Đừng cung ——cách hoàng cung khoảng nửa ngày lộ trình!
Lục Phù không thể không khâm phục trình độ lớn mật của Phượng Quân Úy, thật sự tuyên bố hoàng hậu đã đi về cõi tiên, lừa gạt dân chúng trong thiên hạ! Hắn thuyết vì muốn làm cho Du Nhã rời xa việc phân tranh trong hậu cung một thời gian ngắn, theo lời của hắn là chờ sau khi chờ chiến tranh qua đi, sẽ trả lại sự công bằng cho Du Nhã. Trong thời điểm dầu sôi lửa bỏng như thế này, không thích hợp tiến vào ân oán của người khác.
Lục Phù cảm thán có lẽ lúc trước Du Nhã tiến cung cũng không phải là một quyết định sai lầm, ít nhất vị trí của Du Nhã trong mắt vị quân chủ tâm tư khó dò ki có thể đọc ra được là một bảo vật đồng dạng được coi trọng giống Sở Cảnh Mộc coi trọng nàng.
Lặng yên không một tiếng động trở về vương phủ, Bôn Nguyệt đã thoát khỏi dáng vẻ non nớt năm năm trước, vì gả cho Tiếu Nhạc được ba năm, còn thay thế nàng quản lý mọi việc lớn nhỏ trong vương phủ nên đã trưởng thành lên không ít. Trước đó Vô Danh cũng trở về vương phủ, hắn biết Lục Phù đã trở lại, khi kích động ban đầu qua đi, tại thời điểm nhìn thấy Lục Phù không khỏi cảm thấy có chút tức giận. Năm đó nàng nhẫn tâm rời đi lại không mang theo hắn, ít nhiều có vài câu oán hận...... Nhưng cũng chỉ cằn nhằn vài câu thôi!
Trong vương phủ dường như không có gì thay đổi, cảnh vật vẫn được duy trì như trước, nhưng có một chút thay đổi nhỏ......
Đó là phù dung nở hoa, hương bay đầy trời......
Trong Sở vương phủ trừ bỏ cái hồ ban đầu, có mở thêm rất nhiều hồ nhỏ, phù dung nở hoa, đóa đóa xinh đẹp bức người, năm nay hoa nở sớm một chút, mới vào đầu hạ đã nở đầy hồ. Đóa lớn đóa nhỏ cùng lá cây phủ kín mặt nước, tạo nên một cảnh thiên nhiên đẹp như ngọc bích, một đóa phù dung xanh tươi đẹp đón gió khai hoa nở nhuỵ, có trắng có hồng, trong trẻo như gió, trắng trong như nước, duyên dáng yêu kiều, lần lượt thay đổi, tạo thành một bức tranh cẩm tú tuyệt mỹ khiến người hoa mắt.
Trong đình viện của vương phủ, vừa đẩy cánh cửa ra, hương thơm liền theo gió mát truyền đến, trong veo mê hoặc lòng người, lãng đãng ở trên không của toàn bộ vương phủ , bao quanh quấy nhiễu, thấm ở chóp mũi của mỗi người.
Trong Tây Sương, phù dung nở hoa rất diễm lệ, mê người, dường như có nhiều loại, cây phù dung, thủy phù dung, túy phù dung, hương phù dung...... Còn có băng
Từ trước đến nay dù gặp chuyện gì cũng đều trầm tĩnh, nhưng giờ đây Lục Phù vui mừng và kinh ngạc vạn phần, bởi vì băng phù dung chỉ sống vào mùa đông, sao hắn có thể làm được? Đang là mùa hạ nhưng có thể nở hoa như thế, những đóa hoa thật đẹp.
Bôn Nguyệt cười một cách thần bí, tay nàng chạm vào nước ao, một mảng lạnh như băng..... Sau đó, Băng Nguyệt mới nói cho nàng biết, dưới nền đất có mở một mật thất bằng băng, không lớn lắm, khí lạnh từ băng tỏa ra tràn ngập, thông qua một ống trúc rỗng dẫn vào trong hồ, bởi vì một năm bốn mùa băng đọng lại không tan ở đó, cho nên băng phù dung ở vương phủ cũng có thể nở rộ bốn mùa, là phong cảnh tuyệt đẹp được rất nhiều nhân sĩ phong lưu văn nhã ở kinh thành tán thưởng. Bởi vì đây là Sở vương phủ, nên không ai dám vượt qua Lôi Trì!
Sở Cảnh Mộc không hề nói cho nàng điều này, sau khi nàng rời khỏi năm ấy hoa trong vương phủ bắt đầu tỏa hương bay xa, nàng luôn là người biết cuối cùng, hoa phù dung nở hoa là một phong cảnh rất đẹp…
Sở Cảnh Mộc......
Nàng biết cho dù trước đây hay hiện tại, hoa phù dung trong vương phủ đều do Sở Cảnh Mộc từng gốc, từng gốc tự tay trồng, chưa từng mượn người khác giúp đỡ.
Lục Phù cười khẽ, nhìn cảnh phù dung nở hoa, trong lòng tự nhiên cảm thấy thật bình yên và hạnh phúc.
Đêm lạnh như nước, nàng lẳng lặng đứng ở chòi nghỉ mát, suy nghĩ. Gió đêm thổi nhẹ qua cảnh tối tăm, cách đó không xa có một dáng người cao lớn kiên nghị đứng thẳng, không nói một lời, trong mắt lắng đọng lại suy nghĩ gì đó, hắn biết nếu nàng đồng ý điều kiện của Phượng Quân Chính, tuy rằng chắc chắc không nguy hiểm tính mạng. Nhưng ai biết chuyện tình năm đó tại vách núi đen có thể tái diễn một lần nữa, sự tình ở trong lòng bàn tay không ngừng chệch đường ray,đến cuối cùng ai cũng không thể đoán trước đó là một hình ảnh như thế nào.
Hắn không khỏi nhớ tới cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan thật của nàng, khi đó trong lòng hắn rung động, vài năm nay bảo vệ một cách yên lặng,chỉ hy vọng kết thúc giấc mộng trong lòng mình, đó là giấc mộng chỉ hy vọng có thể khiến nàng hạnh phúc. Hiện tại đang trong cảnh sa trường chiến loạn, trận này thực chất giống như cuộc chiến giữa hai nam nhân tranh đoạt, nàng thật vất vả mới có thể hạnh phúc, không thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra được.
Nếu hắn có năng lực khiến cho trận chiến này dừng lại, vì sao không giúp nàng một tay?
Chỉ cần người Hung nô lui binh, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp!
Kết quả như vậy ai cũng có thể vừa lòng!
Vô Danh trầm tư đi vào chòi nghỉ mát, nhiều năm như vậy bảo vệ bên người, lập tức nói buông tay, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng, trong đôi mắt hắn thoáng qua một vẻ không đành lòng. Nhưng vì nàng hắn nguyện ý trở lại vùng đất làm cho hắn đau khổ cả đời, dùng một phương thức khác để bảo hộ nàng.
Bảy năm...... Không tính là một khoảng thời gian ngắn!
“Vô Danh?” Lục Phù kinh ngạc nhìn hắn, hôm nay hắn có điểm là lạ, trong ánh mắt hơn một lần ra hiện ra vẻ quyết tâm như muốn nói điều gì đó, người hắn giật giật “Nếu có thể khiến cho người Hung Nô lui binh, ngươi sẽ không chấp nhận điều kiện của Phượng Quân Chính phải không!”
“Khiến cho người Hung nô lui binh?” Lục Phù kinh ngạc nhìn hắn...... cười khẽ, “Người Hung nô mơ ước Phượng Thiên không phải là chuyện một hai ngày, sao dễ dàng lui binh như vậy?�Vô Danh trầm mặc một lát, nói dứt khoát: “Ta có thể khiến cho bọn họ lui binh!”
Hai mắt Lục Phù đồng thời mở to, kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt cao thấp quét một vòng, “Dựa vào cái gì?”
“Ta là vương tử duy nhất của Hung nô!” Thật lâu hắn mới nói ra một câu như vậy.
Hiển nhiên khiến Lục Phù chấn động và kinh ngạc, trong lòng giống như có từng đợt kinh hãi, nàng từng nghĩ chắc hẳn hắn là người rất có địa vị ở Hung nô. Lại không nghĩ đến hắn có thân phận cao như vậy......
“Ngươi là vương tử của Hung nô?” Lục Phù kinh ngạc hỏi, cố ổn định lại suy nghĩ trong lòng, tại thời điểm mẫn cảm này khi gót giày người Hung nô tùy ý lăng nhục quốc thổ của Phượng Thiên, vương tử của họ lại đang đứng trước mặt Vương phi của địch quốc, có thể khiến người liên tưởng đến rất nhiều việc này nọ.
“Ngươi yên tâm, ta không phải là mật thám một mình đến tìm hiểu việc cơ mật trong quân!”
“Vì sao muốn nói cho ta biết thân phận thật của ngươi ở phía sau?” Nghĩ đến chuyện mình đúng là ngông cuồng vô cùng, đường đường một vương tử đi theo bên người nàng làm một bóng dáng vô danh trong bảy năm, một bước không rời bảo hộ nàng, thủy chung im lặng trầm ổn. Không đường hoàng, không ương ngạnh, cũng không tuyên dương, im lặng tựa như một cái bóng.
Mà hắn, dĩ nhiên là như thế, vương tử của Hung nô!
Trách không được trên người hắn tản ra một khí phách sắc bén, trách không được, vô hình bên trong lại toát ra một cỗ khí chất vương giả, trách không được, hắn đối với tình thế mẫn cảm như thế đều
“Ta nghĩ đã đến thời điểm nên trở về thân phận và địa vị của mình!” Vô Danh nói một cách kiên định. Tuy rằng bình thường hắn muốn trốn tránh, muốn rời khỏi vương đình Hung nô, rời đi khung cảnh đau lòng kia. Nhưng hắn là đứa con còn sót lại duy nhất của Hung nô vương, đây là chuyện không thể phủ nhận. Hắn là người có năng lực, có thể điều đình vụ tranh cãi nơi biên cảnh, có gì cần phải đắn đo mà không vui? Dù sao, sau khi Nguyệt Lam mất, cuộc sống của hắn như thế nào đều không quan trọng nữa. Khi gặp nàng (Lục Phù), mới biết được con người còn có một loại lựa chọn khác, hiện tại nếu có thể khiến nàng hạnh phúc, hy sinh một người như hắn thì có hề gì?
Sau này hắn nắm ấn vương trong tay, Hung Nô cùng Phượng Thiên có thể bình an vô sự vài thập niên!
“Nói tiếp đi!”
“Ta chưa bao giờ nghĩ muốn Hung Nô và Phượng Thiên có chiến sự, nếu xảy ra chiến tranh với nhau, sẽ có vô số nam nhi đầy nhiệt huyết dùng máu của mình chiến đấu để thỏa mãn dã tâm mở rộng ranh giới của quân chủ.Vô số người chết, vì cái gì? Hung nô cùng Phượng Thiên vốn dĩ có thể sống bình an vô sự, dân chúng an cư lạc nghiệp, hiện giờ có chiến loạn, mỗi người đều có trách nhiệm ngăn cản, nếu ta có năng lực ngăn cản, vì sao lại không làm?”
“Ngươi.......” Lục Phù âm thầm giật mình, nàng biết căn bản đây không phải là ước nguyện ban đầu của hắn, nếu chỉ vì lý do này thì tại thời điểm ở Lạnh Thành, hắn đã nói như vậy không cần phải đợi đến khi biết được nàng phải đáp ứng điều kiện của Phượng Quân Chính mới có quyết định này......
Lục Phù nhướng mày, ánh mắt thâm trầm, từ ngày đầu tiên gặp hắn cho tới bây giờ, vài năm nay hắn ở bên nàng trãi qua những tháng ngày dài, tuyệt đối trung thành và im lặng. Nàng thoáng có thể hiểu tâm tư của hắn nhưng lựa chọn làm như không biết, dùng thái độ thản nhiên từ chối, hắn không nghĩ Phượng Quân Chính lại yêu cầu bá đạo như vậy, cũng không giống Sở Cảnh Mộc thâm tình dịu dàng, chính là hắn lấy phương thức riêng, lẳng lặng bảo hộ nàng. Tất cả hắn đều coi thoải mái, hạnh phúc của nàng là điều kiện tiên quyết, cũng không có ý tranh đoạt nàng mắt nhắm mắt mở làm như không biết. Nếu không nàng đã sớm bảo hắn đi, nhưng tối nay nàng lại cảm nhận được rõ ràng rằng hắn là người ẩn nhẫn không thua gì Sở Cảnh Mộc .
“Ta vẫn có một vấn đề chưa rõ, lúc trước vì sao ngươi nguyện ý đi theo bên người ta?” Lục Phù cuối cùng đem vấn đề dấu ở đáy lòng ra hỏi hắn. Từ khi quen biết chứng kiến sự gan dạ sáng suốt của hắn trong lúc hành sự, nàng chỉ biết hắn không phải là vật trong ao *không dễ gì chịu theo người khác*, tuy nhiên khi nàng gặp hắn lần đầu, không rõ năm đó hắn còn chưa thấy rõ dung nhan của nàng, đối với một người xa lạ như nàng mà nói, vì sao cam tâm đi theo, lại cam tâm tình nguyện cẩn thận bảo hộ nàng.
Gió mát lay động, thổi lọn tóc đen bay bay, trên gương mặt cương nghị của hắn thoáng qua một vẻ nhu hòa, “Bởi vì khi nhìn thấy ánh mắt của ngươi lần đầu tiên, ta cảm thấy ngươi có một đôi mắt rất giống vị hôn thê của ta. Sau đó lại phát hiện ngay cả diện mạo cũng rất giống! Mỗi khi ta nhìn thấy ngươi đều nhớ đến nàng......” Sau đó dần yêu thương ngươi...... Những lời này hắn không nói ra.
Lục Phù thở dài nhẹ nhõm, cười nói, “Thì ra là như vậy!”
Nói như vậy lúc trước hắn vì tình nên mới làm một nam tử phiêu bạt, vừa vặn lại gặp được một nữ nhân giống vị hôn thê...... Đáy lòng nàng nhanh chóng tiếp nhận đáp án này. Nhưng vẫn còn nghi hoặc, “Ngươi thật sự có thể ngăn cản Hung nô tiến quân sao? Dù sao ngươi cũng đã bỏ đi nhiều năm không trở về......”
“Phụ Hãn chỉ còn lại một đứa con là ta, Tả Hữu Hiền Vương nhiều năm qua mơ ước vương vị, cũng đồng dạng vì e ngại danh chính ngôn thuận nên vẫn không đoạt vị, ở Hung nô hình thành cục diện thế chân vạc, tuy rằng có thể xuất binh khi Viện Hiến Tế có quyết định, nhưng Phụ Hãn ta có thể một mình hạ lệnh rút quân! Chỉ cần ta trở về, người sẽ nguyện ý lui binh, bởi vì người muốn có người kế vị, nếu không cũng sẽ không âm thầm phái người tìm ta lâu như vậy!” Vô Danh nhẹ giọng nói.
Quân Hung nô lui binh cũng có nghĩa sẽ chặt đứt nguồn lương thảo của Phượng Quân Chính, nếu như vậy không bao lâu hắn sẽ rút lui có trật tự, căn bản nàng không cần phải đi Đồng Quan.
Lục Phù nhìn thật sâu vào mắt hắn, nam tử này đã đi theo nàng nhiều năm như vậy, nếu hắn trở về nàng không cần đi Đồng Quan. Tuy Vô Danh là vương tử, nhưng đối với vương vị không hề quyến luyến, nếu không cũng sẽ không ở bên nàng nhiều năm như vậy, thà làm một hộ vệ vô danh. Nếu hy sinh hắn để thành toàn cho nàng, Lục Phù tự hỏi lòng mình cảm thấy rất quý trọng, Vô Danh đã bảo hộ nàng nhiều năm, cuối cùng còn muốn hy sinh bản thân mình để giúp nàng?
“Không được!” Nàng làm không được!
Trong mắt Vô Danh không có nửa điểm không thỏa mãn, vậy là đủ rồi, “Vương phi, đây là phương pháp duy nhất để hạn chế thương vong đến mức thấp nhất, đó là quốc gia của ta, ta không muốn con dân của ta hy sinh vô nghĩa trong một cuộc chiến tranh vô vị này!”
Lòng Lục Phù quặn thắt, nàng biết Vô Danh muốn trấn an nàng, không muốn gây ra gánh nặng trong lòng nàng, đều đem tất cả khổ đau giấu vào tâm tư của mình, ánh trăng đêm rọi xuống hai người tạo nên hai bóng dáng thật dài, rất dài......
Lạnh Thành. Tháng 8.
Quân Hung nô lui binh, tin tức này như gió truyền đi khắp nơi tới từng ngõ ngách của Phượng Thiên triều, dân chúng hoan hô rực trời, vào đầu thu, gió lạnh lay động từng gợn sóng trong hồ.
Tình hình chiến sự ở Đồng Quan của hai bên cũng bớt căng thẳng, sau khi Hung Nô lui binh, Sở Cảnh Mộc cùng đại quân của Lưu Phong toàn tâm toàn ý chém giết loạn quân, chiến thuật từ thế thủ sống chết chuyển thành thế chủ động.
“Nương, từ giờ về sau, con không còn gặp Vô Danh thúc thúc nữa sao?” Lục Phù nằm trên ghế, một cảm giác mất mát thấm vào lòng, nàng khẽ kéo chăn mỏng, nhàn nhã xem sổ sách. Vô Danh đã đi được hơn một tháng, mấy hôm trước tin tức quân Hung nô lui binh truyền khắp các nơi, đây chính là điều nàng đã dự kiến, trong lòng thản nhiên gợi lên một nụ cười.
Bữa tiệc nào trong thiên hạ cũng đến lúc phải kết thúc —— những lời này dùng trên người hai người họ là thích hợp nhất.
Nhớ ngày đó, ánh chiều tà màu hồng soi rọi xuống sông, như vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp, vài cánh hoa bay bay trên không trung.
Chân trời và mặt nước cùng một màu, mặt trời đã lặn xuống dưới gần nửa mặt sông, như bày ra một khung cảnh cẩm tú tuyệt mỹ, cùng những đóa hoa trôi rải rác.
Nàng đưa hắn ra bến cảng, bảy năm bảo hộ, nàng hồi báo hắn chỉ một câu: “Cám ơn!”
Cũng chỉ có thể nói một câu cám ơn, nếu nói nhiều nàng sẽ không gánh nổi!
Thuyền càng lúc càng xa, Lục Phù thấy hắn dần dần biến mất trong tầm mắt của mình. Thật lâu sau, nỗi lòng phập phồng của nàng mới bình tĩnh trở lại. Hắn phất tay ở phía xa, cách mặt sông ngóng nhìn, để lộ ra vẻ không đành lòng và chúc phúc cho nàng. Tại thời điểm lạnh lẽo nhất trong cuộc sống của nàng, nam nhân này khiến nàng từng cảm thấy thật sự ấm áp.
Lục Phù cũng không tự giác đáp lại, chính là nàng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nở một nụ cười ấm áp, trời chiều chiếu vào hai gò má như đóa phù dung của nàng, tạo nên một vẻ đẹp rung động lòng người. Ánh nắng trời chiều bị nước sông lay động phản chiếu lại thành từng mảnh nhỏ, gió cuốn cành liễu bên sông rơi xuống, dừng ở vai hắn, đọng lại trên tóc hắn, thoáng phất qua khuôn mặt hắn, điều này khiến nàng có ảo giác giống như trở về những ngày bảo vệ ngày xưa.
Con thuyền càng lúc càng xa, nàng không còn nhìn thấy bóng người, trên mặt nước chiếu ra một gợn sóng thật dài, dọc theo đầu thuyền cùng bến tàu, Lục Phù biết, đó là sự chúc phúc của hắn!
“Đang nhớ đến Vô Danh thúc thúc?” Lục Phù buông sổ sách, sờ sờ mái tóc mềm mại của tiểu Khuynh Thành, ôm lấy bé đặt ngồi trên người mình. Tiểu tử kia từ nhỏ đã không biết trang điểm, nhưng khi đến Lạnh Thành này chứng kiến nhiều điều mới lạ, lại học theo các thiếu nữ tuổi thanh xuân, tắm rửa bằng hoa mai làm cho trên thân thể nho nhỏ luôn tỏa ra một mùi hương hoa mai nhẹ nhàng khoan khoái, thơm ngào ngạt trên da thịt của bé, làm hại Lục Phù hiện tại luôn ôm bé không rời tay, nàng lúc nào cũng cảm nhận được mùi hoa mai trên người bé trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tiểu Khuynh Thành gật đầu hỏi, “Vô Danh thúc thúc khi nào trở về?”
“Sẽ không trở lại!” Lục Phù thản nhiên cười cười, bả vai Tiểu Khuynh Thành lập tức rũ xuống, cái miệng nhỏ nhắn hồng tươi cong lên, “Vô Danh thúc thúc cũng đi rồi, phụ thân không biết khi nào trở về, dì Hải Nguyệt trở về U Thành, thật nhàm chán quá!”
“Không phải có ngoại công( ông ngoại) bà ngoại chơi đùa với con sao?” Lục Phù cười, tiểu Khuynh Thành thật sự không thể ngồi yên được một lúc.
” Ngoại công và bà ngoại hôm nay đi tới cái nơi gì, gọi là nhà Lưu Viên Ngoại, nói là chúc thọ và vân vân! Đem Duệ Duệ cùng đi, con không muốn đi!”
“Mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao, tại sao con không muốn đi?”
“Nương, nương biết không, cháu đích tôn của Lí Viên Ngoại, thật đáng giận biết bao, lần trước con đến nhà, hắn cầm lấy tay con, muốn con làm tân nươnghắn cũng không nhìn lại mình đi, dáng vẻ của hắn cùng Duệ Duệ giống nhau, đều là một cái gối thêu hoa.” Tiểu Khuynh Thành nhăn nhăn cái mũi nhỏ. ( Ôi, tiểu Khuynh Thành đáng iu ^^)
Đứa con của nàng sao lại kiêu ngạo như thế? Lục Phù nhịn cười, hỏi: “Hắn không phải mới mười hai tuổi sao? Sau đó thế nào?”
“Con một chân đá hắn xuống hồ sen, sau đó nói với ngoại công, hắn đang hái củ sen cho con!” Ngửa đầu kiêu ngạo, bé nghĩ hành động vĩ đại của mình đúng là hợp tình hợp lý( dễ thương quá đi), đứa nhỏ nịnh nọt tiếp tục rúc vào lòng Lục Phù, làm nũng, “Nương, phố phía Tây bên kia có quán vịt nướng ăn rất ngon, tên Say Mê lâu, nương dẫn con đi tới đó ăn được không?”
“Thật sự rất muốn ăn sao?”
Tiểu tử kia vội vàng gật đầu lia lịa, Lục Phù cười thương yêu, trong ánh mắt hiện lên một vẻ âu yếm, “Đi! Nương và con đi ăn!”
Tây phố. Say Mê lâu.
Trên lầu hai, tiếng người ồn ào, người tới lui dùng cơm tấp nập.
Ở vị trí gần cửa sổ có một nữ tử thanh tú và một tiểu nha đầu đáng yêu xinh đẹp đang đợi cơm.
“Nương, tại sao nương lại mang mặt nạ?” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Khuynh Thành, đôi mắt tò mò chớp chớp nhìn lại khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của nàng.
“Nương thích thế này!” Lục Phù cười cười. Dù sao cũng là mặt nạ, không sao cả, chỉ cần khiến người ta không nhìn thấy khuôn mặt thật là tốt rồi.
“Tại sao lại lâu như vậy nha?” ánh mắtKhuynh Thành thường xuyên nhìn vế phía thang lầu, hai người đã ngồi thật lâu mà đồ ăn còn chưa mang lên, tiểu tử kia có điểm đói bụng, bất mãn mở miệng.
“Một chút nữa sẽ được ăn cơm cao phong, Khuynh Thành, kiên nhẫn đợi đi, nương bảo ăn xong điểm tâm rồi mới đến con không chịu nghe lời!” Nhưng khi đang nói chuyện, bỗng nhiên sau lưng cảm thấy lạnh người, Lục Phù ngước mắt lên, thu lại vẻ tươi cười, quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy gì!
“Nương, người sao vậy?” Nhìn thấy nàng thất thần, Khuynh Thành cảm thấy khó hiểu hỏi.
“Không có việc gì! Khuynh Thành, chúng ta gói lại mang về ăn!” Lục Phù vội vàng đứng lên, kéo tay con gái, hướng về phía chưởng quầy mà đi. Nói ra yêu cầu với chưởng quầy, ở đáy lòng có một cảm giác bất an đột nhiên nảy lên. Nàng cau mày thật chặt, trời sinh có thể cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm ở chung quanh nàng. Lục Phù cầm tay Khuynh Thành thật chặt, bảo vệ bé bên người mình, ánh mắt quét qua đám người ồn ào, cảm giác nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn.
Đứa nhỏ cũng cảm nhận được Lục Phù cố tình ôm chặt bé bên người, trong mắt nhẹ nhàng lóe lên vẻ khó hiểu.
Ra khỏi cửa y lâu, Lục Phù kéo Khuynh Thành bước nhanh về phía cửa hàng Dao Quang, nơi này cách đó rất gần, hơn nữa Nguyệt Hà và Trừng Nguyệt đều ở đó, cảm giác bất an lại bao phủ lấy nàng, đột nhiên có một bóng ma xuất hiện ngăn chặn đường đi của mẹ con nàng!
Mở to mắt, kinh ngạc......
Lục Phù chỉ nhớ rõ câu cuối cùng của mình là —— không được làm tổn thương con gái của ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...