Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn
Lúc này, bỗng nhiên Kim Phúc và Thiên Kim ở từ xa bơi lại.
Thấy Phù Dung đã ở dưới nước, Kim Phúc vui mừng lập tức đưa tay kéo Phù Dung:
- Dung à! Chúng ta cùng bơi ra ngoài kia nha.
Phù Dung chưa kịp phản ứng thì đã bị Kim Phúc kéo mạnh một cái và đẩy đi.
Cô theo bản năng la lên:
- Á..
không..
ọc ọc..
Tuy nhiên, Phù Dung lại phát hiện chân mình bị chuột rút nữa rồi.
Thế là, theo đà đẩy của Kim Phúc mà cô bị chìm nghỉm xuống nước, nước theo đó cũng tràn vào miệng.
Nhưng Kim Phúc nào biết còn tưởng cô đang lặn nữa chứ.
Cho nên cậu ta vẫn thản nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra.
Còn vui mừng nói:
- Chúng ta bơi đua nhé!
Dứt lời thì cậu ta đã bơi đi ra xa rồi.
Thiên Kim cũng vội vàng bơi theo:
- Anh Phúc chờ em với!
Chỉ có Quang Thịnh thấy cô không nổi đầu lên thì hoảng hốt lập tức lặn xuống.
Phù Dung đang vùng vẫy trong nước một cách tuyệt vọng thì bất chợt có một vòng tay ôm lấy cô, đồng thời một cánh môi mềm mại đặt lên môi cô, sau đó là một luồng khí thổi vào.
Phù Dung lờ mờ mở mắt ra và nhận ra đó là Quang Thịnh.
Cô theo bản năng ôm lấy Quang Thịnh thật chặt.
Sau đó Quang Thịnh vừa thổi khi vừa bế cô trồi lên mặt nước.
Khi đã nổi lên rồi Quang Thịnh mới bỏ miệng Phù Dung ra, lo lắng hỏi:
- Em có sao không?
Phù Dung ho sặc vài cái mới đáp:
- Khụ..
chân em..
bị chuột rút rồi, rất đau.
Suýt nữa thì chết..
Khụ..
Quang Thịnh lúc này hận chết Kim Phúc, khó khăn lắm anh mới làm cho cô bớt sợ nước mà bây giờ hỏng hết rồi.
Mèo lại hoàn mèo.
Thậm chí nếu anh đứng xa một chút thì có lẽ Phù Dung thật sự sẽ bị chết đuối.
Tuy nhiên, suy đi nghĩ lại thì Quang Thịnh cũng phải cảm ơn Kim Phúc.
Nếu không có cậu ta thì anh cũng đâu có cơ hội thổi khí cho cô, thậm chí còn được bế cô như thế này nữa chứ.
Quang Thịnh lập tức nói:
- Để anh bế em lên bờ.
Phù Dung cũng gật đầu đồng ý.
Giờ cô chỉ muốn thoát khỏi mặt nước thôi.
Quang Thịnh bế cô lên đặt cô ngồi xuống bãi cát, bắt đầu xoa bóp chân cho cô.
Một lát sau, Phù Dung hết đau rồi mới thử đứng lên.
Lúc này cô mới tới mọi chuyện đã xảy ra, lập tức cảm ơn Quang Thịnh.
Có điều Quang Thịnh lại nói:
- Em cảm ơn anh làm gì.
Đây là lỗi của anh nếu không phải anh kéo em xuống nước cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Phù Dung định nói gì thì Quang Thịnh lại nói tiếp:
- Thôi để anh đưa em về nhà nghỉ thay đồ.
Nói rồi Quang Thịnh liền dìu Phù Dung đi.
Còn Kim Phúc và Thiên Kim lúc này mới phát hiện không thấy Phù Dung đâu, nhìn lại cũng không thấy Quang Thịnh.
Lập tức chấm hỏi đầy đầu.
Cũng lập tức lên bờ trở về nhà nghỉ xem hai người họ có về đó không.
Về tới nhà nghỉ, quả nhiên, Quang Thịnh và Phù Dung đều đã về.
Kim Phúc nhăn nhó trách cứ:
- Sao hai người về đây mà không nói tiếng nào hết vậy?
Quang Thịnh định mở miệng mắng Kim Phúc.
Nhưng Phù Dung đã lên tiếng trước:
- Tôi thấy hai người khó có dịp chơi vui như vậy nên nói anh Thịnh đừng gọi hai người để cho hai người thoải mái chơi đùa thôi.
Phù Dung cũng không muốn vì cô mà làm cho không khí mất vui.
Vì thế, cô không nói cho Kim Phúc và Thiên Kim chuyện cô suýt nữa là chết đuối.
Hơn nữa, Kim Phúc cũng đâu phải là cố ý.
Mà do Phù Dung đã nói như vậy rồi thì Quang Thịnh còn nói gì được nữa.
Chuyện này xem như bỏ qua.
Sau khi Kim Phúc và Thiên Kim tắm lại và thay đồ xong rồi, cả bốn người liền kéo nhau đi đến nhà hàng gần đó ăn uống.
Tuy nhiên, Quang Thịnh lại dẫn họ vào nhà hàng món Tây.
Ba người Quang Thịnh, Kim Phúc, Thiên Kim bề ngoài đều là đại gia, còn Phù Dung là đại gia ngầm, mặc dù Kim Phúc và Thiên Kim đều còn chưa tự lập được nhưng lại là con nhà giàu, ăn nhà hàng Tây thì cũng không có gì làm lạ.
Nhưng mà Phù Dung lại có linh cảm gì đó không ổn lắm.
Có điều cô cũng không biết là không ổn ở chỗ nào.
Đây cũng là một nhà hàng uy tín, đương nhiên là sẽ không có chuyện chặt chém.
Mà chính vì cái linh cảm vô cớ đó mà trong suốt bữa ăn, Phù Dung ăn hoàn toàn không có mùi vị.
Và cuối cùng, khi cô cầm cốc rượu nho lên uống một ngụm thì cảm thấy cả người bắt đầu ngầy ngật.
Tuy nhiên, Phù Dung sợ lại làm mọi người lo lắng cho nên vẫn cố gắng trấn định cho tới khi mọi người đều ăn xong.
Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, cô mới hoàn toàn không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi.
Phù Dung hoàn toàn không hay biết ngoài cô ra thì Kim Phúc cũng có trạng thái tương tự nhưng mà do thể lực cậu ta mạnh hơn, cho nên khi về đến nhà nghỉ cơn buồn ngủ mới ập tới, hoàn toàn không thể chịu nỗi.
Thấy Kim Phúc đi đứng loạng choạng, Thiên Kim mới lại đỡ cậu ta:
- Anh Phúc! Chắc anh đã bị say rồi đó.
Em nghe nói rượu nhà hàng đó mạnh lắm nên vừa nãy em không dám uống.
Thôi để em dìu anh về phòng nha.
Nghe Thiên Kim nói, Kim Phúc nghĩ cũng đúng.
Vừa rồi đúng là cậu ta có uống chút rượu.
Nhưng chợt nhớ đến Phù Dung cũng có uống rượu.
Tuy rằng tinh thần đang mơ mơ hồ hồ nhưng cậu ta cũng cố ngoái đầu nhìn xem Phù Dung.
Thế nhưng, lại thấy Phù Dung cũng đã ngủ say và đang được Quang Thịnh bế ra khỏi xe.
Cậu ta vội chạy lại, gọi:
- Phù Dung..
Quang Thịnh trên tay bế Phù Dung, vẻ mặt bình thường đáp:
- Chắc Phù Dung bị say thôi.
Để tôi đưa cô ấy về phòng ngủ.
Cậu cũng về phòng ngủ đi.
Một lát sẽ tỉnh táo lại thôi.
Mặc dù Kim Phúc rất muốn bế Phù Dung về phòng nhưng với tình trạng của cậu ta hiện giờ, thân mình còn đi không vững nữa chứ đừng nói là bế thêm ai.
Thế là, cậu ta đành để cho Thiên Kim dìu mình về phòng.
Chỉ là, khi đến cửa phòng của mình thì Thiên Kim và Quang Thịnh đều cùng nhìn nhau liếc mắt một cái.
Sau đó, cửa phòng mở ra, họ đi vào đóng lại.
Không ai có thể biết bên trong đã phát sinh cái gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...