Vương phủ. Tây Sương.
Sở Cảnh Mộc dưỡng thương vài ngày đã khỏe lại nhiều. Phần lớn do từ nhỏ gân cốt của hắn thật tốt, hơn nữa vương phủ có linh đơn diệu thuốc
nên thân thể hồi phục rất nhanh.
Đêm vắng sao thưa, trời thu lành lạnh, ban đêm có chút mát mẻ, sa
mỏng lay động mờ mờ ảo ảo, có tiếng thở dốc nhè nhẹ, tiếng động kéo dài
ngọt ngào triền miên từ trong nội thất truyền ra, khiến những ngôi sao
trên trời cũng xấu hổ ẩn mình vào mây làm cho trời đêm thêm ảm đạm vài
phần.
Hương hoa lan nhẹ nhẹ tỏa ra cả gian phòng, thân hình trắng muốt mềm mại trong mắt Sở Cảnh Mộc càng thêm quyến rũ, những dấu môi hôn âu yếm
không ngừng rơi trên người nàng.
“Vương gia......” giọng nói ngọt ngào có chút bất đắc dĩ, Lục Phù ôm cổ hắn, ánh mắt mê ly, “Tha ta đi!”
“Mới một chút đã xin tha!” Sở Cảnh Mộc yêu thương nói, hơi mang theo dục niệm.
Phù dung trong trướng, tràn ngập cảnh xuân.
Thật lâu sau, tình cảm mãnh liệt qua đi, Sở Cảnh Mộc dịu dàng ôm
nàng, tìm một tư thế thoải mái cho nàng dễ ngủ. Nàng muốn nằm trong
lòng, nhưng hắn không muốn nàng nhìn thấy tấm lưng đầy những vết thương
dữ tợn.
“Phù nhi...... Gần đây ăn ít, ăn uống không ngon sao?” Nhớ tới cơm chiều nàng chỉ ăn một chút, Sở Cảnh Mộc hỏi.
“Trời lạnh, ăn không vô!” Lục Phù trở mình, đối mặt nhìn hắn cười.
“Gần đây thời tiết lạnh hơn, bảo Tình Nhân nấu canh bổ uống nhiều một chút, thật vất vả mới dưỡng ra một chút thịt. Đừng để đến mùa đông, một chút thịt cũng không còn.”
“Ta sắp biến thành heo con rồi.” Lục Phù cười khẽ, hắn mỗi ngày đều nhìn chằm chằm xem nàng ăn nhiều hay ít. Nàng ăn càng nhiều, hắn càng vui vẻ giống như chuyện làm nàng ăn cơm mang lại cảm giác thành tựu
cho hắn.
“Bổn vương chưa từng gặp qua heo con xinh đẹp như vậy!” Sở Cảnh Mộc
trêu ghẹo, kéo chăn bông, vuốt vuốt tóc của nàng, “Mệt mỏi hãy ngủ đi!”
Bình yên dựa vào ấm lô tự nhiên bên người, Lục Phù buồn ngủ nhưng
không ngủ được. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng nghe tiếng đàn du
dương, nhẹ nhàng trầm bổng, rất êm tai và cuốn hút, cảnh vật như lắng
đọng lại.
Đêm lạnh lẽo, Lục Phù mặc dù cảm thấy mệt mỏi, nhưng cơn buồn ngủ đã
biến mất. Nàng mở mắt, ánh mắt trong trẻo không hề có chút buồn ngủ,
chớp chớp mi. Hơi thở đều đều bên cạnh truyền đến, Lục Phù cười đứng dậy cầm lấy y phục nơi đầu giường, khoác áo choàng bước ra khỏi nội thất.
Nàng vừa đẩy cửa, một cơn gió lạnh thổi vào mặt thấy hơi lạnh. Trên
bậc thang, Tình Nhân và Bôn Nguyệt đang ngồi yên lặng, nhỏ giọng trò
truyện với nhau, nghe thấy cánh cửa mở ra, đều quay người lại, kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Phù từ bên trong đi ra.
“Vương phi? Sao lại ra đây?” Hai người nhanh chóng đứng dậy, vì Sở
Cảnh Mộc ở lại Tây Sương, Tình Nhân là thị nữ bên người hắn nên cũng ở
Tây Sương hầu hạ.
“Băng Nguyệt đâu?” Lục Phù nhìn ánh trăng trong trẻo như nước, những
ánh sao sáng lấp lánh trong trời đêm, một vẻ đẹp sáng lạn mê người.
Không thấy Băng Nguyệt, Lục Phù bước xuống bậc thang thuận miệng hỏi.
“Băng Nguyệt..... Đi dạo một vòng, nói muốn nhìn xem ai cao hứng đánh đàn lúc nửa đêm thế này.”
“Nửa đêm, trong phủ có người đánh đàn sao? Tình Nhân, kế bên vương
phủ ai ở vậy? Tiếng đàn du dương dường như không có vẻ dừng lại, sâu
lắng lãngđãng theo gió truyền tới. Khi thì như ai oán, khi thì cao vút
như tâm sự của một thiếu nữ đa tình.
“Khu vực này đều là nhà quyền quý, có lẽ ban đêm nhàm chán muốn giải
buồn. Không có việc gì, đêm đã khuya, Vương phi nên vào trong nghỉ ngơi, trời thu gió lạnh. Thời gian người và Vương gia không ở vương phủ,
buổi tối chúng ta thường nghe thấy tiếng đàn này, cũng quen rồi. Tình
Nhân lo lắng nhìn sắc mặt nàng, thân hình mảnh mai gầy yếu khiến người
đau lòng, ở trong bóng đêm càng hiện ra vẻ yếu ớt.
Lục Phù cười ấm áp nhìn nàng “Thì ra như vậy!”
Lục Phù ngước mắt nhìn sắc trời trong sáng như nước, không nhịn được
nở nụ cười, cố tình trêu ghẹo, “Tiếng đàn này rất êm tai, có thể là
của một nữ nhân.”
“Vương phi, người đàn cũng không thua nàng ấy.” Bôn Nguyệt nghiêng
đầu lắng nghe, bĩu môi “Ngày hai người trở về, còn không phải như vậy,
gần đây khiến người ngủ không yên.”
“Nói không chừng, khuê nữ nhà ai đang nhớ người yêu.” Tình Nhân cười trêu ghẹo.
Trong lúc mọi người đang trò truyện vui vẻ, Băng Nguyệt đi vào đình
viện, vững vàng dừng trước mặt Lục Phù, trên trán đổ mồ hôi lạnh, hai
má hơi đỏ.
“Băng Nguyệt, ngươi đánh nhau với ai vậy?” Bôn Nguyệt nhìn mặt nàng
đỏ ửng, cảm thấy kì lạ kêu lên, từ trước tới nay Băng Nguyệt không bao
giờ đỏ mặt, nàng ít khi có vẻ mặt như vậy, thoạt nhìn hồng hào rất đáng
yêu.
“Nói nhảm!” Băng Nguyệt liếc nàng, đi đến bên người Lục Phù, “Vương phi, sao chưa nghỉ ngơi?”
“Ta ngủ không được nên mới đi ra ngoài dạo!” Lục Phù cười, thong thả cùng các nàng bước đi trong viện, tiếng đàn du dương, cũng có thú vị
khác.
“Hôm nay lạnh hơn nhiều, Vương phi nên nghỉ ngơi?” Băng Nguyệt thấy y phục của Lục Phù mỏng manh lên tiếng giục nàng về phòng nghỉ.
“Ta không phải yếu lắm, yên tâm đi!” Lục Phù cười trấn an nàng, thuận miệng hỏi “Ai đang đánh đàn vậy?”
“Đó là một nữ nhân xinh đẹp!” Băng nguyệt nói.
“Ta cũng chỉ biết như vậy!” Bôn Nguyệt lẩm bẩm.
Lục Phù cười nhẹ nhìn các nàng, không lâu sau đến ngồi trong chòi
nghỉ mát, bốn phía yên lặng, chỉ có âm thanh của bóng cây lay động vang
lên nhè nhẹ, và tiếng đàn êm tai trong không khí.
“Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt, các ngươi theo ta đã nhiều năm!” Lục Phù
cười, liếc hai nàng, “Mệt hơn so với đi theo Thất nương không?”
Hai người đều lắc đầu, Bôn Nguyệt xua tay, “Không phiền lụy, đi theo Vương phi rất kích thích, sao mệt được?”
“Sao Vương phi hỏi vậy?” Băng Nguyệt mỉm cười.
“Hai người giúp ta luyện võ và cùng ta chung vai trên thương trường,
bất tri bất giác đã nhiều năm trôi qua” Lục Phù cười nhớ lại năm đó khi
Thất phu nhân mang hai nàng đến phủ.
Lúc đến phủ, hai người chỉ là những hài tử, vẫn còn tính trẻ con,
nhưng họ là người luyện võ kỳ tài được Thất phu nhân chấm trúng. Khi
Thất phu nhân mang họ vào phủ, phái hai người làm thị nữ bên người Lục
Phù.
“Đúng vậy, đã nhiều năm trôi qua!” Băng Nguyệt cũng cảm thán, “Lúc
đó nếu không có Thất phu nhân, ta chỉ là một kẻ lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, có lẽ bị mất mạng từ lâu, sao có thể sống đến hôm nay.” Lúc nào ta cũng biết ơn Thất phu nhân”
“Các ngươi có tính toán gì?” Lục Phù cười hỏi, nghĩ lại các nàng tuổi cũng ngang với mình, không lẽ theo bên người nàng đến già.
“Vương phi, người sẽ không đuổi chúng ta đi chứ?” Bôn Nguyệt tròn mắt, nhìn chằm chằm vẻ tươi cười trên mặt nàng, “Vương phi, không cần
tuyệt tình như vậy, khi hạnh phúc thì không cần chúng ta nữa”
“Nói đi đâu vậy?” Lục Phù nhìn quét qua vẻ mặt ai oán của nàng, “Các
ngươi theo ta nhiều năm, tiểu thư nhà các ngươi chỉ muốn tìm chổ nương
tựa tốt cho hai ngươi.”
“Ta không cần, ta đi theo Vương phi là được rồi.” Băng Nguyệt cười
nhẹ, liếc Bôn Nguyệt, “Bôn Nguyệt, ngươi muốn thừa dịp này nói với
Vương phi không?”
Mặt Bôn Nguyệt ửng đỏ một cách tự nhiên, trong bóng đêm càng thêm
xinh đẹp động lòng người. Nàng cùng Băng Nguyệt, cũng là những mỹ nữ
trong thiên hạ.
“Băng Nguyệt, ngươi im miệng cho ta!” Bôn Nguyệt đỏ mặt mắng! Có chút quẫn bách, ngay cả lổ tai cũng đỏ ửng.
“Trước đây nghe Vương gia nói, cho Tiếu Nhạc thành thân, đối phương
là một thiếu nữ thanh tú, không biết Tiếu Nhạc có vừa ý không? Khóe
miệng của Lục Phù run run, buồn cười nhìn Bôn Nguyệt đang tức giận bất
bình.
“Hắn dám! Ta thách hắn.” Nàng hung hăng nói.
Lục Phù và Băng Nguyệt cười rộ lên, lúc đầu Tình Nhân không biết vì
sao, nhưng liền hiểu ra, áp sát vào người nàng “ Bôn Nguyệt, ngươi cùng
Tiếu tướng quân lúc nào cũng bốn mắt nhìn nhau? Như vậy còn muốn dấu?
“Đừng nói nữa...... Tình nhân, đừng hỏi nữa, ta không biết!” tay Bôn nguyệt vuốt vuốt mặt, ngượng ngùng hai má đỏ ửng.
“Tình Nhân đừng hỏi nữa, mặt nàng có khắc chữ yêu rồi.” Lục Phù
cười, “Xem ngày nào tốt, ta cùng Vương gia đứng chủ hôn cho hai ngươi,
nhưng ngươi nên bảo Tiếu Nhạc nói với Vương gia”
“Đúng đó.”
“Vương phi......” Bôn Nguyệt mắc cỡ kêu lên, khiến các nàng cười nghiêng ngã.
“Nên làm vậy, nếu không người ta còn tưởng, Bôn Nguyệt của chúng ta
muốn gả cho người chờ không kịp, nam nhân cần chủ động trong chuyện này. Vương phi, nên tổ chức một hôn lễ thật náo nhiệt cho họ để mọi người
trong phủ cũng vui vẻ theo”
“Tình Nhân nói đúng lắm, khi Bôn Nguyệt thành hôn, chỉ cần đi từ Tây Sương tới Bắc Uyển cũng gần”
“Ha ha......” Hai người không kiêng nể cười vang khiến mặt Bôn
Nguyệt đỏ ửng, trừng mắt Tình Nhân và Băng Nguyệt đang cười run cả
người, mặt hồng lên rất xinh đẹp.
“Ta cảm thấy những ngày sau của Tiếu tướng quân không yên ổn đâu,
cưới một tân nương như Bôn Nguyệt......” Lập tức có một ánh mắt
hung hăng nhìn quét qua, Tình Nhân vội sửa miệng, “Một tân nương thật
hoạt bát”
Lục Phù cười nhẹ, nhìn các nàng vui đùa, cảm thấy thỏa mãn. Bôn
Nguyệt cùng Băng Nguyệt đối với nàng vừa là tri kỷ vừa là tỷ muội, hai
nàng hạnh phúc, nàng cũng vui vẻ.
Đêm đã khuya. Lục Phù trở về phòng, cởi áo choàng, nhè nhẹ trèo lên
giường, không nghĩ vừa mới nằm xuống đã nhìn thấy ánh mắt Sở Cảnh Mộc
cười như không cười, trêu nàng “Xem ra, Vương phi còn chưa đủ mệt mỏi”
“Vương gia mệt nên nghỉ ngơi đi!” Lục Phù nháy nháy mắt, cười.
“Cùng hai nha đầu trò truyện vui vẻ, nói cười Bổn Vương bên trong nội thất cũng nghe được.”
“Chúng ta đang nói chuyện Tiếu Nhạc và Bôn Nguyệt. Vương gia, tìm
thời điểm thích hợp làm chủ hôn cho họ đi.” Lục Phù nắm tay hắn, cười
nói.
“Có tâm tư suy nghĩ chuyện bọn họ, không bằng bỏ tâm tư cùng Bổn
vương.” Sở Cảnh Mộc làm bộ hờn giận trừng mắt liếc nàng, tay bắt đầu
không an phận.
Lục Phù kinh ngạc nhìn hắn, nam nhân này thật sự không biết kềm chế...... Không phải vừa mới sao..... thật háo sắc!
“Ta muốn ngủ!” Lục Phù quay đầu chỗ khác, không để ý hắn.
“Không phải không phiền sao? Hay làm chuyện khác, đêm còn dài mà.” Sở Cảnh Mộc cười nhẹ, áp sát vào vành tai Lục Phù, ý đồ rõ ràng mười
phần, bàn tay không an phận muốn cởi đai lưng của nàng.
“Nửa đêm rồi, Vương gia không phải muốn đùa giỡn nữ nhân đàng hoàng, dân nữ có thói quen ngủ sớm dậy sớm!”
“Hoạt động nhiều, như vậy mới tốt cho thân thể!”
Á...... Đồ háo sắc!
Ánh trăng trên cao cũng xấu hổ, trốn vào tầng mây!
Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt trở về phòng, hai người nói chuyện cười đùa. Băng Nguyệt vừa sửa sang lại giường, vừa quay đầu lại cùng Bôn Nguyệt
trò chuyện, đột nhiên thân thể cứng đờ.
Đôi mắt trong trẻo của nàng lóe lên một tia quỷ dị, lấp lánh ánh hồng quang tà mị......
“Băng Nguyệt?” Bôn Nguyệt thấy nàng khom người, cảm thấy kì lạ gọi một tiếng.
Băng Nguyệt vẫn nhìn đăm đăm một chổ, trong mắt lóe lên tia hồng
quang, ánh mắt vô thần giống như hồn vía đang bay tận nơi nào.
“Băng Nguyệt?” Bôn Nguyệt goị một lần nữa, nghi hoặc đi đến bên nàng.
“Bôn Nguyệt?” Băng Nguyệt đứng lên, vẻ mặt quái dị, dường như nhớ ra
điều gì, lắc đầu “Không có chuyện gì đừng lo, không có chuyện gì, đã quá muộn nên nghỉ ngơi!”
“Ừ!” Bôn Nguyệt cũng không để ý, sửa sang giường xong liền trèo lên ngủ.
Đêm khuya mông lung. Đêm dài yên tĩnh.
Trên giường Băng Nguyệt bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt lóe lên một
tia quỷ dị, ngồi bật dậy, mặt không chút thay đổi nhẹ nhàng bước ra
khỏi phòng......
Tiếng đàn......giai điệu du dương vang lên trong đêm thanh vắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...