủ nhận, Lý Vĩnh Trường không hề biết gì về kiếp trước của mình. Nếu vậy, chỉ có thể nói rằng: những cảm xúc, suy nghĩ trong kiếp xưa vẫn truyền về bản thân hắn trong hiện tại.
Hai mắt Lý Phù Dung ngân ngấn nước.
Tô Tuyết nói đúng! Bản thân nàng vì quá sợ hãi, quá tuyệt vọng nên tự cách ly mình với mọi người.
Có thể tương lai sẽ bi ai nhưng những cảm xúc trước mắt mới là hiện tại! Còn nàng vì sợ hãi phải lần nữa chịu đựng đau khổ, nhưng cũng vì thế mà vô tình bỏ qua tình cảm của người khác dành cho nàng! Chính tự nàng đã lãng phí thời gian, bỏ qua cơ hội của mình.
Tự làm tổn thương bản thân và cả chính những người thân của mình!
Nàng đáng chết…
Thấy Lý Phù Dung đột ngột đầy nước mắt, Lý Vĩnh Trường sững sốt quên cả phản ứng. Hắn đã làm nàng khóc rồi sao? Hắn đã làm gì sai ư?
– Muội muội, ta…
– Đại ca!
Lý Phù Dung đột ngột cất tiếng gọi.
– Đại ca…
Lý Vĩnh Trường chết ngây rồi. Muội muội của hắn đã biết nói!
– Muội muội…
Lý Vĩnh Trường lắp bắp gọi, Lý Phù Dung liền nhào vào người hắn khóc nức nở.
– Đại ca, xin lỗi… xin lỗi…
Là nàng đã có lỗi với tất cả mọi người.
Không hiểu sao trái tim của Lý Vĩnh Trường khẽ nhói, hai mắt cũng ươn ướt.
– Muội muội ngốc, muội có lỗi gì chứ…
Lý Vĩnh Đạt thấy huynh tỷ mình đột nhiên ôm nhau khóc như vậy, hắn cũng hối hả nâng cái chân nhỏ chạy lại ôm chân hai người, cuống cuồng nói:
– Ca ca, tỷ tỷ, đừng khóc nữa…
Vừa nói xong, chính hắn cũng rơi nước mắt, Lý Vĩnh Đạt không nín lại liền khóc ré lên. Xa xa, Lý Phù Cát thấy mình tự dưng bị bỏ lại cũng lạch bạch từng bước nhỏ chạy tới, khóc theo:
– Ca ca, tỷ tỷ… đừng bỏ Cát Nhi…
Ngày hôm đó, chẳng ai hiểu vì sao đột nhiên bốn huynh đệ tỷ muội Lý gia lại ôm nhau khóc, có hỏi cũng chẳng có câu trả lời. Chỉ là, từ hôm đó, kỳ tích phát sinh: đại tiểu thư ngốc nhà họ Lý biết nói rồi!
…
Hình ảnh đám đông tụ tập dần dần hiện rõ trước mắt Lý Phù Dung, dần dà, nàng còn nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của mọi người.
“Lại có kẻ dám ám sát Hoàng tử sao? Hắn điên rồi à?”
“Ngươi có biết kẻ không đầu óc đó là ai không?”
“Là ai?”
“Là đại tiểu thư ngốc nhà Lý thượng thư!”
“Nàng không những bị ngốc mà còn phát điên sao, nói vậy kẻ bị xử trảm hôm nay là nàng ta sao?”
“Hừ, nàng ta lúc ám sát Tam hoàng tử đã bị xử tại chỗ rồi, hôm nay là cả nhà Lý thượng thư bị bêu đầu!”
“Lý gia gia môn bất hạnh, tại sao lại sinh phải tai ương như vậy chứ?”
Đúng lúc đó, phạm nhân được áp giải tới, Lý Phù Dung thấy rõ những kẻ đầu xù tóc rối kia là những gương mặt quen thuộc: phụ thân, mẫu thân, ca ca, kể cả hai đứa bé nhỏ xíu cũng không được buông tha. Tiếng than khóc dậy trời.
Lý Phù Dung choáng váng, chao đảo cả người.
Tại sao lại như vậy chứ?
Khi đao phủ giơ cao thanh đao trong tay, Lý Phù Dung la hét thất thanh nhưng không ai nghe thấy tiếng hét của nàng.
Không…
…
Lý Phù Dung tuyệt vọng gục mặt khóc không ngừng, bên tai liên tục vang tới tiếng chất vấn:
“Tại sao vậy…? Tại sao lại hại Lý gia?”
“Tại sao ngươi lại làm vậy?”
Có bàn tay nắm lấy vạt áo của Lý Phù Dung giật giật, Lý Phù Dung ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt đầy máu của Lý Vĩnh Đạt và Lý Phù Cát:
“Tỷ tỷ, đau… đau lắm…”
“Sao tỷ lại hại Cát Nhi đau vậy…”
Lý Phù Dung gào lên:
“Không có! Ta không có hại các ngươi…”
Hình ảnh những người trước mặt dần tan biến, thay vào đó là gương mặt của một người mà nàng không bao giờ quên được: Tam hoàng tử Lạc Quân!
Thế nhưng, biểu cảm của Tam hoàng tử lúc này không chút nào giống một đứa bé mới lên mười. Từ khí thế, đôi mắt sắc lạnh của hắn, Lý Phù Dung đã nhận ra hắn chính là Lạc Quân Đế đã trùng sinh.
Lạc Quân Đế gắt:
“Lý Phù Dung, ngươi dám nghĩ muốn giết ta!”
Lý Phù Dung ngã bật ra sau, hét liên tục:
“Không…”
“Không… không…”
…
– Không… không được…
Lý Phù Dung trên giường mê sảng liên tục la hét, bà vú liền chạy vào đánh thức nàng dậy.
– Tiểu thư, tiểu thư…
Lý Phù Dung mở bừng hai mắt, vẫn không ngừng kêu gào. Bà vú liên tục trấn an:
– Tiểu thư, chỉ là ác mộng! Chỉ là ác mộng mà thôi…
Ác mộng?
Lý Phù Dung nhìn bà vú, đầu óc vẫn mê man.
– Không sao! Chẳng có gì cả! Chỉ là ác mộng mà thôi, không phải sợ…
Ác mộng?
Đó thật sự là ác mộng sao?
Hai mắt Lý Phù Dung mở to vô định…
…
Ít lâu sau đó, Lý Phù Dung đang đi cùng bà vú thì chợt nhìn thấy quản sự đang dẫn một toán bé gái xa lạ đi ngang qua.
– Đó là những nha hoàn mới vừa được mua về phủ…
Bà vú nhỏ nhẹ giải thích với Lý Phù Dung.