Hương hoa Phù dung bay đi ngàn dậm, ai có thể không cúi đầu
Mủi nhọn của hàn băng vạn trượng, tuyết nhuộm một màu đỏ sẫm.
Nơi hậu viện của Hoa mai lâu, Lục phù cùng Băng nguyệt Bôn nguyệt
thay đổi y phục dạ hành, che mặt lại, thân hình yểu điệu mặc hắc y càng
thêm tinh tế.
Đây là lần đầu tiên khi Lục phù giết người phải thay y phục dạ hành.
Bôn nguyệt khó hiểu hỏi, “Vương phi, vương gia như thế nào không cẩn thận, người làm thế nào có thể cho hắn ăn mê dược?’
Lục phù cười khẽ không đáp, từ trong sa che mặt thoát ra tiếng cười
vui vẻ, một lúc lâu mới nói “ Ta đem mê dược ngậm ở trong miệng”
Bôn nguyệt Băng nguyệt không thể tin nháy mắt liền mấy cái, rồi cười khẽ, không nghĩ tới có thời điểm nàng cũng dùng mỹ nhân kế…
“Vương phi, biện pháp nầy rất hay!”
Trong bóng đêm mông lung, tuyết trắng bay bay, cuồng phong gào thét, mặt đất lạnh lẽo, một cảnh trắng cùng đen lần lược thay đổi, tất cả tội ác cũng được che dấu trong bóng đêm mờ mịt tại nơi đây..
Ngục thất có hai tầng canh giữ, bên ngoài phòng thủ nghiêm nhặc, bên
trong rời rạc hơn, nhưng hôm nay thời tiết rất lạnh, gió từng trận thổi
lạnh thấu xương. Đêm đã khuya, mọi người đang mơ màng. Thủ vệ bên
ngoài ngục rất rời rạt, măc áo bông dầy, có một loạt binh lính xếp hàng
đứng bên ngoài cửa ngục, đang hà hơi vào đôi tay bị nhiễm lạnh đỏ
bừng…Hơi thở trong chốc lát cũng biến thành băng…
Bọn họ mệt mỏi tán gẫu với nhau, làm cho thời gian nhàm chán qua mau, có mấy tên ngủ gà ngủ gật. Bởi vì đêm khuya, lại qua giờ tý, là thời
điểm dễ dàng làm cho người ta mất đi phòng bị…
Ba thân ảnh nhẹ nhàng bay lên đỉnh của ngục thất, thật cẩn thận dừng
lại ở cửa, nơi đó có vài tên thủ vệ đang đứng, làm như có vẻ tỉnh táo,
nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiên ánh mắt của bọn họ trống rỗng, vẫn không
nhúc nhích, bông tuyết kết thành một tầng băng mỏng trên đầu, trên y
phục cũng đầy bông tuyết…
Vô danh đi tới dẫn theo vài người, nam nữ đủ cả,. Tất cả đều một thân hắc y, che mặt.
“Phu nhân” Tất cả đều cung kính, đè thấp âm thanh. Người của Phù dung các gọi Lục phù là phu nhân – Dao quang phu nhân.
Lục phù nhìn quét qua một vòng, gật gật đầu”Các ngươi trở về trước, sự tình nơi đây có ba người họ là tốt rồi”
“Vâng” Vừa dứt lời, mỗi người phóng lên mái hiên trong nháy mắt biến
mất trong bóng đêm mờ mịt. Nhanh chóng, nhanh nhẹn, không để lại chút
dấu vết.
Để Băng nguyệt ở cửa canh gác, Lục phù mang theo Bôn nguyêt cùng Vô danh vào địa lao.
Dưới thang lầu, hơn mười tên quan binh toàn bộ ghé vào trên bàn, rượu và thức ăn đã lạnh từ lâu, bọn họ đều trúng phải mê dược. Điạ lao được chia làm hai bên, một bên giam giữ tội phạm bình thường, một bên là nơi dành cho quan lại, trước đó đã bỏ mê dược vào trong đồ ăn của phạm
nhân, lúc nầy tất cả bọn họ đang mê mang bất tỉnh,không thể phát hiện.
Toàn bộ địa lao, chỉ có gió lạnh từng đợt thồi vào, một mảnh yên tĩnh.
“Làm cho hắn tỉnh lại” Nơi giam giữ của Vân vương, rất lạnh lẽo, y
phục phạm nhân lại mỏng manh không thể chống lạnh, trên y phục lại có
nhiều vết máu sặc sỡ, có thể thấy hắn đã trải qua nhiêù tra tấn, tóc
cũng rối bù, tuổi già đã hiện ra, trên mặt là một mảnh cô tịch…
Bàn tay ngọc của Bôn nguyệt trên ngực hắn đươc thu hồi, Vân vương ho
nhẹ một tiếng từ từ tỉnh lại, thấy rõ tình cảnh trước mặt, bỗng mở to
hai mắt “ Các ngươi..là ai?”
Lục phù cười ha hả, thanh âm lạnh bức người “Vân vương, điều ngươi
nên lo lắng chính là chúng ta muốn làm gì không phải chúng ta là ai?”
Ánh nến của ngục thất không sáng tỏ, ánh sáng mờ nhạt trên tường loé
lên, làm cho khuôn mặt hắn thêm ảm đạm, Lục phù cười lạnh, châm chọc,
“Đây là tình cảnh hiện tại của Vân vương sao? Như thế nào lại rơi vào
kết cục như thế nầy, xem ra quả nhiên là tuổi trẻ qua thật mau”
Hắn cố gắng ngồi xuống, nhưng vô ích, thời tiết lạnh như băng làm cho hai chân đông cứng, dù sao hắn cũng là người trải qua nhiều sóng gió,
kinh hãi qua đi đã bình tĩnh trở lại, theo dáng người có thể thấy được
là hai nử tử cùng một nam tử, thoạt nhìn không giống sát thủ…Nếu là sát thủ, sẽ không cho hắn có cơ hội nói chuyện…
“Các ngươi rốt cục muốn làm gì..Ai phái các ngươi tới?’
“Vương gia, ngươi bây giờ chính là thân phận tội phạm a, ngươi cho là có người sẽ vì mạng của ngươi mà lãng phí tâm huyết? Lục phù cười ngồi xuống, lạnh lùng nói “ Ngươi nửa đời làm nhiều việc ác, nửa đêm có bị
oan hồn đến đòi mạng chưa?’
“Ngươi…” Khí lạnh bức người trên Lục phù làm cho hắn không ngừng lùi lại phía sau, kinh hãi lại theo tới, sát khí lạnh như băng như vậy làm
hắn phát run.
“Không nghĩ tới có một ngày ngươi cũng trở thành kẻ bán nước, ngươi
nói ta làm cho ngươi sợ tội tự sát tốt không, ah vẫn có điểm chưa rõ
ràng, ngượng quá, thiếu chút nữa ta quên,, ta là người không thích rõ
ràng” Nói xong lại cười khẽ.
Tại nơi ngục thất âm trấm như quỷ mị, giống như yêu ma ác ý cười, hắn có cảm giác bị áp bức vô cùng….
Hòang thành phong vân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...