Gió nhẹ nhàng thổi vào nội thất ấm áp, làm cho sa trướng mềm mại bên
giường lay động, đàn hương nhè nhẹ tỏa khắp căn phòng, từng đợt từng đợt làm cho người ta cảm thấy rất thỏai mái. Lục phù nằm ở trên giường
đang hô hấp đều đặn, nặng nề ngủ say, trên mội nụ cười nhè nhẹ tràn ra,
có lẽ nàng đang ở trong một giấc mộng đẹp.
Đã ngủ hai ngày còn chưa tỉnh lại, có thể thấy nàng mệt mỏi cở nào,
Sở cảnh mộc ngồi ở bên giường, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng đang trong giấc ngủ say, từ lúc leo lên xe ngựa nàng liền ngủ say bất tỉnh cho đến bây giờ. Đại phu nói nàng chưa bị nhiễm ôn dịch, chính là do quá đói
trong bụng trống rỗng, lại vì mệt nhọc quá độ, nên cần nghĩ ngơi cho
thật tốt.
Hắn đã tới thăm ba lần….Ngay cả hắn cũng thấy buồn bực vì vẻ khác
thường của mình, nhớ rõ vài ngày trước nhận được thư của Tiếu nhạc làm
hắn thật sự kinh hãi. Tiếu nhạc nói vương phi đang ở An dương, chém tri phủ, lại cùng bạo dân đạt thành hiệp nghị, tự mình ra khỏi thành, tiến
đến nơi ở của họ.
Khi hắn ở Hà nam đã sớm nghe được việc của An dương, vốn là định
không bảo vệ thành An dương vì dù sao An dương cũng là thành nhỏ, Hà nam là tỉnh lớn, tình huống bên Hà nam chưa ổn định, hắn không thể bỏ Hà
nam mà không lo, huống chi hắn còn có dụng ý của mình, không thể bảo vệ
lưỡng toàn tất cả, không thể nghĩ tới vương phi của hắn vì hắn mà bảo
vệ An dương thành.
Nàng có tính toán gì khi quyết định ra khỏi thành? Vì sao nàng có thể chắc chắn lương thực sẽ đến đúng giờ trong tình cảnh hỗn loạn nầy….Nếu
không phải vì hắn sai khoái mã truyền lệnh, điều động tám vạn tinh binh
dọc đường hộ tống, lương thực bây giờ chắc là vẫn còn trên đường đi…, Mà nàng vì sao lại chắc chắn như thế?…Sở cảnh mộc càng nghĩ càng thấy kì
lạ…, Nàng vốn không phải là nữ tử hắn muốn lấy, không biết nàng là dạng
nữ tử gì…?
Trừ bỏ hắn biết tên của nàng là Tô lục phù, vốn cùng Quang vinh vương đựợc dân chúng ở kinh thành ca tụng là một đôi bích nhân, ngoài ra tất
cả các việc khác của nàng hắn đều không biết…
Đóa phù dung của kinh thành hiện tại đã trở thành Phù dung vương phi
trong lòng của thiên hạ, một chuyện của An dương được dân chúng một
người truyền trăm người, trăm người truyền ngàn, ngay cả kinh thành cũng chấn động, quần áo bay bay, thiến cười kiều ngữ, sa che mặt, ….nguyên
lai thật sự có một nữ tử như thế…
Ngòai thành An dương, nghe Lâm long báo cáo lại, xác chết chất cao
như núi, đâu đâu cũng là mùi hôi tanh, phần lớn binh lính được đều đi
rửa sạch cũng không chịu nổi, nôn mửa liên tục, những người nầy là quân
nhân trên sa trường mà còn chịu không nổi, nhưng nàng làm sao lại có thể chịu được…?
Sở cảnh mộc lợi dụng lúc nầy nàng đang chìm trong giấc ngủ say ngắm
khuôn mặt trắng nõn ôn nhuận, chần chờ vài giây, đứng lên, ánh mắt sâu
như biển hiện ra một tia hoang mang không tên, tay dừng lại ở bàn tay
nhỏ bé của Lục phù đang để ngoài chăn bông….Làn da non mịn, không giống
với bàn tay thô ráp của hắn, lòng hắn có tia dao động, trong lòng không
khỏi liên tưởng đến một nhan sắc kiều diễm khác, một trận chua xót dâng
lên, ánh mắt không khỏi ảm đạm đi vài phần….
Tay cũng mềm mại giống như vậy, cờ nghệ lại vô song, còn nữ tử vô
song nầy rút kiếm giết người, an ủi hàng vạn người dân chạy nạn, …cả hai nàng cùng đều là giai nhân thiên hạ vô song, nhưng bản chất lại khác
nhau như thế.
Cánh cửa nhẹ nhàng chi nha một tiếng, âm thanh của một nữ tử truyền vào rất nhẹ… “Vương gia, Tiêu tướng quân có việc cầu kiến”
Sở cảnh mộc buông tay, nhẹ nhàng nắm tay nàng bỏ vào bên trong chăn
bông, đứng dậy xốc sa trướng lên đi ra ngòai, người mới nói là hai người thị nữ bên người nàng, xinh đẹp động lòng người, một người thì hoạt
bát, một người thì trầm tĩnh.
Tiếu nhạc đang chờ ở ngòai cửa phòng, thấy hắn đi ra cung kính hành
lễ, rồi đi theo phía sau hắn, ra sân, Sở cảnh mộc mới xoay người hỏi “
Chuyện gì?”
“Vương gia, Lâm long đã trở về, đang chờ ở trước đình”
Hai người liến hướng phía đình mà đi, thân ảnh cao lớn của Lâm long
đang ở trong đình, bên cạnh hắn còn có vài tên binh lính, khom người
hành lễ rồi đứng ra phía sau, sau đó Lâm long mới lên tiếng “ Vương gia, dân ngòai thành toàn bộ đã được an bài thỏa đáng, ôn dịch cũng bị khống chế, dân chạy nạn bị vây khốn ngoài thành có người về nhà, có người vào thành, không còn tụ tập ở ngòai. Tin tức cũng truyền về từ giải đất
trung tâm bên kia, lương thực và dược liệu đã đến, tình hình tòan bộ ổn
định, hiện giờ chỉ cần giải quyết tốt hậu quả của nạn dịch, quan viên
địa phương sẽ tùy theo xử lý.
Sở cảnh mộc gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn ánh dương sáng lạn, ánh mắt của hắn như biển sâu không thấy đáy “ Làm thật tốt”
“Vương gia, có định vài ngày nữa quay về kinh?” Hắn hỏi lại.
Sở cảnh mộc lắc đầu mỉm cười không đáp, ngược lại nhìn thấy một tiểu
cô nương kích đông chạy tới nơi Lục phù đang nghỉ ngơi, không khỏi nhíu
mày hỏi Tiếu nhạc “Đó là ai?”
Tiếu nhạc cười hắc hắc, có tia vui sướng “Đó là vương phi ở trên đường mang về, gọi là Tiểu hà, vương phi rất yêu thích”
Sở cảnh mộc lại sửng sốt, thật lâu không nói gì, nhìn thân ảnh của
tiểu cô nương biến mất trong tầm mắt, Tiếu nhạc đang cười bỗng nhiên như nhớ được cái gì, cười càng thú vị hơn làm cho Sở cảnh mộc không khỏi
nhìn về phía hắn, người nầy là tướng quân thân cận, nhưng đang cười đến
khoa trương như vậy, hắn nhớ Tiếu nhạc rất ít khi bi thất thố như thế.
Lâm long cũng không lý giải được, Tiếu nhạc thấy hai người họ đang
nhìn hắn, tiếp tục cười, nhất thời nhớ lại lời nói của Lục phù, đem sự
việc ngày đó nàng lợi dụng Tiểu hà để thoát qua khỏi cảnh nguy hiểm từ
đầu tới cuối nói lại một lần, Sở cảnh mộc nhíu mi, có ý buồn cười, âm
thầm khen ngợi, thiệt là một cô nương thông minh…
“Vương gia, vương phi nầy dọc theo đường đi cũng làm không ít việc
đâu….” Tiếu nhạc cười, sự bội phục trong lòng hắn không cần nói cũng
biết.
Sở cảnh mộc kinh ngạc chớp mi, “ Ngươi tâm phục sao?”
Tiếu nhạc ngẩn người, thu lại ý cười, cung kính cúi đầu mạnh mẽ nói
“Thuộc hạ cam tâm đi theo vương gia vương phi, tuyệt đối không hai
lòng.”
Lúc nầy, người thấy kinh ngạc chính là Lâm long, bọn họ theo đội thân vệ của vương phủ vừa là tướng quân tuổi trẻ, đi theo Sở cảnh mộc nhiều
năm, mới cam tâm tình nguyện đi theo hắn, không nghĩ tới Tiếu nhạc quen
biết Lục phù mới hai tháng, trước kia lúc Sở cảnh mộc cùng Vân uyển phù
mến nhau, Tiếu nhạc vẫn chưa coi nàng là vương phi, chỉ gọi là quận
chúa, Sở cảnh mộc cũng không tỏ thái độ, mặc hắn gọi gì thì gọi. Lúc
nấy, ý tứ trong lời nói của Tiếu nhạc đã quá rõ ràng….
Lâm long nhìn về phía Sở cảnh mộc, thấy mắt hắn cũng không dao động, chỉ cười đi ra sân..
“Lâm long” Tiếu nhạc có vẻ thần bí nhìn Lâm long cười cười, như chắc chắn nói “ Vương gia rồi sẽ yêu thương vương phi”
Lâm long không đáp, nhớ tới Sở cảnh mộc cùng Vân uyển phù ba năm thời gian hạnh phúc, trong lòng có điểm trầm ngâm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...