– Tỷ nhất định phải sống tốt! Phải nhanh chóng khỏe mạnh lên, như vậy mới có sức lực để trả thù cho Lý gia…
Tô Tuyết vừa đút cháo vừa nói những lời động viên Lý Phù Dung, nhưng Lý Phù Dung vẫn không có phản ứng.
Tô Tuyết buông chén để cho cung nữ thay nàng bón cho Lý Phù Dung, còn mình thì đi ra ngoài, đi gặp Lạc Quân Đế.
– Chàng định xử trí việc này thế nào?
Giọng Tô Tuyết rất lạnh, chăm chăm nhìn Lạc Quân Đế.
Lạc Quân Đế nín thở một lúc rồi nói:
– Kết quả tra án đã có! Hồ Nhữ Yên vì ghen tuông nên mới ra tay với Hòa Phi và người nhà của Hòa Phi, tội ác khó tha…
– Vậy chàng rốt cuộc xử thế nào?
Bị Tô Tuyết bức ép, Lạc Quân Đế nói:
– Phế bỏ ngôi vị của Hồ Nhữ Yên, Hồ gia quản giáo không nghiêm bị cắt chức, tịch biên gia sản…
– Còn sau đó?
– … không có sau đó!
Tô Tuyết rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.
– Đây là đáp án mà chàng đã hứa?
Lạc Quân Đế sa sầm mặt nói:
– A Tuyết.
– Rốt cuộc chàng và Hồ Nhữ Yên đã hứa hẹn cái gì?
Lạc Quân Đế cũng nói thật:
– Nàng ta giúp ta tra địa điểm tư binh Hồ gia nuôi giấu, đổi lại một mạng cho Hồ gia!
– Thật hay! Vậy còn mạng của Lý gia thì sao? Ai sẽ trả?
– A Tuyết! Dù sao Hồ Nhữ Yên cũng đã chịu tội rồi, nàng còn sao nữa?
Lạc Quân Đế cáu rồi, còn Tô Tuyết thì chán chường lắc đầu, lại nói:
– Không phải ta muốn sao mà là chàng muốn sao? Chàng hứa sẽ trả lại công bằng cho Lý gia, vậy đây chính là công bằng mà chàng nói sao? Chàng đã quên lời hứa của mình rồi?
Lạc Quân Đế khó khăn nói:
– Nàng ta… dù sao cũng từng là thê tử của ta!
Lời nói của Lạc Quân Đế khiến cho Tô Tuyết có chút không ngờ, có chút lạc lõng. Rốt cuộc, hắn đã thừa nhận.
– Phải! Nàng ta là thê tử của chàng, ta biết! Ta cũng hiểu nguyên do khiến chàng làm vậy! Nhưng, ta không chấp nhận được câu trả lời này! Không thể chấp nhận nổi!
– Vậy nàng muốn ta làm sao? Bắt cả nhà Hồ gia phải đền mạng mới là công bằng sao?
Tô Tuyết lại lắc đầu.
– Chàng không hiểu! Chàng không hiểu điều ta muốn nói, cũng như chàng chưa từng bao giờ nghĩ tới cảm thụ của ta cũng như của tất cả mọi người. Dù kết quả có thể không thay đổi, nhưng cách hành xử của chàng sai rồi! Quá sai rồi!
– A Tuyết…
Tô Tuyết quay đầu, nói:
– Hiện tại tâm trạng ta không tốt, chàng để yên cho ta suy nghĩ đi.
Mấy hôm nay, Tô Tuyết đã gầy đi một vòng, Lạc Quân Đế nhìn thấy mà đau lòng, phải nói:
– Tốt! Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi! Còn chuyện này, ta sẽ đền bù cho nàng sau.
Nghe thấy Tô Tuyết lại phát giận, nắm tay siết lại, nói:
– Người chàng có lỗi, không phải là ta! Mà là Dung tỷ!
Nói xong, Tô Tuyết bỏ đi.
Nào ngờ, khi Tô Tuyết quay lại đã thấy bộ dáng Lý Phù Dung như đang ngồi chờ trở về. Lý Phù Dung biết Tô Tuyết đi gặp Lạc Quân Đế.
– Hắn nói sao?
Tô Tuyết cắn răng, không thể nói ra miệng. Lý Phù Dung đoán mò:
– Tha tội cho Hồ Nhữ Yên?
Tô Tuyết liền thốt lên:
– Không! Nàng ta bị định tội!
– Vậy hắn xử thế nào?
Tô Tuyết cắn răng nói:
– Biếm hậu! Hồ gia quản giáo không nghiêm, bị cắt chức!
Biếm hậu? Cắt chức?
Đó là kết quả ư?
Nhớ tới trong kiếp trước, Hồ gia mưu phản, bị xử trảm cửu tộc thế mà kiếp này chỉ bị giáng chức nhẹ nhàng, Lý Phù Dung cảm thấy buồn cười.
Nhớ tới Nhân Phi biết trước tương lai, chắc hẳn Nhân Phi đã nói cho Hồ Nhữ Yên biết kết cuộc thê thảm đó đi?
Hồ Nhữ Yên biết rõ kết cuộc của Hồ gia mà vẫn làm ra chuyện tàn sát Lý gia, mục đích là gì?
Không phải đang dùng mạng cả nhà Lý gia đổi lấy mạng cả nhà Hồ gia sao!
Ha ha… đây mới là mục đích thật sự của Hồ Nhữ Yên đi!
– Ha ha ha… Hồ Nhữ Yên, ngươi tính toán tốt lắm…
– Dung tỷ…
– Ha ha ha… Hồ Nhữ Yên ơi là Hồ Nhữ Yên, ngươi thật sự quá độc rồi… ha ha ha…
– Dung tỷ, tỷ bình tĩnh lại đi! Hắn không trừng trị Hồ gia thì ta sẽ làm! Ta sẽ thay tỷ trả thủ! Hồ gia giết bao nhiêu mạng của Lý gia thì ta sẽ bắt bao nhiêu người của Hồ gia sống không bằng chết…
– Dung tỷ, tỷ đừng làm ta hoảng sợ…
Lý Phù Dung cứ cười, cười man dại. Rốt cuộc, rốt cuộc nàng sống vì cái gì? Để làm gì nữa?
Ha ha ha…
Trả thù?
Người thân của nàng sẽ sống lại sao?
Sống lại thay đổi tình thân, để mọi người gắn kết với nhau, nhưng cũng vì vậy mà đem lại họa sát thân cho mọi người. Vậy rốt cuộc nàng trùng sinh để làm gì? Còn bắt nàng trùng sinh làm gì? Trơ mắt nhìn mọi thứ rơi vào địa ngục hay sao?
Tại sao nàng lại trùng sinh?
Ọc
Lý Phù Dung lại ói máu, máu đỏ ngập váy trắng của Lý Phù Dung lại như những hoa mai đỏ rực nở trên nền tuyết, rực rỡ lại tang tóc.
– Dung tỷ…
Lần này, Lý Phù Dung càng ói ra rất nhiều máu, ý chí sinh tồn đã không có, mạng sống mỏng manh như làn khói trôi đi…
…
Thời gian hôn mê của Lý Phù Dung càng lúc càng dài, lúc thanh tỉnh đã ít lại càng ít.
– Sao tỷ có thể buông xuôi như vậy chứ? Tỷ đã quên mạng sống của tỷ là do Nhã Nhã cứu về hay sao? Tỷ nhẫn tâm để Nhã Nhã hy sinh vô nghĩa?
– Tỷ không được dễ dàng bỏ cuộc như vậy! Tỷ không muốn trả thù cho Lý gia hay sao, tỷ không thấy được người của Hồ gia còn nhởn nhơ bên ngoài…
Tô Tuyết liên tục kêu gào bên cạnh Lý Phù Dung, mong muốn Lý Phù Dung có thể nghe thấy lời nói của mình mà nẩy sinh ý sống, nhưng đáng tiếc…
Lý Phù Dung rốt cuộc cũng mở mắt. Tô Tuyết trông thấy liền mừng rơn, liên tục gọi:
– Dung tỷ, Dung tỷ…
Lý Phù Dung không nhìn Tô Tuyết, ánh mắt thật xa xăm. Rất lâu sau mới mở miệng nói:
– Ta đã nghĩ… đã luôn suy nghĩ… vì sao ta lại trùng sinh? Bản thân ta không hề có ý muốn được sống lại, vậy tại sao ta lại còn trùng sinh?
– Dung tỷ…
– Ngay cả ngươi, chắc cũng vậy đi. Nếu thế, nguyên nhân vì sao hết lần này đến lần khác ta và ngươi cứ phải sống lại, nhớ hết tất cả chuyện của kiếp trước?
-…
– Tô Tuyết, ngươi có từng nghĩ, ra như vậy là do Lạc Quân Đế không?
Lạc Quân Đế?
– Hắn…
Đột ngột, hai mắt Lý Phù Dung mở quắt ra, tràn ngập tơ máu như một ác quỷ đội mồ sống dậy. Lý Phù Dung ngồi vụt dậy, nắm chặt lấy cánh tay Tô Tuyết, móng tay Lý Phù Dung đâm cả vào da thịt Tô Tuyết. Tô Tuyết không kiềm được nước mắt, không phải vì đau trên tay mà vì lòng nàng rất đau, bi thương thay Lý Phù Dung.
– Lạc Quân Đế có thể không phải là nam nhân tốt nhưng hắn là vị Vua tốt, hắn đã tạo phúc cho bao sinh mạng trên đời này. Nói trên đời này, ai là kẻ có phúc nhiều nhất, ta không nghĩ ra ai ngoài hắn nữa. Nếu như, trong lòng hắn tiếc nuối, muốn níu kéo mối tình dang dỡ với ngươi tình sao? Số mệnh nhất định sẽ vì hắn mà thay đổi, nhất định sẽ thay đổi! Bởi vậy, mới kéo ngươi về từ cõi chết! Còn ta, ta chỉ là kẻ bị liên lụy mà thôi!
– Dung tỷ…
– Cho nên Tô Tuyết, ngươi hãy sống đi! Hãy sống với hắn hết kiếp này đi! Đừng nghĩ tới chuyện chết nữa! Để cho hắn thỏa lòng đi! Đừng để cơn ác mộng này lặp lại nữa!!!
– Dung tỷ…
Lý Phù Dung càng kích động, siết tay càng mạnh, trên tay Tô Tuyết lúc này đã nhuốm máu.
Lý Phù Dung điên cuồng gào lên:
– Hãy hứa đi, Tô Tuyết!!! Hãy hứa đi!!!
Tô Tuyết nuốt nước mắt, đau đớn nói:
– Đ… được. Ta hứa! Ta hứa với tỷ ta sẽ không tìm cái chết, ta sẽ sống! Sẽ sống…
Nhận được lời hứa của Tô Tuyết, Lý Phù Dung như trút được gánh nặng, sức lực tiêu tán. Cánh tay đang siết Tô Tuyết buông thỏng, Lý Phù Dung lại ngã xuống giường.
– Dung tỷ, Dung tỷ…
Lý Phù Dung như ngọn đèn hết dầu, thều thào:
– Ta… không bao giờ muốn… gặp ngươi nữa. Không bao giờ…
Dù đôi mắt vẫn đang mở to nhưng Lý Phù Dung chẳng còn thấy gì nữa, hơi thở đã tắt hẳn.
– Dung tỷ…
Tô Tuyết đau đớn gào lớn, Lý Phù Dung đã không còn nghe được nữa.
Tin Lý Phù Dung chết nhanh chóng lan khắp hậu cung. Trong lãnh cung, Hồ Nhữ Yên, phế hậu đang ngồi bên khung cửa nhìn ra ngoài. Khi nghe Thúy Nhi báo tin Lý Phù Dung đã qua đời thì nói:
– Ta đã biết, ngươi lui đi!
Sau khi Thúy Nhi lui ra, Hồ Nhữ Yên mới lấy từ trong người ra một cái lọ nhỏ, rồi trút ra một viên thuốc đen từ trong đó.
– Lý Phù Dung, là ta có lỗi với ngươi. Để ta dùng mạng sống này chuộc lại lỗi đi.
Hồ Nhữ Yên nhìn viên thuốc trên tay hồi lâu, thủ thỉ:
– Phụ thân, có thể ngài oán hận nữ nhi, nhưng mong ngài từ đây sẽ làm một con người mới… Hãy xem kết cuộc của nữ nhi mà cảnh tỉnh, buông tay thôi…
Nói rồi, Hồ Nhữ Yên nhẹ nhàng để viên thuốc đen vào miệng rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lãnh cung hoang tàn này đến phòng ốc còn tiêu điều, sân vườn lại càng không có người coi sóc, khắp nơi chỉ toàn là cỏ dại hoang tàn.
Mặc cơn đau đang dày xéo trong người, Hồ Nhữ Yên vẫn điềm nhiên tự hỏi:
– Không biết cảnh tượng bên ngoài như thế nào nhỉ?
…
Chẳng rõ đã trôi qua bao lâu, Lý Phù Dung cảm thấy mình đang chìm trong bóng tối, xung quanh nàng toàn là bóng đen dầy đặc. Như quên mất thời gian, Lý Phù Dung cứ để mặc mình bị bóng tối nhấn chìm. Lúc này, dù có bị bóng tối nuốt chửng nàng cũng sẽ không phản kháng.
Chợt bên tai chợt văng vẳng đến những âm thanh lạ lẫm. Tiếng ồn càng lúc càng lớn, gây phiền nhiễu tới Lý Phù Dung. Ban đầu, nàng còn chịu đựng nhưng dần không thể chịu nổi nữa mà phải hé mắt ra.
Những ánh sáng, hình ảnh mờ ảo hiện ra trước mắt Lý Phù Dung.
– Phu nhân, là tiểu thư, là một vị tiểu thư…