Vô danh được nàng phái đi Hoa mai lâu giúp đỡ Tô hoài nhơn quản lí
sinh kế của Tô gia. Bên trong Tây sương chỉ còn lại nàng, Băng nguyệt
cùng Bôn nguyệt, hai nàng khó hiểu nhìn sắc mặt trầm trọng của Lục phù…
Chậm rãi dựa vào ghế đệm, Lục phù thầm than thở, nhắm mắt lại, dường
như có hàng vạn tia sầu thương đang quay cuồng trong lòng nàng, ánh mắt
hận thù của Vân uyển phù ở trong đầu nàng xua mãi không đi, hoảng hốt
nhớ lại nỗi đau đớn cùng oán hận cả nhà bị diệt môn năm đó, cũng là loại ánh mắt nầy, mà nỗi đau Vân uyển phù phải gánh chịu so với nàng còn hơn một tầng…Đó là thêm nỗi hận bị cướp mất người yêu..
Nàng cảm thấy vui mừng sao?
Lục phù nghĩ sâu xa, dù ngửi thấy mùi đàn hương thơm ngát nhưng lại
không hề thoải mái, trái lại lòng tràn đầy phiền não…những suy nghĩ
không ngừng quay cuồng trong lòng nàng, nàng giãy giụa nhưng cũng không
làm sao thoát ra được…
“Tham kiếm vương gia” âm thanh của Băng nguyệt Bôn nguyệt vang lên,
Lục phù chợt mở mắt ra, đứng dậy như hiểu được vẻ lạnh lùng trên mặt hắn là do đâu…lòng chợt đau nhói…
“Các ngươi ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với vương gia” âm thanh
lạnh như băng làm Bôn nguyệt ngẩng đầu hơi hơi sửng sốt, lại gặp cái lắc đầu từ Lục phù, các nàng mới khom người đi ra ngoài.
Vì nàng sợ lạnh, tất cả cửa sổ đều được đóng chặt, không khí trong
nháy mắt như ngưng đọng lại, không có một chút gió nào, Lục phù ngồi dậy mỉm cười “ Sắc mặt của vương gia nhìn không tốt lắm, tâm tình chắc
không vui”
Thâm trầm nhìn nàng, trong mắt Sở cảnh mộc không thể tìm thấy một
chút ôn nhu, vẻ ôn trạch bình thường đã biến mất không còn dấu vết, chỉ
còn lại sự lạnh lẽo và giận dữ. Hắn là một tướng quân lừng lẫy nơi sa
trường, thường tự hào mưu lược của mình hơn người, nhưng lại hết lần nầy đến lần khác bị nữ nhân trước mặt xoay vòng, tính kế, đầu tiên là thành hôn sai, sau là bị buôc quay về kinh thành, từng bước từng bước bị đẩy
lên đầu sóng ngọn gió…Lòng dạ của nàng sâu thẳm làm cho hắn hoảng sợ…
“Trước đây ngươi nói ngươi cùng Quang vinh vương gia là một đôi thần
tiên quyến lữ, nhưng Quang vinh vương gia lại nói hắn chỉ biết đến diện
mạo của người khi gặp trong cung yến, Phù nhi, lòng dạ và mưu kế của
ngươi làm cho bổn vương nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.” Lạnh lùng nhìn nụ cười trên mặt nàng, hắn thốt ra lời châm chọc…
“Xem ra vương gia đã biết hết, ngươi đang giận ta sao?” Lục phù nhìn
xuống cố tình che đi vẻ chua xót trong ánh mắt, bất tri bất giác tự hỏi
kể từ khi nào nàng đã bắt đầu để ý đến cảm nhận của hắn.
Hắn giận sao?
Chỉ một chiêu có thể ngăn cản tình huống xấu có thể xảy đến cho Quang vinh vương ở trong triều, làm cho nàng có cơ hội cùng Tấn vương tranh
đấu, cũng làm cho Vân vương gia trở thành cái đinh trong mắt Tấn vương,
chỉ một chiêu có thể đối phó với cả hai người Tấn vương cùng Vân
vương…Làm cho hắn mất đi Uyển phù mà cưới lầm nàng, duyên sai cả một đời lại không phải tại vì trời an bài, mà đều do nàng tính toán tất cả. Hắn lại nghĩ nàng là vô tội, đối với việc nàng ở kinh thành chịu nhiều đàm
tiếu cảm thấy áy náy trong lòng, càng muốn bồi thường càng thêm cưng
yêu, kết quả đã trở thành một thói quen rất tự nhiên, ….Nhưng hắn đã
đánh mất lòng mình….
Giận ư? Đương nhiên là phải có rồi, nàng đem hắn đùa giỡn xoay vòng, đem lòng tự trọng của một người tướng quân ngoài sa trường đánh cho tan tác…Rơi vào một mưu kế hoàn mỹ như thế, lòng tự tin của hắn bị đập tan
không còn một mảnh…Hắn có thể không giận sao? Đó là sự kêu ngạo của hắn a! Bị nàng dẫm nát, còn hung hăng chà đạp, hắn giận, sự căm giận ngút
trời như quay cuồng trong đáy lòng…
Nhưng giận sao? Nếu là giận tại sao hắn vẫn cam tâm tình nguyện.
Ngồi vào bên người nàng, nâng lên cằm của nàng, nhìn thật gần đôi mắt linh hoạt, thốt ra từng chữ hỏi “ Ngay cả bổn vương cũng mưu toan tính
kế, ngay cả ta ngươi cũng không buông tha phải không?”
Nàng không nói, không cử động, chỉ nhìn đăm đăm vào gương mặt hắn
đang ở gần trong gang tấc…Một cảm giác thê lương hiện lên, lòng đau và
chua xót, nỗi đau nhất thời làm nàng trở tay không kịp, âm thầm kinh
hoảng tự hỏi rốt cuộc hắn đã biết được bao nhiêu?
Nhìn ra được ánh mắt hoài nghi của nàng, Sở cảnh buông tay, tự cười giễu, đến bây giờ rồi mà nàng vẫn còn nghĩ đến cừu hận sao?
“Ta nên gọi ngươi là Tô lục phù hay là Lưu phù nhã?” Sở cảnh mộc bi
thương nhìn nàng,thấy sắc mắt nàng đột nhiên biến đổi lớn, chứng thật
mình đã đóan đúng…
“Ngươi quả nhiên là muội muội của Du nhã”
“Ngươi khi nào thì biết được?’ Nếu hắn đã biết, nàng cũng không cần
dấu diếm, nếu có ý định cãi láo, chỉ tốn nước miếng mà thôi, chi bằng
quên đi, với sự thông minh tài trí của hắn, dù không nói hắn cũng đều
tra ra được.
“Ngày ngươi biến mất đó, ta đã biết đựợc, thêm vào cái chết của Vân
vương, Phù dung huyết án, ngươi là hung thủ, bổn vương cũng đã biết,
ngay cả ngươi muốn làm gì, ta cũng hiểu rõ” Sở cảnh mộc nhìn thẳng vào
mặt của nàng, khí lãnh liệt trong mắt đã không còn, dung nhan nàng như
hoa mùa xuân, như sương sớm thanh nhuận, nhưng mà hắn biết được thì như
thế nào, hắn có thể tự tay bắt nàng sao?”
Lòng Lục phù chấn động, luống cuống cả chân tay, nàng làm việc rất bí mật, hắn như thế nào có thể biết được, cho dù là hoài nghi, chỉ sợ cũng không có chứng cớ. Miễn cưỡng đè nén trái tim đang kinh hoàng của chính mình, nàng cười cười “ Vương gia,ta đúng là Lưu phù nhã, nhưng những
chuyện khác cho dù ngươi có hoài nghi cũng không có chứng cớ đi”
Sở cảnh mộc giận dữ, nhiều mũi nhọn lạnh lẽo hiện lên trong mắt, sắc
như dao và lạnh như băng bắn về phiá gương mặt đang tươi cười của nàng,
nắm chặt lấy cổ tay nàng “ Lưu phù nhã, ngươi có vẻ chắc chắn bổn vương
không dám bắt ngươi phải không?”
Cổ tay đau nhói làm nàng nhíu mày, nhưng lại nở nụ cười, hai thân ảnh đang dây dưa trên ghế đệm, một mạnh một yếu, người muốn dùng sức mạnh, kẻ muốn dùng vẻ nhu nhược để đối phó, hắn giận dữ, nàng phải tươi
cười, cả gương mặt và khoé miệng đếu cười, nhưng trong lòng lại trống
rỗng,tòan bộ không có cảm giác, “Vương gia nói những lời ấy sai rồi,
người của Lưu gia cho tới bây giờ vẫn là những tội phạm nghiêm trọng bị
triều đình truy nã, nếu ngươi đi tố giác, bảo đảm hoàng đế sẽ ban thưởng hậu, con đường phía trước sẽ rộng mở…Á, ta nói sai rồi, dù cho vương
gia không cần tố giác ta, tiền đồ cũng vẫn sáng lạn.
“Phù nhi” Sở cảnh mộc không thể chịu nổi hét lớn, lời của nàng thật
chói tai, và vẻ tươi cười trống rỗng như đâm vào lòng hắn, rất đau…
Làm hắn không khỏi buông tay nàng ra, nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn nhỏ xinh có vết hồng ngân, một trận áy náy nổi lên…Hắn âm thầm thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi vận khí giúp nàng làm tan máu bầm…
Lục phù nhìn hắn đăm đăm, một khắc trước đây hắn vẫn còn giận dữ,
trong nháy mắt lại trở nên ôn nhu như vậy, nàng nhìn đến kinh ngạc, ánh
mắt dừng lại thật lâu nơi những ngón tay đang ve vuốt cổ tay nàng…Cảm
thụ hết sự ấm áp…Xen lẫn với mùi đàn hương lan tỏa trong không khí.
“Có thể nói cho ta biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì?” Ôn nhu kéo
nàng, gắt gao ôm vào lồng ngực, không biết thân mình mảnh mai nầy rốt
cuộc đã chịu thù hận gì, lại hận sâu như thế, vì trả thù nàng không tiếc dùng hạnh phúc cả đời của mình để đánh cuộc, cũng vì may mắn như thế,
âm kém dương sai, hắn mới lấy được nàng.
“Có thể xẩy ra chuyện gì à?” Lục phù cảm thán, giống như đang nói về
một sự kiện không có liên quan với mình, giọng nói không hề thay đổi “
Không phải là nhà tan cửa nát bình thường, chổ không giống chính là ta
tận mắt chứng kiến người thân của ta bị giết, ngay cả thi thể cũng bị
hủy đi không còn một mảnh mà thôi”
Sở cảnh mộc đau lòng ôm nàng, không nói được một lời, hắn đã sớm đoán được như thế, nhưng không hề nghĩ đến lại thê thảm như vậy…Lúc nhìn
thấy người thân bị giết, nàng chỉ là một hài tử, làm sao có thể chịu
nổi…hắn không có cách nào tưởng tượng ra được…
“Phù nhi, ngay từ đầu ngươi đã muốn lợi dụng ta phải không?” một lúc sau, hắn thản nhiên lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, Sở gia, Vân gia, Hàn phủ, Tấn vương, một cái ta cũng sẽ
không tha, buồi tối hôm đó ta đã có lời thề, nhất định bọn họ nợ máu
phải trả bằng máu”
“Nhiều người vô tội như vậy, cũng không buông tha sao?” Lòng Sở cảnh
mộc như chìm xuống đáy biển sâu, giống như băng lạnh lẽo, nhẹ nhàng xoa
xoa đôi tay thường sợ lạnh của nàng, năm ngón tay mở ra, gắt gao nắm
chặt tay nàng, mười ngón tay giao nhau, nắm chặt lại.
“Vô tội? Còn người thân của ta thì sao, không lẽ họ đáng chết? Lục
phù không nhịn được lên tiếng, chuyện cũ vì hắn truy vấn không thể dấu
diếm, vết thương chưa lành lại bị hắn vạch trần, làm nàng cảm thấy rất
đau đớn ….Làm cho nàng như muốn đẩy ra không tiếp nhân một mảnh nhu
tình, ….Biết rõ hắn muốn hấp dẫn nàng làm cho nàng quên đi thù hận…Lòng
lạnh như băng như có một dòng nước ấm rót vào…
“Vậy còn ta thì sao, cũng không buông tha sao?” Sở cảnh mộc cúi đầu
nhìn người trong ngực, một bên mặt mềm mại, hai má hồng nhuận, hai hàng
lông mày thanh tú, tất cả nhu hòa như vậy, chỉ trừ bỏ trái tim….Trái tim nàng lại cứng như đá và lạnh như băng…
Giọng nói như quanh quẩn bên tai nàng, như mạng nhện trói chặt lòng
nàng…rõ ràng có tiếng nói trong đầu, Lục phù lại không đáp lời, hoặc là
không dám đáp lời….Động cơ của nàng là trả thù, làm cho hắn thống khổ,
làm cho hắn bàng hoàng, đem hắn đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cũng mượn tay hắn tiêu diệt Tấn vương và Vân vương. Nhưng hiện bây giờ, nàng lại
cảm thấy mù mịt, nàng vẫn hy vọng sau?’
Từ khi biết hắn đến bây giờ, hắn cho nàng sự cưng yêu vô tận, bao
dung vô hạn, như đang cầm trong tay một bảo vật vô giá, thật cẩn thận
che chở, từng chút từng chút hấp dẫn nàng yêu thương hắn, …Hắn yêu quý,
hắn đau lòng, nàng không có biện pháp trốn tránh, nàng thật muốn đối phó hắn sao?’
Nếu thật sự nghĩ như vậy, thì tại sao mỗi ngày hắn ra phủ, nàng đều
kinh sợ, nếu hắn còn chưa trở về, nàng liền đứng ngồi không yên, trở về
chậm một chút nàng lại bàng hoàng, nhất định phải nhìn thấy được người
mới an tâm…Chỉ sợ hắn đối phó không xuể với tử sĩ của Hàn phủ, có việc
xảy ra ngoài ý muốn, nếu như vậy nàng có thể dối hắn nói rằng nàng muốn
đối phó hắn sao?”
Sở cảnh mộc..
Sở cảnh mộc..
Lệ lén lút chảy xuống trên ngực hắn, một giọt, hai giọt, rối lại ba
giọt…Lệ không ngừng rơi, Sở cảnh mộc giơ tay muốn lau nước mắt của nàng, tay lại bị nàng nắm chặt lấy, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau như
trước không buông ra, gần gũi nhìn lệ trên mặt, chảy xuống, hai mi ngập
tràn nước mắt, trong suốt sáng loáng, sáng ngời như trân châu, lệ
nầy….rất nồng..
Lục phù không khóc, chỉ mở to hai mắt, yên lặng rơi lệ, lệ của nàng
như đâm vào lòng, đau đớn khó nhịn, hai bàn tay chưa thể gạt đi lệ của
nàng, ánh mắt Sở cảnh mộc tràn đầy thương tiếc, nhìn nước mắt vẻ mặt hắn không ngừng thay đổi, như có ngàn lưỡi dao đâm vào lòng.
Nhẹ nhàng cúi đầu, đôi môi hạ xuống, dừng lại ở hai mắt nàng đang rơi lệ, thân mình Sở cảnh mộc khẽ run lên, tim đập thình thịch, trong nháy
mắt lông mi nàng chạm nhẹ môi hắn, như có dòng nhiệt nóng bỏng lan chảy
qua toàn thân, làm cho cả người tê dại, càng làm cho hắn cảm thấy thương yêu nàng vô cùng. Nhu hoà hôn nàng, hôn lên nhiều chổ trên mi mắt,
trên khắp gương mặt, sau cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng lạnh như băng
của nàng, Lục phù hơi sửng sốt, hai đôi môi dính chặt vào nhau, hơi thở
trộn lẫn với nhau, rất ấm áp làm cho thân mình mất đi tự chủ trở nên mềm yếu xuống, hơi thở cũng trở nên yếu ớt..
Đây không phải là lần đầu tiên Sở cảnh mộc hôn nàng, nhưng chưa lần
nào lại nhập tâm như thế, toàn tâm toàn ý hôn nàng, …Bá đạo quyến luyến ở môi nàng, triền miên trong nụ hôn sâu, môi hút lấy nhau, làm cho
lòng nàng rung động…Mười ngón tay đang cùng hắn dây dưa nắm chặt hơi run rẩy, nàng càng ra sức nắm chặt lấy tay hắn, nụ hôn lại dừng nơi chóp
mũi nàng, bên môi nàng, nhè nhẹ, nhu tình…
Nàng chỉ có thể nhắm mắt để cảm nhận hơi thở cực nóng của hắn ở chóp
mũi như quanh quẩn không tan, còn có hô hấp dồn dập của hắn, nhẹ nhàng
truyền đến tai nàng, Lục phù trợn mắt, chống lại ánh mắt nóng bỏng của
hắn, thấy nàng mở to hai mắt, ánh mắt hắn càng nhìn nàng chăm chú, càng
như muốn ghi khắc hình ảnh của nàng..
“Nếu ta sớm đoán được kết quả hôm nay sẽ trở thành như thế nầy, lúc
trước ta sẽ không làm cho kiệu hoa sai” Nhìn ánh mắt chăm chú cùng chấp
nhất của hắn, Lục phù nhẹ nhàng mở miệng, tỏ vẻ khó xử.
Sở cảnh mộc cười, càng ôm nàng chặt hơn, “May mắn ngươi đã nghĩ ra chiêu nầy, ta mới có thể lấy ngươi, có thể có được ngươi”
Lục phù run sợ một lúc lâu, như muốn khóc, nhưng cố nhịn xuống “ Ngươi cảm thấy như vậy là may mắn sao?’
Tay nàng đầy máu tươi, nàng chỉ toàn tâm toàn ý vì báo thù, gả cho hắn, rốt cuộc là ai may mắn?”
“Là may mắn” Sở cảnh mộc cúi đầu, trêu ghẹo “ Bổn vương đang sợ hãi lần nầy hôn ngươi sẽ bị mê man một đêm nữa”
Nghe hắn nói lời trệu ghẹo, Lục phù sửng sốt, có chút bất mãn nhéo nhéo tay hắn, nở nụ cười..Thì ra hắn đã biết.
Lần đầu tiên, dùng nước mắt lừa hắn, kết quả làm hắn mê man một đêm,
lúc nầy đây, nàng dùng nước mắt lừa hắn, kết quả là làm cho hắn cam tâm
tình nguyện giao trái tim cho nàng..
“Có thể nói cho ta biết, kết quả hôm nay sẽ như thế nào?” Sở cảnh mộc nói nhỏ bên tai nàng, mềm nhẹ như muốn hấp dẫn nàng.
Đầu ngón tay nắm thật chặt, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vậy, Lục phù sâu kín nói ra một câu “Thật là một việc khó xử”
Sở cảnh mộc nâng vai nàng lên, tự hào cười, “ Tuy rắng không thể nghe ngươi trả lời một cách xác định, có thể nghe một câu khó xử, bổn vương
đã yên tâm”
Dừng lại thật lâu, hắn mới gằn từng tiếng “ Phù nhi, hận thù của ngươi, ta sẽ giúp ngươi báo”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...