Phần IX: Minh Châu quận chúa
Phong Vân Cư vào ban đêm vô cùng náo nhiệt. Liễu Liễu cô nương là người đứng đầu bảng hiện giờ, mỗi đêm tiếp khách giá sáu nghìn lượng. Nàng ta chẳng khác gì tiểu thư nhà quan, ăn mặc vải tốt, chăm sóc tỉ mỉ... Người đẹp như tiên. Liễu Liễu biết giải câu đối, làm thơ, phẩm trà, rất giỏi đàn hát và lấy lòng nam nhân. Đêm nay nàng tiếp Trữ Đông công tử, con của đệ nhất thế gia thành Lỗ Châu. Rượu chè tới nửa đêm, quần áo cởi gần hết, không ngờ vợ hắn đem theo hai tùy tùng hùng hổ tìm tới. Mấy chuyện như vầy Liễu Liễu nhìn quen, không chút ngại ngùng nửa che nửa đậy đi xuống giường.
“Trữ lang” bị sư tử Hà Đông lôi về nhà, tiền thì trả rồi nên tối nay Liễu Liễu có thể ngủ ngon giấc. Nàng tẩy trang, tắm rửa, thay xiêm y mỏng. Lúc này Mạn nhi từ ngoài cửa đi vào, thần thần bí bí nói với Liễu Liễu:
- Cô nương, ta vừa nghe phong phanh chút tin tức... Đào mama đem về nữ nhân mới, bảo là cực trong cực phẩm!
Động tác của Liễu Liễu dừng lại
- Ngươi nói cái gì? – Sắc mặt nàng khó coi.
Làm kỹ nữ, ngoài tuổi già thì người trẻ đẹp hơn chính là mối lo. Liễu Liễu vừa hai mươi, với nhan sắc này nếu cố gìn giữ có thể đứng đầu bảng trong bảy tám năm nữa. Nhưng một khi có người đẹp hơn nàng xuất hiện, vị trí này e phải nhường lại... Liễu Liễu tức giận ném cây lược lên bàn, lập tức khoác áo lông mở tung cửa phòng chạy ra. Dãy nhà phía sau Phong Vân Cư là nơi đào tạo người mới, đến khi đủ tuổi hành nghề mới chuyển vào nhà chính ở. Lúc Liễu Liễu bước qua cổng đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của tiểu hài tử. Nàng vòng qua những hành lang khúc khuỷu, đi tới gian phòng hạng nhất. Ngày xưa chính nàng đã lớn lên ở đây, dưới sự dạy dỗ cẩn thận của Đào mama, ăn ngon mặc đẹp, có người hầu kẻ hạ...
Liễu Liễu dùng chân đá cửa, bên trong phòng ánh đèn sáng trưng, Đào mama cùng với Ngọc phu nhân đang dỗ dành tiểu oa nhi kia. Cấp bậc trong tú phường rất rõ ràng. Ứng cử viên kỹ nữ gọi là “học sự”. Người học sự có nhiều loại, nếu thi đỗ thì vào Phong Vân Cư tiếp khách, nếu thi trượt thì thành đại nha hoàn hầu hạ các cô nương. Kỹ nữ hành nghề tới khi không còn khách thì làm “phu nhân”, giúp mama chủ quản dạy dỗ cô nương trẻ. Ngọc phu nhân ngày xưa cũng đứng đầu bảng như Liễu Liễu. Nhưng số này thì ít bởi vì đa phần kỹ nữ già đều bị vứt bỏ, họ thường tìm đường lui khi còn trẻ, tốt nhất là làm thiếp cho nhà giàu.
Liễu Liễu không thích làm thiếp, sẽ bị vợ cả đè đầu cưỡi cổ. Nàng muốn làm phu nhân. Điều kiện trở thành phu nhân là phải đứng bảng ít nhất mười năm, nếu không may có cô gái khác xinh đẹp hơn, cơ hội này xem như vuột mất! Liễu Liễu sắc mặt nhăn nhó nhìn đứa trẻ khóc như mèo ở trong phòng. Hừ, thì ra còn nhỏ xíu, không đáng ngại!
Đào mama thấy Liễu Liễu tự ý xông vào thì tỏ ra không vui. Bà liếc xéo mắng:
- Tại sao chạy tới đây? Trữ Đông công tử thì sao?
- Úi giờ, hắn ta bị sư tử già nhà hắn lôi về rồi!
Liễu Liễu tự nhiên đi vào, ngồi xuống ghế châm trà.
- Mama, đứa nhỏ này ở đâu ra thế? Ồn ào chết được!
Ngọc phu nhân cười cười, thân thiết nói với nàng:
- Liễu Liễu, đây là sư muội của con. Từ giờ ta sẽ dạy dỗ nàng!
Ngọc phu nhân là thầy của Liễu Liễu khi còn nhỏ, bà ta truyền đạt tất cả bí quyết câu dẫn đàn ông, giúp cho Liễu Liễu có địa vị bây giờ. Đối với Ngọc phu nhân, Liễu Liễu rất kính trọng.
- Ôi, hóa ra là tiểu sư muội, còn nhỏ thế mà đã bướng bỉnh rồi, chắc khó dạy đây!
Cô bé kia vẫn khóc, ánh mắt xa lạ và hoảng hốt nhìn chung quanh. Ca ca đâu? Niệm Niệm đâu? Bọn họ là ai? Nàng đưa tay sờ lên cổ áo, sau đó tiếng nức nở càng lớn.
- Đá nhỏ... Đá nhỏ ở đâu? Huhuhuhu...
Tương Tư chưa bao giờ tháo sợi dây của con bé xuống, nó không có đá nhỏ, cảm thấy không an toàn. Đào mama nghe tiếng khóc cũng phát bực, quỷ khóc nhè này, hơi sức đâu mà lắm thế? Mụ ta xốc con bé lên, sai người chuẩn bị thùng nước ấm. Ngọc phu nhân cùng Đào mama lột sạch quần áo của bé, bỏ nó vào thùng gỗ. Tương Tư chưa bao giờ bị tắm như vậy, trong thùng không có vịt con, cũng không có dầu hoa hồng gội đầu. Hai lão yêu bà chà chà bóp bóp, vừa tắm vừa bàn luận:
- Mắt mama thật tinh, con bé này rất triển vọng, ta nhất định dạy nó cẩn thận, trở thành Khương La đệ nhất mỹ nhân!
- Còn phải nói! Đứa nhỏ này tương lai không biết đáng giá bao nhiêu... Ta đang lo không tìm thấy người đủ tư cách bán phá thân cho nó!
Ngọc phu nhân hùa theo:
- Ha ha, muội thấy chả ai mua nổi, chi bằng bán cho hoàng đế đi!
- Xùy, bán cho vua thì coi như bán đứt, hoàng thượng ăn rồi nhả ra mới lạ... Thế thì chúng ta lỗ vốn!
Liễu Liễu ngồi nghe nhíu mày. Hai bà này có phóng đại vấn đề không? Nàng chả thấy đứa nhóc kia có gì hơn mình...
- Mama, phu nhân... Liễu Liễu ngu dốt, không biết học muội hơn người chỗ nào?
Ngọc phu nhân vuốt ve gò má con bé, không giấu giếm bảo:
- Nó còn nhỏ, dĩ nhiên ngươi nhìn không thấy. Chỉ có người dày dạn kinh nghiệm như chúng ta mới biết. Đứa bé này là cốt tiên sinh ra, không nói gì vóc dáng da dẻ... Vấn đề chủ chốt là...
Bà ngừng lại, cười khúc khích. Đào mama tâm tình tốt tiếp lời:
- Chủ chốt là ta đã khám qua. Cấu tạo đặc biệt, sẽ làm đàn ông dục tiên dục tử, thà chết không lui!
- Có chuyện đó nữa sao?
Đám đàn bà con gái chốn phong trần nói chuyện phòng the chẳng đỏ mặt. Liễu Liễu chạy qua nhìn, rất hoài nghi. Nếu thật như vậy... Thì con nhỏ này sẽ vượt mặt mình! May là nó ít tuổi, mười năm nữa không có tính đe dọa! Liễu Liễu suy nghĩ, cảm thấy thay vì thù địch thì nên lấy lòng nó, để sau này thuận lợi làm “phu nhân”. Ba kẻ đều có tính toán riêng, nào biết được tháng ngày tốt đẹp chẳng còn dài... Phong Vân Cư cũng sắp hết thời, ai bảo họ chọc đâu không chọc, lại chọc nhầm tổ ong!
***
Ở một nơi khác, tên trộm A Cẩu mặt mày toàn máu bị lôi đi xềnh xệch. Hắn mới trải qua một trận thẩm vấn nhớ đời. Tối hôm đó A Cẩu đang chè chén với mấy chiến hữu thì có hai nam nhân cao to xông vào. Hắn chưa kịp ú ớ gì đã bị giải đi. A Cẩu gặp một gã mặt bột cười như hồ ly, một gã mặt than không cười như la sát, thêm một người an tọa trên ghế, khí chất phi phàm, hắn không dám nhìn kĩ.
- Ngươi biết cái này không? – Mặt bột đung dưa sợi dây hỏi
- B... Biết... Là... Là đồ ta cướp được...
- Cướp của ai?
- C... Của... Một vị phu nhân nhà giàu...
- Bà ấy họ gì, ở đâu?
- Đại nhân tha mạng, đã làm cướp thì ai quan tâm tên họ địa chỉ? Tiểu nhân thấy bà ấy đi một mình, thừa lúc vắng người giật của rồi đâm đầu chạy!
Mặt than hỏi luôn một lèo:
- Vị kia trông ra sao? Khoảng bao nhiêu tuổi? Có gì nổi bật không? Người gặp ở đâu?
- Dạ... Khoảng năm mươi... Mặc... Mặc váy tím nhạt, cài trâm gỗ giản dị... Bà ấy không cao, người đầy đặn... Gặp ở cửa ngõ hướng Nam. À đúng rồi! Bà ta đeo ngọc bội còn rất mới, là loại ngọc bán ở cửa hiệu Hoan Hỉ trong thành!
A Cẩu chuyên trộm cướp, lúc nào cũng xem xét giá trị đồ vật, coi cái gì quý nhất cho nên hắn nhớ rõ... Sở dĩ hắn không cướp miếng ngọc kia là vì thứ này khó bán, người mua ngọc bội thường khắc họ mình vào. Mặt than gật gù, nói với mặt bột:
- Hắn đã nói hết rồi, giao cho quan phủ đi, chúng ta tìm manh mối từ cửa hiệu Hoan Hỉ và mấy đại gia tộc trong thành!
Thế là A Cẩu bị lôi đi, bắt đầu kiếp ở tù mục xương. Cái thứ kia thật là xui xẻo!
Đô Thư Doanh dò la khắp nơi, hỏi thăm xem phu nhân nhà ai vừa bị cướp, lại hỏi ông chủ tiệm ngọc bội gần đây bán cho những ai, cuối cùng đánh tiếng sang Tri châu đại nhân. Bọn họ đi vi hành, lại trong thời khắc nhạy cảm cho nên không thể dùng thân phận thật, càng không dám điều động lớn, sẽ làm Tề vương chú ý. Ca Dương chờ tin đến sốt ruột. Biết là chuyện này không thể vội nhưng hắn lo lắng Tương Tư đang ở chỗ đất khách quê người, không biết có bị đối xử tệ hại không...
- Phía Hòa An vương ra sao?
Ngô Hà Huy nhíu mày đọc mẫu giấy cho mật thám gửi tới.
- Mười tám ngày trước Tứ công tử đem quận chúa và đích tôn vương gia ra ngoài chơi... Tới giờ chưa thấy về...
- Họ đi đâu?
- Đi... Đông Hoang...
Ngô Hà Huy lén nhìn hoàng thượng, Đông Hoang là vấn đề nhạy cảm, không biết hoàng thượng suy nghĩ ra sao... Ca Dương nhếch môi, vẻ mặt nói rằng có người sắp bị đày ra ải đảo.
- Tứ công tử? Chu Lạc Tịch Tề? Giỏi lắm, dám đem đường muội của ta đi khắp nơi, còn là Đông Hoang chẳng biết bạo loạn ngày nào... Người đâu? Lôi cổ thằng đó về đây ngay!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...