Tay của Lục Phù chống trên tường thành ẩn ẩn đau, mặt tường thô ráp vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của nàng, một trận run rẩy, người dân dưới thành đang đằng đằng sát khí cố phá cửa thành, những tiếng hét to, vì người nhà chịu khổ, vì nỗi khổ trôi giạt khắp nơi, đã làm cho những con người xa lạ trở nên gắn bó thành một khối, đoàn kết một lòng, Lục Phù nghe những tiếng hô đinh tai nhức óc nầy hít thật sâu, lòng như vỡ ra từng mảnh, quay đầu lại ý bảo Vô Danh đến gần, thở dài nói “ Làm cho bọn họ im lặng…”
Vô Danh nhìn nàng một cái, cúi đầu xác nhân, rồi phân phó mọi người lùi ra sau, che tai lại. Băng Nguyệt cùng Bôn Nguyệt đứng bên người Lục Phù, đều che kín lổ tai, Lục Phù cũng không ngoại lệ.
Vô Danh đứng thẳng trên đầu tường, từng cơn gió thổi làm cho trường bào của hắn bay bay, tản ra tà khí trong bóng đêm quỷ dị, ánh lửa chiếu lên ánh mắt cương nghị của hắn, ẩn bên trong là khí lạnh bức người.
Một trận rống giận bỗng nhiên vang lên, làm cho cả đất trời đều khiếp sợ, trong bóng đêm, tiếng rống như gió bão gào thét, thổi qua làm cho thân hình của quan binh trong thành nghiêng ngã, có người bị hất qua một bên, binh khí trong tay loảng xoảng rơi xuống, từng đợt liên tiếp, trong lòng như tràn ngập vô số tiếng vang, thanh âm như quanh quẩn bên tai, làm cho màng nhĩ rung lên từng trận đau đớn.
Nội lực của Lục Phù không đủ mạnh, bị tiếng rống ảnh hưởng, Băng Nguyệt thấy thế, buông tay phải ra, một tay vận khí bên tai Lục Phù giúp làm cho ngăn cách một tầng không gian, Lục Phù nhất thời thấy thoải mái không ít.
Nội công của Vô Danh có thể nói là tuyệt vời, tiếng rống truyền đi thật xa, có thể áp chế được tiếng của vạn người ở ngoài thành, bọn họ là dân chúng tay không tấc sắt, không thể nào có thể chống lại được tiếng rống như thế, tất cả ngã xuống đất, ôm tai khóc thét lên…
Cả trong và ngoài thành cuồng phong đã chậm rãi thối lui…Mà ngoài thành tiếng động rung trời đã trôi đi, chỉ còn nghe thấy những tiếng khóc thét….
Lục Phù buông tay, đến gần tường thành, nhìn dân chạy nạn ở ngoài thành tụ lại thành một khối, cũng có bất đắt dĩ, nếu không làm như thế, tiếng động rung trời kia căn bản không thể dừng lại, mà nàng cũng sẽ không có cơ hội cùng bọn họ đàm phán….
Đội ngũ có quy luật chỉnh tề như thế, ngay ngắn có trật tự, chắc chắn có người lãnh đạo…
“Ta là vương phi của Sơ vương, Tô Lục Phù, thủ lĩnh của các ngươi là ai, có thể trả lời cho ta biết?” Vừa nhìn xuống, Lục Phù cao giọng nói, tiếng nói của nàng giữa những tiếng khóc thét, thanh âm như ánh dương của ngày xuân, ấm lòng người, như bay lên khoảng không rộng lớn trên cửa thành.
Bôn Nguyệt cùng Băng Nguyệt đến gần nàng, bên tai Tiếu Nhạc như vẫn còn nghe tiếng rống của Vô Danh, nhưng vẫn cùng đội thị vệ của vương phủ đứng sau lưng Lục Phù.
Tiếng khóc thét ngoài thành dần dần nhỏ đi, nội lực của Vô Danh không làm nguy hiểm đến tánh mạng, dân chạy nạn nói nhỏ với nhau, một lúc sau, như nàng dự đoán, đám đông giãn ra nhường đường cho hai người nam tử, bộc lộ thân phận của bọn họ.
“Ngươi thật là Sở vương phi?” trong màn đen, cuồng phong vừa rồi đã làm tắt đi nhiều cây đuốc, Lục Phù không thấy rõ mặt của họ, chỉ nghe một thanh âm vang dội.
“Đây là quân lệnh, ta có thể giả Sở vương phi sao?” Lục Phù nói cười, giơ lên Sở vương quân lệnh, thanh âm bức người, khí thế như núi.
Tên của Sở vương, ai ai đều biết, có người nói hắn là thần, là đại anh hùng, bảo vệ quốc gia, có người nói hắn là quỷ mị. như Diêm la giết người, trên sa trường người già yếu, phụ nữ cùng trẻ em cũng không buông tha, lòng lạnh như sắt. Mà ở trong trận ôn dịch nầy, lại dùng phương pháp lãnh khốc, dân chúng truyền rằng, Sở vương cảnh mộc, người rất lạnh lùng. Trong lòng người chạy nạn được mệnh danh là Diêm la sống lại…
Một người nam tử khác trả lời, sắc mặt hiện ra giận dữ “ Vương phi thì có lợi gì, Sở vương lập ra thôn tử vong, người nhiễm dịch bịnh đều bị bắt tới đó, ở đó chờ chết, người độc ác như thế, vương phi của hắn cũng không phải là thứ tốt”
Lục Phù ngăn lại Bôn Nguyệt đang muốn tiến lên, nói cười như trước “ Sở vương chính thật là không có gì tốt, bổn vương phi cũng không phải là cái thứ gì tốt, nhưng còn các ngươi thì sao?” lấy sức mạnh tấn công thành, các ngươi trước cấu kết với người bi ôn dịch bên trong, sau khi vào thành, còn dân vô tội làm sao bây giờ?”
Sự tự tin của Lục Phù, quần áo bay bay, sa lụa trắng trên mặt, tất cả làm cho nàng giống như tiên nữ đang hứng gió, lại giống như khí thế của nữ thần, tư thế oai hung hiên ngang, luôn miệng cười nhẹ nhàng trong suốt. Người dưới thành không nghĩ đến nàng sẽ nói như vậy, lặng im một lát, một tiếng lại truyền đến, mang theo sự tức giận “ Người trong thành vô tội, còn người ngoài thành thì sao?” Chúng ta không phải là người sao? Dựa vào cái gì người thân của tri phủ có thể vào thành, chúng ta lại chỉ có thể ở nơi nầy chờ chết, ngươi nhìn xem, còn có ở phía sau, người bị nhiễm bệnh đã chết rất nhiều, chúng ta có đáng phải bị như vậy mà chờ chết không?”
Không khí trầm trọng lan tràn, Lục Phù không chớp mắt, khẽ cắn môi dưới, đám người vẫn là đông như kiến, nàng hít một hơi thật sâu, nói cười “ Nếu bổn vương phi có thể xuất hiện tại đây, chính là ta sẽ có biện pháp giúp các ngươi an toàn vượt qua khỏi nạn ôn dịch nầy, nghĩ như thế nào? Có thể làm một cuộc trao đổi không?”
Lời nói nàng vừa thốt ra không chỉ làm cho ngoài thành đồng loạt ồ lên, mà trên tường thành cũng là một trận kinh ngạc, kích thích suy nghĩ của Tiếu Nhạc, lương thực của triều đình cứu tế ít nhất cũng cần đến bảy ngày mới tới được An dương, tình thế ở ngoài thành đã sớm không thể vãn hồi, lương thực ngoài thành đã hết, An dương thành hỗn loạn như vậy, ai có thể đảm bão bọn họ có thể đợi đến khi lương thực tới, nếu Lục Phù nói không giữ lời, đến lúc đó sẽ xảy ra một trận bạo động lớn hơn….Khí thế so với hôm nay sẽ càng mãnh liệt hơn, hắn không dám suy nghĩ tiếp, Lục Phù chỉ cười còn có vẻ thảnh thơi, lòng của hắn như nhẹ đi vài
Bôn Nguyệt liếc dưới thành một cái, bất an cùng Băng Nguyệt liếc nhau, nuốt nuốt nước miếng….Sắc mặt của tri phủ có điểm vui mừng, nếu có nàng tiếp nhận việc nầy, ngày sau nếu xảy ra vấn đề gì cũng có thể đổ hết lên người nàng…
“Ngươi lấy cái gì bảo đảm…?” tiếng của nam tử thật lâu sau truyền đến, nàng ở trên đầu thành giống như thật sự tự tin phi phàm, làm cho hy vọng trong lòng bọn họ tràn ra, nếu có thể sống, bọn họ làm sao muốn kháng chỉ.
Lục Phù nhẹ nhàng thở ra, cười khẽ “ Các ngươi cho ta một đêm thời gian, sáng sớm ngày mai, ta sẽ cho các ngươi câu trả lời chuẩn xác và thuyết phục, thấy như thế nào?”
Những tiếng thảo luận ngoài thành lại vang lên, tiếng của nam tử mang theo nghi vấn truyền đến “ Qua đêm nay, ngươi thật sự có biện pháp?”
Lục Phù nở nụ cười, chỉ vào những tên cung tiễn thủ “ Tri phủ đại nhân đã ra lệnh cho những cung tiễn thủ dàn hàng ngang lấp kín tường thành, các ngươi nếu tấn công thành chỉ còn con đường chết, tại sao không lựa chọn tin tưởng ta?”
Sau một lúc lặng im, nam tử dưới thành giống như thảo luận gì đó, trong bóng đêm thật nặng nề, thời tiết cũng nặng nề theo làm cho người ta hít thở không được, cảm giác khô nóng bức người, mặc kệ là trên thành hay dưới thành, ai ai cũng đang mong chờ bọn họ quyết định chịu cùng Lục Phù hứa hẹn…
“Tốt, chúng ta có thể đáp ứng, chờ ngươi một đêm, bất quá chúng ta có điều kiện”
“Điều kiện” Lục Phù chớp mắt, quay đầu nhìn tri phủ đang mềm nhũn ngồi dưới đất một cái, tia quỷ dị trong mắt nàng làm cho hắn kinh hãi, lại có khát vọng muốn chạy trốn, Lục Phù một lần nữa ôn nhu nói “ Mời nói”
“Giết tên quan chó kia!. chỉ cần giết tên quan chó, chúng ta tin tưởng ngươi liền, sẽ chờ ngươi một đêm, nếu không giết hắn, hôm nay cho dù chết,công thành” thanh âm chứa óan khí tận trời cũng ngầm ý khiển trách.
Lục Phù cười mà không đáp, Vô Danh cũng bước qua, nắm tri phủ mềm nhũn đang ngồi dưới đất lên, đem tới tường thành, người dưới thành thấy hắn nộp mạng, nhất thời rống giận, lanh lãnh hô to “ Giết quan chó…”
Hắn sợ tới mức mặt đỏ cả lên, toàn thân phát run, thân hình mập mạp run rẩy, vạt áo của quan bào bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, thành một màu thâm, kinh sợ quay đầu nhìn lại trong mắt của Lục Phù có ý cười trong suốt, thanh âm run rẩy “ Vương phi, người nghĩ. muốn …làm gì?”
Lục Phù cười khẽ, tháng tám thời tiết nóng trầm trọng, nhìn bóng đêm nặng nề, giống như lấy làm tiếc nói “ Tri phủ đại nhân, ngươi làm quan hình như không được lòng dân?”
Thấy nàng tiện tay rút ra bảo kiếm trong tay Băng Nguyệt, Tiếu Nhạc chạy nhanh đến, mặt ngượng nghịu nói “ Vương phi, tri phủ nầy là mệnh quan triều đình, tự ý giết mệnh quan triều đình sẽ là tội chết”
“Chính xác…Bản quan là …quan viên tứ phẩm, cho dù ngươi là vương phi cũng không thể..”
“Tiếu Nhạc, không giết hắn, ngươi có thể thay ta tranh thủ có được một đêm thời gian không? Lục Phù cười hỏi. Không đợi hắn trả lời, giơ tay lên, chỉ thấy bạch quang của mũi kiếm chiếu rọi, tri phủ còn không kip kêu cứu, kiếm của Lục Phù đã đến, máu tươi phun ra ở trên tường thành, hiên ra một đoá hoa hồng diễm lệ, nét quỷ dị ghê người. Đầu của tri phủ lăn xuống tường thành, theo đến là tiếng hoan hô của dân chạy nạn….
Mà trên tường thành mọi người câm như hến, không ai dám nói chuyện…quan binh vốn là người của tri phủ, hiện giờ thấy đầu của hắn rơi xuống đất, trong lòng kinh sợ, người ta không dám tin tưởng một nữ tử nũng nịu, cười ấm áp như gió xuân, lòng lại lạnh như thế có thể giơ kiếm, đang nói cười lại đoạt lấy tính mạng của người khác, Tiếu Nhạc cũng sửng sốt, nhìn nàng vẫn mang nét cười như cũ, lòng âm thầm tự nhủ.
…Vương phià nữ nhân khuê các, yểu điệu thục nữ, lại có khí thế uy hiếp thiên quân vạn mã như thế, giống như nàng không phải là nữ nhi của thương nhân. Cười ấm áp như vậy, kiếm như thế ngoan tuyệt, so với dung nhan kiều diễm của nàng, dường như không thích hợp, rồi lại giống như là một sự phối hợp hoàn hảo….
Trong bóng đêm, đàm phán như vậy đã đạt thành, dân chạy nạn ở ngoài thành lui mười dặm, rời xa cửa thành, chờ ánh mặt trời buổi sớm, cũng như chờ và hy vọng vào lời hứa hẹn của Lục Phù…
Tất cả mọi người chờ đợi nhìn sắc trời, bất an như thế, lại có chút vui mừng như thế…Chưa bao giờ nghĩ đến một ngày sẽ chờ đợi ánh măt trời ấm áp…
Mà không ai nhìn thấy nét trầm tư trong mắt Lục Phù…
Một số ít người trong thành biết được việc hôm nay, hơn phân nửa bọn họ giống như còn trong mộng, bọn họ không biết vận mệnh của mình nằm trong tay của một nữ tử, tiếp tục xoay tròn chung quanh không có lệch khỏi quỹ đạo.
Mọi người trong phủ đều hiểu rõ, tri phủ đã chết, người nhà hắn kêu gào thảm thiết, Tiếu Nhạc rất nhanh tiếp nhận quản lý nha môn, ổn định quan binh đang xôn xao về cái chết của tri phủ, Lục Phù hiện giờ đang ở trong biệt viện, nàng đi dạo một mình, trong mắt có chút nặng nề.. Tiếu Nhạc, Vô Danh, Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt đều đứng ở một bên, sắc mặt của mọi người đều hiện lên vẻ trầm trọng….
“Tiếu Nhạc, lương thực cứu tế của triều đình khi nào tới?” Lục Phù xoa xoa hai tay mình, hai mắt nhìn xuống, ánh mắt bị che khuất đi, khăn che mặt đã được lấy xuống, sắc mặt của nàng có điểm tái nhợt.
“Theo kế hoạch khoảng bảy ngày mới tới, nếu mà theo đường đi xảy ra nạn dân đói khát nghiêm trọng, hay bị nạn hồng thủy thì không ai có thể nói chính xác, sớm nhất là bảy ngày, nếu có chuyện gì xảy ra…cũng không biết…là mấy ngày…” Tiếu Nhạc trầm giọng nói.
“Vương phi, người không phải nói sẽ có biện pháp sao?” nàng hỏi, mang theo vẻ chờ đợi, mắt mở to sáng ngời hết sức tín nhiệm……
Nhưng lời nói của Lục Phù lập tức dập tắt hy vọng của nàng “ Ta có biện pháp gì huh? Còn chưa nghĩ ra?”
“Cái gì?” Tiếng thét chói tai vang lên, Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt chạy tới bên người nàng, không thể tin được trợn mắt nhìn nàng “ Không có cách nào, tại sao vương phi lại ở trên đầu thành thề sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người?”
Tiếu Nhạc cũng luống cuống, nhìn thấy bộ dáng tự tin của Lục Phù vừa rồi, hắn nghĩ là nàng thật sự sẽ có biện pháp, hiện tại nàng lại nói không có, nỗi lo sợ tràn lên yết hầu làm hắn phát run….Mặt của bốn người không ai còn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có Lục Phù còn mang theo vẻ cười tự nhiên, vuốt ve ở giữa lông mày của mình, giống như là cực kỳ mệt mỏi.
“Có thể có biện pháp gì?” Trước hết ngăn bọn họ lại, bọn họ đã chờ đợi quá lâu, chờ thêm một đêm cũng không sao, dù sao cũng làm cho chúng ta bình tĩnh lại…mới có thể có biện pháp” Lục Phù uống một ngụm trà, hơi hơi nhíu mi nghiêm mặt lại, trà nầy ngon nhưng sao có điểm chua chát….
“Nên nghĩ ra biện pháp nhanh lên a…” Bôn Nguyệt thúc giục…
“Vương phi, qua đêm nay, việc này khẳng định sẽ truyền đến những vùng phụ cận, dân chạy nạn sẽ chạy tới càng nhiều, nếu ngày mai chúng ta không có biện pháp trấn an họ…Chỉ sợ không thể bảo vệ được thành An dương ….
Lời nói của Vô Danh không thể nghi ngờ làm cho mọi người càng thêm ưu sầu, lo lắng, lòng cảm thấy nặng nề hơn….
Lục Phù cúi đầu suy nghĩ thật sâu, trên đường đi đâu đâu cũng là dân gặp nạn, cho dù nàng có biện pháp có được lương thực, cũng không có khả năng vận chuyển tới nơi nầy, bây giờ lương thực quý như vàng, lương thực ở nhiều nơi bị nâng giá lên cùng lúc, người bỏ vốn ra thường gặp khó khăn,..mà triều đình….bảy ngày mới tới….Nàng trầm ngâm, hiện tại trong taàng chỉ có duy nhất bảy kho lúa của tri phủ, chỉ có thể cung cấp cho hai ngàn người, còn có ngân lượng có thể mua được một ít lương thực, nhưng người ngoài thành có hơn gần một vạn, qua hôm nay có lẽ người tới sẽ càng ngày càng nhiều thêm….
Thật sự là khó giải quyết….thiên tai nầy….
Đầu ẩn ẩn đau, nàng cố nhịn xuống….Lương cứu tế của triều đình nếu tới sớm sẽ là một chuyện hoàn hảo, nếu mà tới trễ…Hậu quả không thể nào có thể tưởng tượng nổi….
“Tiếu Nhạc, vương gia hiện giờ đang ở nơi nào?”
Vương gia nầy thật là không thể tưởng tượng được, không để ý đến tánh mạng của hàng ngàn hàng vạn dân chúng, xếp đặt mấy vạn tinh binh ở đằng kia, chẳng quan tâm nơi đây. Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Đáng tiếc, Sở Cảnh Mộc, chuyện ngươi không muốn làm, ta cố tình phải làm thay ngươi….
Tiếu Nhạc khó hiểu không biết tại sao nàng lại hỏi như vậy, tuy nhiên vẫn cung kính trả lời “ Vương gia đang ở trung tâm của thành Hà nam, cách nơi đây khoảng một ngày đường….”
Lục Phù nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm nghiêm túc nói “ Ngày mai mặc kệ ta sẽ làm cái gì, các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh, có thể làm được không?”
Bốn người cùng nhau im lặng không đáp, Lục Phù lại lên tiếng “Trả lời đi,….có thể hay không thể….”
Bọn họ dường như ý thức được điều gì, không nghĩ ngợi đáp lại, nhìn Lục Phù có nghiêm túc, có chút bất đắt dĩ, cùng lúc nói…Có thể….
Lục Phù giữ lại Băng Nguyệt, ý bảo những người khác đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, Băng Nguyệt mới hỏi “ Vương phi, có chuyện muốn ta
Lục Phù gật gật đầu, hơi trầm ngâm “ Ngươi viết một lá thơ gởi tới kinh thành, báo cho thất nương nói nàng nghĩ biện pháp bức bách ta quay về kinh, càng nhanh càng tốt?”
“Vì cái gì?”
“Hiện giờ đi kinh thành sẽ có nhiều khó khăn, chờ tới lúc thất nương hồi âm cũng phải mất hai mươi ngày, ta có dụng ý của mình. Còn nữa, nói cho bà, cấp một chỉ thị về vận tải đường thủy cho Dao quang, nếu như Sở vương xuất binh vận lương, nên dốc hết toàn lực hộ tống bọn họ.”
“Dạ vâng, ta lập tức đi làm ngay”
Một lúc sau Lục Phù cười khẽ, nói nàng thấy mệt mỏi, trở về nội thất nghỉ ngơi…qua một đêm như vậy, ai có thể ngủ được?
Bóng đêm lạnh lẽo, tuy là mùa hè, đã có chút lạnh, màn cửa sổ bằng lụa mỏng có chút lay động, thê lương lạnh lẽo, gió nhè nhẹ thổi qua, nàng cô độc nhìn màn ở hai bên trái phải lay động, hai mắt đẫm lệ…
Chỉ có Lục Phù là có thể ngủ được….
Sáng hôm sau thức dậy, nàng thấy vô cùng sảng khóai…Mà bốn người ở ngoài phòng sắc mặt đầy mệt mỏi, thấy nàng tinh thần đầy đủ đang đi ra, như khác với suy đoán của mọi người.
Đi lên tường thành, nắng sớm đã lên, phía trên tường thành có một tia ướt át, đi xuống nhìn cho kỹ, Lục Phù thất kinh, hôm quan ban đêm nhìn không rõ lắm, hôm nay ở trong nắng sớm, cảnh vật ngoài thành lọt vào trong mắt càng thêm rõ ràng, những nhóm dân chạy nạn hoặc ngồi, hoặc nằm, nơi nầy một nhóm, nơi kia một đống, mọi người quần áo lam lũ, không khí hôi thối tràn ngập khắp nơi….
Bọn họ cách xa cửa thành mười dặm, dưới thành chỉ có hai mươi người, đang kiểng chân nhìn lên, khi nhìn thấy Lục Phù đến, đều có sắc mặt vui mừng…
Trong nắng sớm, bọn họ không thấy rõ mặt nàng, được che khuất bởi sa che mặt, nhìn không ra tâm tư của Lục Phù, chỉ thấy được một đôi mắt to sáng ngời, khí chất trời sinh cao quý bức người, vừa có vẻ tự tin vừa có vẻ mềm mại….
“Vương phi có thể cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục sao?” Tiếng nói của nam tử vang lên, cực kỳ vô lễ…Mọi người quần áo rách nát, mà sắc mặt lại như giấy tiền vàng mã, thậm chí có người thấy không rõ mặt, mắt trũng sâu…
Lục Phù ôn nhu nói “ Lương cứu tế bảy ngày sau sẽ đến…..”
Không để cho nàng nói tiếp, một tiếng như tiếng sấm nổ ở phía dưới vang lên, phẫn nộ rít gào “Lại là những lời nầy, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể đợi đến bảy ngày sau?”
“Vương phi cái gì, ngươi không phải là nuốt lời sao?.. Đại ca, ta xem nàng tám chín phần là nói có lệ mà thôi….Ta đã nói rồi, triều đình nầy, lời nói của người nào là có thể tin được?”..
“Hôm nay nếu ngươi không làm cho chúng ta tâm phục khẩu phục, đừng trách chúng ta không khách sáo, sẽ lập tức công thành…”
Lục Phù cười, nghe bọn họ nói qua lại với nhau, chỉ lẳng lặng nghe, ở trong nắng sớm như hoa hồng mới nở, mùi thơm ngát, đợi cho bọn họ yên lặng xuống, nàng mới cười mở miệng “ Các ngươi chớ có giận dữ, nghe ta nói xong đã có được không? Trong thành có lương thực, các ngươi cũng biết nạn đói kéo dài, lương thực tồn kho không nhiều lắm, nếu ta nói cần bảy ngày, thì trong bảy ngày các ngươi sẽ có cơm ăn, trong khi đó, ta mỗi ngày mở một kho lúa, tuy rằng các ngươi không thể ăn no ngày ba bữa, nhưng nếu đem gạo nấu thành cháo để giảm đói khát là đều tuyệt đối có thể, sau khi lương thực tới, tất cả có thể vượt qua kiếp nạn nầy.”
Người dưới thành nghe sẽ có cơm ăn, tất cả sôi trào, ở bên ngoài thành đói bụng đã lâu, mỗi ngày chỉ có thể uống nước hay ăn rễ cây, có người thậm chí còn phải ăn bùn đất, bọn họ đã lâu không đuợc ăn cơm…Bọn họ nhảy múa, sau một lát, lại thảo lại muốn thương lượng, xem ra bọn họ đã mất đi tin tưởng đối với triều đình, e sợ có gian kế, một người hỏi “ Chúng ta làm sao biết được điều ngươi nói là thật hay giả? Nếu sau bảy ngày lương thực không đến, chúng ta chẳng phải là chịu đói….?”
Lục Phù thầm thở dài, nghe có chút buồn bã, vẻ tươi cười có chút bất đắc dĩ, giống như lại đang chờ những lời nầy “ Bảy ngày nầy, ta ra khỏi thành cùng các ngươi chờ đợi, các ngươi ăn cái gì, ta ăn cái đó, như vậy như thế nào?”
“Vương phi, tuyệt đối không thể….” Bôn Nguyệt và Băng Nguyệt kêu lên sợ hãi, Tiếu Nhạc cũng chấn động….Phía trên tường thành, ai nấy đều kinh hãi, ai ai cũng trợn mắt há mồm mà nhìn áo quần của nàng lay động trong gió, vương phi bình tĩnh như vậy….Trong nháy mắt chung quanh nàng giống như được bao phủ bởi một tầng kim quang, mông lung quý khí….
Một nữ tử như vậy…Ai có thể không bị thuyết phục….
Người ở dưới thành, mọi người dường như không thể tin được ngẩng đầu nhìn lên…Thật lâu không nói gì, bên ngoài thành giống như địa ngục trần gian, tử thi trải rộng ra khắp nơi, mùi thối tràn ngập, ôn dịch lan tràn trong dân chạy nạn, mà nàng, đường đường là vương phi của một quốc gia, thân phận tôn quý như thế, nhưng lại nói phải ra thành cùng bọn họ sinh hoạt và chờ trong bảy ngày….
Không phải một giờ một khắc, hay một ngày, mà là bảy ngày, ai có thể bảo đảm sau bảy ngày nàng sẽ trở thành bộ dáng như thế nào, có thể hay không sẽ bị nhiễm ôn dịch, còn có thể sống sót hay không…
Người bên cạnh Lục Phù, hai mặt nhìn nhau, vẻ kinh hoàng hiện lên, Bôn Nguyệt cùng Băng Nguyệt dẫn đầu quỳ xuống, lệ chảy tràn ra mặt “ Thỉnh vương phi nên suy nghĩ lại!”
Ngay sau đó, Vô Danh quỳ xuống, Tiếu Nhạc cũng quỳ xuống, phía trên tường thành, quan binh buông binh khí xuống, tiếng loảng xoảng vang lên, tất cả mọi người quỳ xuống hết, kinh sợ hô to “Vương phi xin suy nghĩ lại!”
Lục Phù có tai như điếc, vẫn cười như trước, nhìn xuống dưới “ó thể không? Ta tự mình ra khỏi thành cùng các ngươi chờ đợi, bảy ngày sau nếu lương thực khống đến, ta, Sở vương phi Tô Lục Phù, sẽ tuỳ các ngươi xử trí, như thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...