Phù Dung Vương Phi

Từ xa xa liền thấy một bóng người trắng như tuyết, đang ngồi yên lặng trong chòi nghỉ mát, thản nhiên mỉm cười, nhan sắc xinh đẹp làm mờ đi
tất cả, trách không được ánh trăng hôm nay xầu hổ ẩn mình vào mây không thấy bóng dáng.

Sở cảnh mộc nở nụ cười.. Đó là vương phi của hắn..là thê tử của hắn a…

Làm cho bước đi của hắn cũng nhẹ nhàng không ít…

“Trời đông giá rét, như thế nào lại ngồi ở đây, nếu cảm lạnh làm sao
bây giờ?” Sở cảnh mộc vừa vào chòi nghỉ mát liền thản nhiên trách cứ,
trong giọng nói lại rất yêu chiều….Ngồi ghé vào ghế đá…

Lục phù thấy hắn có điểm không giống bình thường, có phần kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn bầu trời nở nụ cười…

“Sao ngươi lại tới đây?”

“Nói cái gì vậy, vương phi của ta ở đâu, bổn vương đương nhiên phải ở đó” Sở cảnh mộc cười khẽ, vươn tay đến, giọng ấm áp “ Lại bên nầy, ta giúp ngươi giữ ấm, một chút nữa sẽ quay về nhà”

Lục phù đăm đăm nhìn tay hắn đang vươn ra, có thể cảm nhận được độ ấm của hắn, nhập vào mắt nàng chính là khuôn mặt tuấn tú đang tươi cười,
mềm mại vươn tay, cười duyên tức thì nhào vào lòng hắn ôm ấp, quả thực
ấm áp đến cực điểm..

Ngồi trên đùi, Lục phù thuận tay ôm thắt lưng hắn, mặc dù vẫn cười
nhưng tâm tư không ngừng xoay chuyển, nhiều điểm mâu thuẫn đang nẩy sinh trong lòng…Nàng vốn là hận bọn họ, hận không thể cho bọn họ thiên đao
vạn mã, vì sao lại tham lam luyến tiếc sự ôm ấp của Sở cảnh mộc…

Nghĩ như vậy không khỏi làm nàng muốn vùng ra, liền nhăn nhăn cái mủi thanh tú, cười đến kiều diễm sáng lạn “ Vương gia ngươi vừa mới đến đã hái hoa sao, trước ngực thơm quá..”

Sắc mặt của Sở cảnh mộc ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới Vân uyển phù vừa
mới vọt vào ngực của hắn, …Cúi đầu nhìn Lục phù, nghĩ muốn giải thích,

rồi lại không thể nào mở miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là
ôm người trong lòng ngực gắt gao hơn..

“Ai da….ta thực sự ghen tị…về sau ăn vụng nhớ lau miệng cho kỹ,
chính là con mèo ăn vụng cá còn lưu lại a? Lục phù nở nụ cười vẫn không tiếng động ôm chặt lồng ngực hắn.

Sở cảnh mộc cười khổ, nầy là khen ngược, lại bi nàng nói mình thành
mèo…Trong mơ hồ nhớ tới thiếu nữ sảng khoái kia, cũng là ý cười trong
suốt như vậy, hắn có tia hoảng hốt nhìn khuôn mặt tao nhã của nàng….

“Ngươi cùng người quen biết của ta rất giống” Cũng vì vậy mới có thể nhanh như vậy làm cho hắn chú ý nàng sao? Hắn vỗ vỗ đầu, cố dứt bỏ ý
tưởng buồn cười trong đầu của mình đi…

“Hồng nhan tri kỷ phải không?” Lục phù nặng nề dựa vào lồng ngực hắn…

“Áhh..” Sở cảnh mộc đau hô lên môt tiếng, nữ nhân nầy. cố ý đến rõ
ràng như vậy, làm cho hắn thấy có tia vui mừng, cảm thấy thỏa mãn ôm
nàng, nghe nàng cười trong lòng ngực, là một loại hạnh phúc…

Nếu có thể ôm nàng cả đời như vậy, hắn cũng cam lòng…Thỏa mãn như vậy trào dâng, ở trong miệng …giống như men rượu say.

Nàng trong lồng ngực, miệng cười như hoa xuân sáng lạn, sóng mắt long lanh, nàng ở trong lồng ngực ấm áp của hắn tỏa ra hương thơm,
…Giống như bị mê hoăc, kềm lòng không được nhìn đăm đăm thân thể của
nàng, nhìn thật sâu đôi môi đỏ mọng…

Lục phù giật mình,chớp mắt vài cái…hắn đang nhìn nàng…

Giống như không cầm lòng được khi nhìn thấy cử chỉ đáng yêu đó, Sở
cảnh mộc hôn xuống thật sâu, bá đạo mở hàm của nàng ra, đảo qua phiến
lưỡi ướt át ấm áp thật lâu, đùa đùa giỡn giỡn, không giống như bề ngoài
thanh nhuận, nụ hôn của hắn rất bá đạo làm cho nàng không thể cự tuyệt,
giống như hắn đang dẫn dắt Sở gia quân, cường hãn, bá đạo. Cho đến khi
nàng thở dồn dập hắn mới buông tha đôi môi đỏ mọng, như vẫn còn luyến
tiếc…

Không khí lạnh như băng trong phút chốc chợt ấm…trong chòi nghỉ mát
tỏa ra đầy men rượu say, cùng hương thơm hoa cỏ, nhè nhẹ từng đợt từng
đợt vây quanh chóp mủi, hai đôi mắt vẫn chăm chú nhìn nhau.

Phù nhi, làm sao bây giờ, bổn vương giống như đã yêu thích ngươi.
Đáy lòng của hắn nhẹ nhàng mà nói như vậy, nhưng không nói ra miệng.

Khuôn mặt yêu kiều của Lục phù đỏ bừng, bàn tay ngọc ôm cổ hắn cười nói “ Vương gia sao ăn đậu hủ của ta?”

“Vương phi nếu không phục, cũng có thể ăn đậu hủ của bổn vương a, dù
sao cũng đã ăn không ít” Sở cảnh mộc ha hả cười, càng thêm cưng yêu ôm
lấy nàng, vô cùng thân thiết xoa mủi của nàng.

Đây là thê tử của hắn a…


“Toàn thân của ngươi cứng rắn, ăn đậu hủ không ngon” Lục phù bất mãn nói, làm cho hắn sang sảng cười lớn, tiếng cười trong hoa viên yên
lặng, thật lâu vọng lại.

Lục phù ổn định lại hơi thở của mình, đáy lòng có chút bất đắc dĩ, thở dài…

“Chúng ta về nhà đi..”

Đi trên con đường mòn âm u, Sở cảnh mộc đột nhiên lên tiếng hỏi dù biết rõ “ Phù nhi, ngươi thích hoa gì?

Nàng mờ mịt khó hiểu, thấy hắn cười đến vui vẻ cũng cười trả lời “ Phù dung”

“Khi trở về, trồng lại trong phủ được không?

Bước chân không dừng lại làm như không có việc gì “Đã vào mùa đông, có thể sống sao?”

“Vào lúc mùa xuân là loại phù dung ngươi thích nhất đúng không?

“Tốt..” Lục phù ráng nặn ra một chút tươi cười..

Bọn họ thân mật khắng khit, tất cả một màn nầy đều rơi vào mắt của một nữ tử..Oán hận cũng dâng lên…

Trên xe ngựa, Sở cảnh mộc vẫn ôm nàng như cũ, nói chuyện trên trời
dưới đất cùng nàng đã thông suốt, Lục phù dựa trong lồng ngực hắn, nghe
tiếng tim đập vững vàng, đột nhiên lên tiếng “ Vương gia, nếu Tấn vương
và Quang vinh vương muốn nắm giữ binh quyền của ngươi, trừ bỏ mượn sức
ngươi, phương pháp nhanh nhất là gì?”

Sở cảnh mộc bỗng trợn tròn hai mắt, nhìn mặt của nàng tươi cười, từ từ hỏi “ Phù nhi, ở trong cung, gặp qua người nào sao?”

Hắn cười rất ôn hoà, nhưng đáy mắt hiên ra nhiều mũi nhọn sâu kín,
ánh mắt gắt gao, Lục phù cũng cảm nhận vòng tay ôm ấp cũng lạnh đi vài
phần “ Vương gia thật hung ác…không muốn nói thì quên đì..”

Sở cảnh mộc thu lại mủi nhọn lạnh lẽo trong mắt, than nhẹ, nhả ra hai chữ “Ám sát.”

Mặc dù đã dự đoán được đáp án, nàng vẫn sửng sốt, thấy hắn vẫn bình

tĩnh, lại kinh ngạc, hắn nói thỏai mái như vậy, đã sớm nghe qua tử sĩ
của Hàn phủ mỗi người đều mang tuyệt kỹ, nếu không phải có Vô danh Bôn
nguyệt cùng Băng nguyệt, nàng cũng không dễ dàng ra tay như vậy, còn e
sợ bọn họ sẽ nghi ngờ, nên ba bốn ngày mới chọn một người…Nàng tìm kiếm
rất lâu cũng chỉ thu được ba mươi tử sĩ, mà bên trong Hàn phủ có hơn
trăm tử sĩ, hắn cái gì cũng không lo lắng sao?”

“Đừng lo lắng, không có việc gì” Hắn vỗ nhẹ bà vai nàng, cười an ủi..

“Vâng…” Lục phù nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhắm hai mắt lại, nguyên lai
hắn đã biết rồi a….Vậy không cần nàng nhắc nhở, ….Ngược lại lòng thấy mờ mịt, nàng đang làm cái gì đây? Nàng thế nhưng lại muốn nhắc nhở hắn…Đó là đứa con của kẻ giết phụ thân nàng, ý nguyện của nàng không phải là
làm cho hắn thống khổ sao.”

Aì da …phiền quá…

Mà Sở cảnh mộc, sau khi Lục phù nhắm mắt lại, trên mặt hàn băng bao
phủ, sát khí nhè nhẹ theo đó toát ra, khuôn mặt phiêu dật tuấn tú trong
nháy mắt trở nên tà mị cùng cố chấp…

Muốn mạng của bổn vương sao…Đâu có dễ dàng như vậy

Note.

Cảnh mộc ca hôn rồi, đợi mãi

Ta vội vã nên để lầm số chương, đã sửa lại, chắc tại vì hấp tấp muốn đi tới chương số 200.

Ah còn nữa ta đã làm đơn xin nghĩ phép 1 ngày (nếu mấy nàng không phản đối), từ từ thưởng thức nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui