Phù Dung Vương Phi

Tháng tám gió thổi nhè nhẹ, kinh thành được bao phủ trong màng sương.

Lí Tể thân là Thừa tướng nhiều năm, lại liên tục tham ô hối lộ, sự việc nghiêm trọng, tứ Hoàng Tử vào cung diện thánh, dâng lên bằng chứng, cùng ngày Lí Tể bị cách chức Thừa tướng, gia sản cũng bị tịch thu.

Quang Vinh vương dường như rất thờ ơ trước sự kiện này, thái độ của hắn nằm ngoài dự liệu của mọi người. Lí Tể là người chống lưng lớn nhất của hắn, nhưng khi nhìn thấy Lí Tể bị lâm nguy, hắn không thèm chớp mắt một cái, lấy tâm tình của người qua đường lạnh lùng nhìn trận chính biến này.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, các cựu thần gồm môn sinh thủ hạ của Lí Tể đều bị liên lụy, kẻ bị cách chức, người bị chuyển đi nơi khác, hoàn toàn huỷ đi mười mấy năm cố gắng của Lí Tể trong quan tr

Hiện giờ trong triều đình, tứ Hoàng Tử là người có quyền cao nhất.

Ánh hoàng hôn đỏ như máu, đỏ rực cả một góc trời...... cảnh tượng nhìn rất bi tráng và trầm trọng......

Vội vã một ngày, khi Lục Phù trở lại vương phủ trời đã về chiều, vừa bước vào cổng đã nhìn thấy một dáng người già nua đứng dưới tàng cây trong đại viện, sau lưng ông là ánh hoàng hôn, nhìn dáng vẻ của ông lúc này giống như một người đã trải qua nhiều tang thương vô cùng thê thảm.

Lục Phù dừng bước, con ngươi lộ ra hoang mang và phức tạp, ánh mắt nhìn về phía bóng hình kia, dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, ông giật mình nhẹ nhàng xoay người lại. Bởi vì ngược nắng, nàng không thể nhìn rõ sắc thái trên mặt ông ta, cũng không cảm nhận được vẻ bi thương trong mắt ông.

Lòng vừa động, Lục Phù quay đầu căn dặn, “Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt, các ngươi trở về Tây Sương trước, ta qua kia với ông ấy một chút!”

“Vâng!” Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt lo lắng nhìn nhau, sau đó xoay người trở về Tây Sương.

Trong đại viện, những thị nữ thị vệ ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn thấy Lục Phù đều khom người hành lễ, nàng chỉ gật đầu rồi bước từng bước một đến gần Sở Vân, tiếng bước chân có vẻ nặng nề.

“Gia gia, người đang chờ ta?” Nàng cười trong sáng đứng trước mặt ông, con ngươi đen láy của Lục Phù mang ý cười ấm áp, cuối cùng nàng đã nhìn thấy sự thống khổ trong mắt ông cùng đôi mày đang nhíu lại âu sầu.

ino Linotype">Sau khi Lục Phù quay về phủ, nàng chưa có dịp một mình với Sở Vân. Giờ phút này đứng trước mặt ông, sự thù hận nhiều năm dấu kín bởi vì Sở Cảnh Mộc mà phai nhạt rất nhiều, bỗng nhẹ nhàng sinh sô

“Đúng vậy, ta đang đợi ngươi! Ngự Sử có chuyện gấp mời Cảnh Mộc đi hình bộ một chuyến rồi” Sở Vân cất tiếng trả lời, bối rối nhìn Lục Phù trước mặt ông đang tươi cười ấm áp.

Trong ba người con của Lưu gia, Sở Vân rất quen thuộc Du Nhã, hai người còn lại ngay cả mặt mũi ra sao ông cũng không rõ, nhưng ông biết Lưu Đình hãnh diện nhất về nữ nhi này.

Lục Phù nghĩ thầm, trách không được một tháng nay Sở Cảnh Mộc rất ít khi ra ngoài, nguyện ý làm một Vương gia nhàn rỗi không quyền thế đến nỗi nàng dường như quên hắn là một Sở vương quyền khuynh triều giả.

Giống như có một làn gió thổi nhè nhẹ vào lòng Lục Phù, chợt ấm chợt lạnh, hai bóng người trên mặt đất lần lượt thay đổi, để lại dấu vết phức tạp.

“ Gia gia có chuyện muốn nói với Phù nhi?” Nàng cười hỏi, lúc này nên đối diện với vấn đề thì hơn, bởi vì sớm hay muộn cũng phải đối diện, tránh được lần này nhưng không trốn được cả đời. Có khúc mắc này, nàng sẽ vĩnh viễn không có biện pháp thuyết phục mình không quan tâm.

Đối với nàng, công không thể quên, thù không thể không báo.


“Thời tiết cũng không tệ, đi đến phía sau núi giúp ta một chút được không? Sở Vân cười ấm áp, nhìn hình dáng uyển chuyển tuyệt trần, ánh mắt đen láy thông minh, đó là ánh mắt của Lưu Đình năm đó. Ánh mắt của Phù Nhã rất giống Lưu Đình, chỉ khác ở chổ chúng có nhiều tà khí hơn và thiếu đi chính khí, nhưng sự cứng rắn và bình tĩnh gần như tương tự, từ khi biết được thân thế của nàng, ông chưa nhìn thẳng vào mắt nàng lần nào cả.

“Nếu gia gia có nhã hứng, Phù Nhi sẽ chiều theo” Lục Phù cười cúi người, hai mắt nhìn xuống, độ cong nơi khóe môi không giảm “Gia gia có chắc chắn muốn một mình cùng Phù nhi đi về phía sau núi không

Thân hình trầm ổn của Sở Vân bị chấn động, câu hỏi lạnh như băng của Lục Phù làm lưng ông lạnh giá, ông quay đầu nhìn nàng đang cúi đầu xuống, không rõ mặt, chỉ nhìn thấy một đầu tóc đen như mực giắt những cây trâm bằng ngọc xanh biếc.

“Phù nhi không muốn đi cùng ta sao?”

Ông cười khổ lập lại lần nữa, mặc dù tràn ngập hy vọng nhưng trong giọng nói giống như ánh hoàng hôn, ẩn chứa vẻ trầm trọng, cô tịch và bi thương “Không muốn đi cùng ta sao Phù nhi?”

Lục Phù cười, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, “Phù nhi sợ nếu trễ thêm chút nữa, sắc trời chuyển tối, gia gia không may bị bệnh sẽ không hay, cẩn thận một chút vẫn hơn”

Sở Vân cười ảm đảm đi trước dẫn đường, giọng nói chua xót nhẹ nhàng truyền lại “ Con đường này ta rất quen thuộc, đã đi nhiều năm rồi không có gì sơ suất đâu”

Lục Phù nhướng mày, nhìn dáng người đau khổ của ông, nhất thời thu lại nét tươi cười, do dự một chút mới bước theo sau.

Vài thị nữ thấy hai người họ cùng lúc rời đi, lấy làm ngạc nhiên, có mấy người còn lại gần thì thầm to nhỏ rằng ít khi thấy lão Vương gia và Vương phi đi cùng nhau.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, truyền đến tiếng thở dài, ẩn chứa chút trầm trọng và chút bất đắc dĩ.

Phía sau núi của Vương phủ, khắp nơi vang lên tiếng chim hót dễ nghe, mặt trời đã sắp lặn về phía tây, chim chóc cũng quay về núi ngủ, chúng ríu rít giống như đang xướng lên một khúc nhạc.

Hai bóng người một trước một sau đi về hướng đám cỏ xanh, sau núi cảnh vật rất yên tĩnh, giống như một thiên đường. Trên sông có một đôi uyên ương đang đùa giỡn nước, chúng đuổi bắt nhau làm g� những làn sóng lăn tăn từ từ lan rộng ra xa.

“Ngươi rất hận ta đúng không?” Sở Vân dừng bước, nhìn dòng sông không quay đầu lại, chỉ cười khổ hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào ráng chiều đang lặn xuống, đỏ rực cả một góc trời.

Đứa nhỏ nhà ai cười nói ấm áp mà bi thương như thế?

“Đúng vậy!” Lục Phù cũng không quanh co, cười trả lời, giống như không phải nàng đang hận trong lòng, thốt ra một câu nhẹ như gió thoảng mây bay, giống như đang trả lời ông thời tiết hôm nay tốt lắm vậy. Hai má hồng lên dưới ánh trời chiều, nàng nhìn rất nhỏ bé, yếu ớt nhưng thuần khiết. Gió nhè nhẹ thổi những sợi tóc mềm mại của nàng bay bay thanh thoát.

Nàng đi đến bên cạnh Sở Vân, cùng ông đứng song song, cười nhìn cảnh mặt trời lặn.

“Chuyện năm đó, cám ơn ngươi không nói lại với Du Nhã!” Sự cảnh kích xuất phát từ đáy lòng của ông, nếp nhăn nơi khóe mắt mang theo vẻ ưu sầu và sự biết ơn.

“Không liên quan tới ông, ta chỉ không muốn làm tỷ tỷ đau lòng”

“Mặc kệ vì lí do gì, ta thực sự cảm ơn ngươi! Phù Nhã, ngươi...... Muốn giết ta?” Sở Vân cười khổ, một màn trong chòi nghỉ mát chợt hiện lên trong đầu, ông cảm thấy chua xót, ánh mắt và giọng nói của nàng khi đó rõ ràng chứa đầy thù hận.


“Ta rất muốn!”

“Vì sao không ra tay?”

“Bởi vì cho tới giờ phút này, ta không có cách nào biết được phụ thân sẽ vui hay không vui khi nhìn thấy ngươi?” Lục Phù không thèm quan tâm trả lời một câu, cười châm chọc�

“Thật ra tình hình năm đó......”

“Nếu viện cớ vì chuyện năm đó......” Lục Phù nghiêm mặt ngắt lời ông, cười tà mị “Ta sẽ khinh thường ông, đại trượng phu dám làm dám chịu! Năm đó khi ông giết cha ta nên biết giấy không gói được lửa”

“Phù Nhã, chuyện năm đó ta thật sự có lỗi, thiếu Lưu gia của ngươi một mạng, cũng biết sớm hay muộn mà thôi, nhưng ngươi cùng Cảnh Mộc không cần bị dính vào bế tắc này, hai ngươi còn con đường một đời phía trước phải đi” Trong lời nói thắm thiết của Sở Vân không thể dấu che sự khẩn cầu.

“Tình thương của một người phụ thân thật vĩ đại! Gia gia, lúc trước ta gả cho Vương gia có nghe nói, Sở Cảnh Mộc là đứa con ông hãnh diện nhất, nếu ta làm hắn đau đứt ruột, nhất định ông sẽ đau khổ vô cùng, báo thù có đôi khi không cần thiết phải giết người không phải sao?” Lục Phù cười yếu ớt, khóe môi cong lên như mây bay trong bầu trời nhìn có vẻ mềm mại và vô hại thì thầm “Ta cùng Vương gia, tại sao kết quả chỉ là thù hận”

Ánh hoàng hôn bao phủ hai người làm bóng họ đổ dài trên mặt đất.... Gió thổi mây bay, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào những bụi cỏ xanh có điểm cô tịch.

“Nếu Lưu huynh còn sống, nhất định không hy vọng ngươi sống một cách đau khổ như vậy.” Sở Vân hơi nhăn mặt, trời chiều che khuất gương mặt của Lục Phù, vẻ tươi cười bi thương của nàng làm ông đau lòng.

Lục Phù ngưng cười, quay đầu lại, ánh mắt ngoan tuyệt đảo qua người Sở Vân, đôi chân mày thanh tú nhăn lại cùng một chổ, nàng đột nhiên giơ tay bóp chặt cổ họng ông, những mũi nhọn lạnh lẽo như băng bắn về phía ông, giọng nói lạnh lùng ma mị vang lên “Ông không xứng gọi phụ thân của ta”

Mặc dù cổ họng bị bóp chặt, Sở Vân cũng không phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, con ngươi mang ý cười ấm áp. Lực đạo trên tay Lục Phù càng ngày càng tăng, hô hấp của ông càng ngày càng yếu, sắc mặt trở nên lạnh chảy đầm đìa.

Võ công của ông so với Lục Phù cao hơn nhiều, nhưng ông vẫn lẳng lặng nhìn nàng.

Nếu ông có thể hoá giải thù hận trong lòng nàng, có gì không được, nhiều năm trôi qua, ngày đêm áy náy, ông cũng nên đi tìm lão bằng hữu ngày xưa để quỳ tạ tội.

“Ngươi cười cái gì?” nét ngoan tuyệt trên mặt Lục Phù biến mất, thay vào đó là vẻ mê mang cùng nghi hoặc, khóe môi nhếch lên, bàn tay đang chế trụ cổ ông cũng không buông tha, nhưng lực đạo trở nên nhẹ hơn rất nhiều, không khí trong lành lập tức tràn vào mũi của Sở Vân.

Mùi cỏ xanh tỏa trong không khí bay vào mũi Lục Phù, làm giảm đi ý niệm ma quỷ thôi thúc giết người, sự điên cuồng và bình tĩnh thường chỉ cách nhau một ý niệm.

“Phù Nhã, ta cảm thấy may mắn khi Cảnh Mộc lấy ngươi. Đến hôm qua ta mới phát hiện, lòng dạ của ngươi thật tốt” Hơi khó thở nhưng Sở Vân vẫn cười nói, gió thổi mơn man hai má ông, làm giảm đi không khí khô nóng.

Trong lòng có người nhà, thật ấm áp.

Trong lòng có người tưởng niệm, thật mềm mại.


Nàng không phải ma quỷ, trong vẻ tươi cười của nàng, có thể nhìn ra sự tiếc nuối và bi thương. Nàng không nên gánh chịu sự bi thương như thế trong cuộc sống của mình, ông hy vọng con ông có thể làm nàng cười một cách chân thành, tan đi sự băng giá trong lòng nàng.

Có một dòng nước ấm như ánh trăng xẹt qua trái tim, ôn nhu mà nhẹ nhàng khoan khoái, Lục Phù quay lưng, gương mặt bị bao phủ trong bóng ma của trời chiều, lúc sáng lúc tối, sâu thẳm khó dò.

“Nói như vậy ông muốn cầu xin ta tha thứ?”xúc động qua đi, một trận cười vang lên, lực đạo trong tay cũng tăng thêm vài phần,môi của Lục Phù cong lên châm chọc.

Gió thổi tay áo bay phần phật, âm điệu theo quy luật nhưng có vẻ trầm trọng, một tiếng thanh như chụp lấy lòng nàng.

Chỉ cần dùng sức một chút, ông ta có thể đi gặp Diêm vương...... Chỉ cần dùng sức một chút...... Thù của nàng sẽ được báo một cách tốt nhất.

Nhưng báo thù xong thì sao?

Đôi tay kiên cường kia còn có thể ôm lấy nàng?

Nàng sẽ đối mặt hắn như thế nào?

Gương mặt thanh nhuận của Sở Cảnh Mộc nhanh chóng hiện lên trong đầu Lục Phù, từ lúc sống chung cho đến hiện tại, sự ấm áp của hắn luôn làm nàng hoài niệm, nếu vì báo thù nàng sẽ phải nuối tiếc và tưởng niệm quãng thời gian hai người ở chung?

Phù nhi, trên thế giới này không có gì so với báo thù còn quan trọng hơn sao?

Câu hỏi nghiêm trọng giống như còn quanh quẩn bên tai, làm cả người Lục Phù chấn động, bàn tay cũng nhẹ thả lỏng, do dư, giãy dụa…Những cảm xúc phức tạp trong mắt nàng lần lượt thay đổi, cuối cùng từng ngón từng ngón tay chậm rãi buông ra.

“Ngươi......” Sở Vân phức tạp nhìn nàng, cảm thấy đau lòng vô hạn, “Phù nhi......”

Sự giãy dụa và thống khổ của nàng hiện rõ trong ánh mắt, có thể làm đau lòng bất kì một người phụ thân nào, nếu Lưu Đình nhìn thấy dáng vẻ của nàng, sẽ đau lòng biết chừng nào”

“Gia gia, đã đến giờ ăn tối” Lục Phù buông tay, giống như không có chuyện gì xảy ra, xoay người nhìn mặt hồ lấp lánh, hoàng hôn đã buông, bốn phía là một cảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót lảnh lót, nghe có chút thê lương.

“Phù nhi…” Nghi hoặc kêu lên một tiếng, Sở Vân nhìn hình dáng dịu dàng của nàng, trong lúc này không biết nên nói gì, mơ hồ hiểu được nàng đã buông tha ông.

Ông cảm thấy không thể nói nên lời, một người toàn tâm toàn ý sống vì báo thù, thế nhưng đã bỏ qua kẻ giết phụ thân mình…

“Ta muốn một mình ở đây, gia gia về trước đi. Thừa dịp ta còn chưa thay đổi ý định” Giọng nói nhẹ nhàng nghe không rõ cảm xúc, Sở Vân nhìn nàng thật sâu sau đó mới quay trở về…

Ông vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, cảm thấy dáng người nhỏ xinh của nàng trong ánh sáng u ám mờ ảo toát ra hào quang bắn ra bốn phía, rất chói mắt làm người ta không thể nào bỏ qua được.

Đột nhiêt bước chân dừng lại vì ông vừa nhìn thấy Sở Cảnh Mộc.

Áo trắng tung bay nhìn thật trang nhã...... Sở Cảnh Mộc đứng đó không biết tự bao giờ, hắn cảm thấy những cơn gió nhẹ thổi tóc mình bay bay mang lại cảm giác thật thoải mái.

“Cảnh Mộc......” Lúc này ông cảm thấy xấu hổ vô cùng.


Thật lâu sau, không ai nói gì.

“Phụ thân, cùng nhau ăn bữa tối” Sở Cảnh Mộc nhẹ giọng nói, nét mặt trong sáng như ngọc trước nay chưa từng có, mặc dù đang ở trong bóng đêm mông lung mờ ảo nhưng vẫn tóat ra hào quang sáng chói.

“Phụ thân xin lỗi ngươi!” Sở Vân đến gần vỗ vỗ vai hắn, sau đó chậm rãi quay trở về.

Mi mắt của Sở Cảnh Mộc nhìn xuống, cái gì cũng không nói, đến khi không còn nghe tiếng bước chân của phụ thân, hắn mới cất bước hướng về phía Lục Phù nơi bờ sông.

Bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tảng đáng đè nặng trong lòng hắn cuối cùng đã có thể bỏ xuống.

“Vương gia tới đây!” Mặc dù không quay đầu lại, nhưng gió đã mang mùi hương quen thuộc đến mũi nàng, khoan khoái mà ấm áp.

Cái gì cũng chưa nói, Sở Cảnh Mộc chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng từ phía sau, đầu gối nhẹ lên bờ vai gầy yếu của nàng, hai tay vòng qua thắt lưng ôm thật chặt, như muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình đuổi đi sự giá lạnh trong lòng nàng.

Thật lâu, không ai nói gì….

“Cám ơn!” Một tiếng khàn khàn vang lên, Sở Cảnh Mộc càng ôm nàng thật chặt. Dường như sự ấm áp và hương thơm trong lồng ngực này cả đời đều ôm không đủ.

Lục Phù cười nhẹ không nói gì, trong nét tươi cười lộ vẻ bi thương, tuy nhiên trong lòng nàng lại cảm thấy thoải mái vô cùng......

Phụ thân, ta đã tìm được một thứ so với báo thù còn quan trọng hơn. Người sẽ chúc phúc cho ta, đúng không?

Trong mông lung, nàng dường như nhìn thấy nụ cười hiền lành của Lưu Đình hiện ra ở phía chân trời, ông đang gọi Phù nhi.

Nàng bỗng nhiên muốn khóc, gương mặt ông nơi chân trời càng lúc càng mờ nhạt, Lục Phù nhẹ nhàng xoay người lại rúc vào ngực Sở Cảnh Mộc.

Sở Cảnh Mộc chỉ cười khẽ ôm lấy nàng, không bao lâu cảm thấy vạt áo mình ươn ướt, hắn cau mày như muốn nói gì, cúi đầu nhìn xuống thấy bả vai của người yêu dấu trong ngực đang run lên, lòng hắn giống như có kim đâm vào đau đến tận

“Phù nhi, hãy khóc ra tiếng đi!” Sở Cảnh Mộc thở dài, tay nhẹ vỗ về mái tóc mềm như tơ luạ của nàng, dỗ dành.

Áp lực đã nhiều năm, sống trong thù hận và chua xót, nàng cần khóc thật lớn để phát tiết hết uất ức trong lòng.

Thật lâu sau, hắn mới nghe được tiếng khóc nghẹn ngào, nàng giống như đứa nhỏ bị ủy khuất, không dám khóc thành tiếng.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, ngày càng thêm rõ ràng......

Tiếng khóc làm rối lòng Sở Cảnh Mộc, đây là lần đầu tiên, hắn nghe được tiếng khóc của Lục Phù...... Thanh thanh thật đau lòng, đau tới tận xương tủy.....

Bàn tay hắn đặt trên lưng nàng vỗ nhè nhẹ, rất nhẹ, giống như sợ làm đau bảo bối trong tay mình.

Phù nhi, muốn khóc thì cứ khóc đi, về sau, ta sẽ mang đến cho ngươi hạnh phúc tươi cười, cho ngươi một gia đình mơ ước.

Đêm nay, Lục Phù dựa vào lồng ngực của Sở Cảnh Mộc, khóc như một đứa trẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui