Theo như thường lệ, Lý Phù Dung cùng những phi tần khác đến thỉnh an Hoàng hậu trong Phượng Hoàng Cung. Bởi vì được nâng thành “sủng phi”, trở thành đích ngắm của mọi người nên thái độ của Lý Phù Dung lúc này không còn như dĩ vãng.
Nhìn điệu bộ hắt mặt lên trời chẳng xem ai ra gì của Lý Phù Dung, Hoa Phi nghiến răng nghiến lợi. Hồ Hoàng hậu lại rất bình thường, như không để tâm Lý Phù Dung có trở thành tân sủng hay không.
Nhưng Hồ Hoàng hậu không để ý thì không có nghĩa những người khác sẽ bỏ qua, Hoa Phi liền lên tiếng công kích:
– Hòa Phi trông có vẻ không vui thì phải, không thích đến đây thỉnh an Hoàng hậu nương nương hay sao?
Lý Phù Dung nhướng mày, mặt nàng có lúc nào vui vẻ đâu mà lại mất vui? Nhưng không thể không nói trò công kích này của Hoa Phi cũng có tác dụng, nếu không trả lời thích đáng thì Lý Phù Dung sẽ đắc tội với Hồ Hoàng hâu, nặng thì mang tội khônng đặt Hoàng hậu vào trong mắt. tội cũng không nhẹ đâu.
– Nương nương, thần thiếp có hơi mệt nên mất tinh thần một chút, hoàn toàn không có ý mạo phạm nương nương.
Hồ Hoàng hậu để mặc cho hậu phi trong cung tùy ý gây chuyện, miễn không chạm đến maaus chốt của nàng thì nàng sẽ không quản. nhưng không phải vì vậy mà chấp nhận cho người khác mang danh nghĩa của nàng ra làm bia chắn.
– Mấy hôm nay Hòa Phi muội muội có công hầu hạ Thánh thượng, mệt mỏi một chút cũng là chuyện hiểu được.
Lý Phù Dung cúi đầu tạ ân.
– Thần thiếp không dám nhận lời khen của nương nương, thiếp chỉ đang làm bồn phận của mình mà thôi….
Hoa Phi không ngờ Hồ Hoàng hậu lại cho Lý Phù Dung mặt mũi như vậy. Tức tối lắm nhưng không thể phát tác. Lý Phù Dung chẳng quan tâm ai có đang ghét mình hay không, điều duy nhất nàng để ý chỉ có tâm trạng của Tô Tuyết. nàng có nghĩ giống như những người khác hay không?
Buổi thỉnh an sóng gió roots cuộc cũng kết thúc. Lý Phù Dung đột nhiên lại chủ động bắt chuyện với Tô Tuyết.
– Huệ Tần!
Tô Tuyết xoay đầu lại mỉ cười với Lý Phù Dung, khẽ gọi:
-Dung tỷ.
Xung quanh vắng vẻ, chỉ có người của Lý Phù Dung và Tô Tuyết, Lý Phù Dung mập mờ nói:
– Huệ Tần có nghĩ như những người khác hay không? Cũng nghi ngờ ta?
Lý Phù Dung không quên kiếp trước, Tô Tuyết cũng đã có lần hoài nghi mình có ý đồ với Lạc Quân Đế. Vị tôn thần này, Lý Phù Dung thật sự không đụng vào được.
Trái với suy đoán của Lý Phù Dung, Tô Tuyết lại nở nụ cười thật tươi, nói:
– Trên đời này, dù ta có nghi ngờ ai thì ta cũng sẽ không nghi ngờ tỷ!
Tô Tuyết muốn nói là tín nhiệm mình sao? Lý Phù Dung cũng chẳng lấy làm vinh hạnh!
…
Phượng Hoàng Cung
Khi tất cả các phi tần đã rời đi, thì Nhân Phi, người luôn im hơi lặng tiếng bỗng dưng lại đổi tính, tìm cớ quay lại gặp riêng Hồ Hoàng hậu.
– Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.
Với Nhân Phi, Hồ Hoàng hậu cũng chỉ xem như một tên chạy việc có thể sử dụng được chứ cũng không xem trọng. Thái độ Nhân Phi kỳ lạ không phải ngày một, ngày hai, người này lúc nào cũng thích tỏ ra thần bí, quan trọng, lòng có mưu đồ lại bày ra bộ mặt thanh cao, không đếm xỉa tới, Hồ Hoàng hậu càng chán ghét.
– Muội muội tìm ta có việc gì?
Nhân Phi quỳ lúc lâu mới ngẩng đầu nói:
– Nương nương, thần thiếp gần đây hay nằm mộng.
– Nằm mộng? Nếu muội muội không ngủ được thì gọi thái y đến xem bệnh đi!
Nhân Phi nhìu mày nói:
– Thần thiếp cũng định vậy, nhưng thần thiếp phát hiện ra… những gì thần thiếp thấy trong mộng trở thành sự thật!..
Hồ Hoàng hậu chỉ ồ một cái rồi thôi, không có ý hỏi tiếp. Nhân Phi lúng túng, thật không ngờ Hồ Hoàng hậu lại không chút tò mò, chẳng lẽ nàng không chút hiếu kỳ tương lai chuyện gì sẽ xảy ra sao?
Cách đây hơn tháng, Nhân Phi thật sự liên lục nằm mộng, những giấc mơ liên tục lặp đi lặp lại. Lúc ban đầu, nó còn rời rạc, không rõ ràng nhưng dần dà, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Rốt cuộc Nhân Phi cũng hiểu ra, đó chính là giấc mơ báo trước tương lai, hay chính xác hơn chính là tiền kiếp của nàng. Những gì nàng đã trãi qua!
Nhân Phi ban đầu hốt hoảng, lo lắng vì sự kiện bất ngờ này, nhưng rồi khi bình tâm lại, nàng lại cảm thấy đây chính là cơ may của nàng! Chỉ cần lợi dụng tốt nó, nàng có thể đạt được những gì nàng muốn!
Trong óc Nhân Phi soẹt qua vô số hình ảnh, những sự kiện sắp sửa xảy ra và cả kết cuộc thê thảm của Hồ gia sau này! Nhưng Nhân Phi tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho Hồ Hoàng hậu biết được điều đó.
Nhân Phi chờ mãi không nghe Hồ Hoàng hậu lên tiếng, càng lúc càng gấp gáp trong lòng. Hồ Hoàng hậu cũng nhìn ra tam trạng bất an của Nhân Phi, vẫn không nóng không lạnh nói:
– Muội muội còn chuyện gì muốn nói sao? Nếu không có, thì về nghỉ ngơi đi!
Nhân Phi không ngờ Hồ Hoàng hậu lại đuổi nàng đi như vậy, liền nhanh nhẩu nói:
– Nương nương, mấy ngày sắp tới sẽ có mưa to, Lãnh Hiên Cung sẽ bị sét lớn đánh sụp một góc tường…
Nhân Phi đang tiết lộ thiên cơ nhằm lôi kéo Hồ Hoàng hậu, chỉ là Hồ Hoàng hậu không như những tam cô lục bà khác, đều tin vào bói toán, dù có, thì đầu óc nàng vẫn tỉnh táo, không dễ dàng bị lôi kéo!
– Lãnh Hiên Cung cũng đã cũ lắm rồi, lại không có người ở, bị sụt lún cũng là chuyện thường. Nhưng hiện tại, Hoàng thượng chủ trương tiết kiệm là quốc sách, nên Lãnh Hiên Cung tạm thời sẽ không tu sửa, muội muội cũng lo xa rồi.
Nhân Phi sững sờ trước thái độ dửng dưng của Hồ Hoàng hậu, Hồ Hoàng hậu đã liếc mắt nhìn Thúy Nhi, ra lệnh:
– Tiễn Nhân Phi về cung đi! Ban thưởng một chén tổ yến để bồi bổ.
– Dạ, nương nương.
Nhân Phi muốn nói thêm nhưng Thúy Nhi đã làm đọng tác mời, Nhân Phi không cách nào phải lui ra.
– Nô tì cáo lui, tạ nương nương đã ban thưởng…
Sau khi Thúy Nhi trở lại, liền bẩm báo:
– Bẩm nương nương, trên đường đi, Nhân Phi ồn tiết lộ mây ngũ sắc sẽ xuất hiện, báo hiệu một năm mưa thuận gió hòa, cả nước ăn mừng.
Hồ Hoàng hậu chỉ ậm ừ xem như đã biết, Thúy Nhi có phần sốt ruột hỏi:
– Nương nương, ngài không động tâm chút nào sao? Nếu như Nhân Phi thật sự có thể biết được tương lai…
Hồ Hoàng hậu nói:
– Nếu nàng ta thật sự có năng lực đó, lại có thể đoán được những chuyện lớn lao gì ta còn suy nghĩ đằng này chỉ một ít lông gà vỏ tỏi, thật sự không đáng…
Kiếp trước, Nhân Phi thân phận không cao, làm chuyện gì cũng sợn trước sợ sau, không dám làm. Việc chính sự, ả không dám nhiều lời sợ hiềm nghi, mà dù có muốn thì chẳng chẳng mấy hiểu gì để mà nói. Cuộc sống của Nhân Phi chỉ quanh quẫn trong bốn bức tường hậu cung này, nên những chuyện nàng biết được thật sự rất hạn chế. Những chuyện đó chỉ lớn lao trong suy nghĩ của Nhân Phi mà thôi, còn đối với người khác, nó chẳng có chút giá trị. Chính vì vậy, Hồ Hoàng hậu không ngần ngại mà từ chối.
Thúy Nhi theo Hồ Hoàng hậu đã lâu, không học được hết bản lãnh thì cũng học được một ít lông tóc bên ngoài, nghe Hồ Hoàng hậu gợi ý, nàng phần nào sáng suốt.
– Dù là lông gà vỏ tỏi, nhưng qua đó cũng có thể biết được một số chuyện liên quan…
– Vậy ý nương nương là…
– Cứ để nàng ta chờ đợi đi, đến lúc nàng ta hết kiên nhẫn cũng sẽ tự mò tới thôi. Tới lúc đó, không phải nàng ta đặt điều kiện với ta, mà là ta muốn nàng ta như thế nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...