Lý Phù Dung kiên nhẫn chờ đợi Tô Tuyết câu trả lời từ Tô Tuyết, Tô Tuyết mãi như người mất hồn, rất lâu sau mới giật mình quay lại hỏi Lý Phù Dung:
– Tỷ vừa nói gì vậy?
Lý Phù Dung không ngoại dự đoán, thản nhiên nói:
– Ngươi có muốn đi dạo Ngự hoa viên không?
Tô Tuyết vẫn thất thần, vô thức gật đầu rồi thẩn thờ đi theo Lý Phù Dung đến Ngự hoa viên.
Hôm nay, mặt trời nắng nhẹ, rất thích hợp để đi dạo. Trong Ngự hoa viên, trăm hoa đua nở, thu hút nhiều bươm bướm tới, khắp nơi tràn ngập hương sắc.
Nhìn khung cảnh trước mắt, nói toàn bộ hoa cúc trong thiên hạ cũng không sai. Dù đã thấy bao nhiêu lần, Lý Phù Dung vẫn có chút không ngờ như cũ. Mỗi lần nhìn thấy lại phát giác có thêm nhiều thứ mới lạ, đặc biệt khác nhau. Quả nhiên, Lạc Quân đế đã dùng không ít tâm tư. Chỉ là…
Người duy nhất hắn muốn để chiêm ngưỡng thì lại vô tâm không phát hiện ra ý tốt của hắn!
Lý Phù Dung mân mê một đóa hoa cúc gần tay, bâng quơ cất tiếng hỏi:
– Huệ Tần, ngươi có thấy những bông hoa này thật đặc biệt không?
Tô Tuyết sững sờ, dần định thần lại, đưa mắt nhìn khắp Ngự hoa viên một lượt, bật nói:
– Ừm, A Tuyết cũng không ngờ được lại có nhiều giống cúc như vậy, quả thật muôn hình vạn trạng…
Lý Phù Dung khẽ thở dài một hơi.
Lý Phù Dung định mở lời thì đã nghe từ xa vang lên một tiếng reo:
– Í, đó không phải là Hòa Phi sao?
Lý Phù Dung không khỏi hướng mắt nhìn sang toán người đang từ xa đi lại. Đi đầu là một nữ nhân mặc trang phục rất màu mè, hoa trương, có phần cách điệu không giống với trang phục của người Nam Quốc lắm mà gần như là phục trang của ngoại tộc. Nàng ta có gương mặt xinh đẹp, đôi mắt to, đuôi mắt khẽ xếch cao, cái mũi nhỏ, bờ môi đầy đặn quyến rũ. Đó là người mà Lý Phù Dung chưa gặp bao giờ trong hậu cung, nhưng không cần nghĩ, Lý Phù Dung cũng đoán ra thận phận nàng ta, Chiêm Phi, Chiêm Na Hoa.
Quế Mỹ nhân, người vừa lên tiếng gọi lúc nãy khẽ nhún người thi lễ:
– Thần thiếp gặp qua Hòa Phi nương nương, Huệ Tần…
Lý Phù Dung không có ý làm khó, chỉ nhàn nhạt nói:
– Quế Mỹ nhân không cần đa lễ…
Chiêm Phi từ đầu chí cuối vẫn hếch cao mũi ngạo mạn không xem ai ra gì, dù không biết nhưng cũng chẳng muốn mở miệng hỏi thân phận của hai người trước mặt. Nay nghe lời của Quế Mỹ nhân thì xem như đã hiểu, liền nhếch miệng chờ đợi đối phi hành lễ với mình. Chỉ đáng tiếc, nàng có chờ mãi thì Lý Phù Dung và Tô Tuyết cũng không ngó ngàng đến nàng.
Dù cho Chiêm Phi lúc này đắc sủng, nhưng đối với Lý Phù Dung, người chẳng có ý tiếp cận hay ganh đua tranh sủng, lại còn cùng cấp bậc với nàng nên Chiêm Phi dù muốn hay không cũng phải bỏ qua. Còn đối với Tô Tuyết, người đã từng là Hoàng hậu của Lạc Quân đế, dù hiện tại chỉ là một Tần phi nho nhỏ thì ngạo khí trong nội tâm vẫn còn, làm sao có ý thức hay e sợ một Phi tử? Lại chỉ là một ngụy sủng phi?
Sắc mặt Chiêm Na Hoa càng lúc càng coi, đôi mắt to khẽ nheo lại trừng Tô Tuyết. Một Hòa Phi không nể nang thì thôi, Huệ Tần này là gì mà lại dám không đặt nàng vào trong mắt? Chiêm Na Hoa lên tiếng gắt:
– Tại sao ngươi còn không hành lễ với ta?
Bị chỉ đích danh, dù có muốn im lặng xem như không nghe, không thấy cũng không được. Tô Tuyết ngước mắt nhìn Chiêm Phi, nhưng trong mắt không có sợ hãi, chỉ một mảnh tĩnh mịch. Lý Phù Dung không thể không lên tiếng nói:
– Huệ Tần từng là ân nhân của bệ hạ, từng được ngài ân sủng đặc ân không cần phải hành lễ với bất kỳ ai!
Chiêm Phi nhíu mày, nàng không biết chuyện này. Dù sao nàng cũng chỉ mới nhập cung, có rất nhiều chuyện không biết, chỉ là, nàng được hoàng đế sủng ái nên mới cao ngạo, có phần vô pháp vô thiên.
Quế Mỹ nhân khẽ nhắc:
– Đúng là có việc như vậy ạ…
Từ lúc nghe Chiêm Phi được sắc phong, Lý Phù Dung có phần tò mò muốn biết mặt mũi vị tân sủng mới này, hôm nay, đã được chứng kiến tận mắt, chút hiếu kỳ của Lý Phù Dung đã bay hết, không còn sót một mảnh.
– Nếu Chiêm Phi muội muội muốn dạo Ngự hoa viên thì tùy tiện, ta và Huệ Tần đã muốn trở về rồi.
Nói xong, cũng chẳng đợi ai đồng ý, Lý Phù Dung đã đưa tay kéo Tô Tuyết đi. Chỉ là, Chiêm Phi vẫn không muốn bỏ qua.
– Đứng lại!
Bước chân Lý Phù Dung dừng lại, liếc mắt nhìn Chiêm Phi, chờ xem nàng định nói gì. Chiêm Phi vẫn một mực cao cao tại thượng ra lệnh:
– Ngươi có thể đi nhưng nàng ta thì lưu lại!
Muốn Tô Tuyết ở lại?
Lý Phù Dung không định nhún nhường, liền hỏi:
– Tại sao?
Từ ngày nhập cung, trở thành sủng phi của Lạc Quân đế đến giờ, ai cũng phải nể mặt nàng ba phần, nào có ai dám ngang nhiên chống đối lại nàng như vậy, Chiêm Phi liền khó chịu ra mặt, ngang ngạnh nói:
– Ta muốn nàng ta ở lại!
Lý Phù Dung một bước cũng không lùi, cứng rắn đáp:
– Ta cũng đang có chuyện cần bàn với Huệ Tần!
– Sau khi ta để nàng ta đi thì đến chỗ ngươi cũng không muộn!
– Rất tiếc! Ta cũng đang gấp, không thể chờ!
Ta một câu, ngươi một câu, hai vị Hòa Phi và Chiêm Phi chẳng ai chịu nhường ai, mà tranh chấp này xảy ra nguyên nhân vì một Tần phi nho nhỏ, thật khó để người khác tin được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...