Edit: Ry
Lúc Cốc Nghi mở mắt ra, hơi ấm bên cạnh vẫn chưa tan, nhưng người nằm đó không biết đã đi đâu.
Ngón tay thon dài vươn tới, đặt lên đệm giường, nắm lấy rồi lại buông ra, như thể không đành lòng để những ấm áp ấy trôi mất.
Trong bóng tối, Cốc Nghi lựa chọn nhắm mắt lại.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng hôm sau, Cốc Nghi mở cửa phòng, trên bàn có đặt một bát cháo cùng với một cốc sữa bò vừa được hâm, tiếc là không thấy bóng dáng Kỷ Trạch.
Cốc Nghi của tuổi 19 đã cùng Kỷ Trạch sống bên nhau một thời gian như vậy.
Xem như là thời kì hòa bình lâu nhất của họ.
Một ngày ba bữa, Kỷ Trạch sẽ thay đổi các món nấu cho Cốc Nghi ăn.
Lúc ấy Cốc Nghi không biết Kỷ Trạch chính là 003, chỉ coi gã như một người bạn vừa quen, giờ ngẫm lại, cái cục đen thui đó xuống bếp lại quen tay hay việc như vậy, e là cũng không hề dễ dàng.
Cốc Nghi ở đây cũng chỉ thân với Tứ Mộc, anh rất thích cặp mắt sáng trong xinh đẹp của Tứ Mộc.
Bày biện trên lầu hai ấm áp hơn lầu một rất nhiều, trên ban công đặt vài chậu cây, kệ đựng đồ có hai bình tưới nước một lớn một nhỏ, cùng với một cái bể cá pha lê trống không.
Cốc Nghi đi đến trước cửa phòng ngủ, gập ngón tay, định gõ cửa hỏi bọn họ đã ăn sáng chưa.
Còn chưa kịp gõ thì anh đã nghe thấy những âm thanh khiến mình đỏ mặt tía tai.
"...!A...!Đau..." Trong giọng nói mềm mại ẩn chứa tức giận: "Em bảo đau mà! Người...!Người phụ trách...!Anh...!Ưm...!Anh lại...!Lại giả vờ như không nghe thấy..."
Dù cho hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, nhưng Cốc Nghi lại đứng ngay ngoài cửa, vẫn nghe được thấp thoáng từng tiếng rên vụn vỡ.
Khuôn mặt lập tức đỏ bừng, máu trong người như thể dồn hết lên trán.
Anh...!Anh...!Chưa bao giờ nghĩ rằng...!Sẽ nghe thấy cái này...
"Xuống lầu đi."
Kỷ Trạch đứng ở đầu cầu thang, cảm xúc trong mắt khó có thể phân biệt.
Gã quay đầu đi, không nhìn Cốc Nghi, bước xuống cầu thang đi vào căn phòng dưới lầu một.
Ngay cả đầu cũng không dám ngoảnh lại, Cốc Nghi vội vàng bỏ chạy.
Trong căn phòng ngủ chính trên tầng hai, Tứ Mộc cắn tay Phổ Sầm Tư, một chân thì đạp lên bụng dưới của hắn.
Đuôi mắt còn hiện lên những rặng hồng lạ thường.
Phổ Sầm Tư bắt lấy mắt cá chân trắng nõn thon gầy của Tứ Mộc, dời đi.
Áo ngủ trên người rộng mở, tự nhiên rủ xuống, vừa hay che đi vòng eo mềm mại của thiếu niên.
"Dám để anh ngủ ở thư phòng đến nửa đêm hả? Xong sáng nay còn không ngừng chui vào lòng anh, giờ còn trách anh à?"
Bàn tay to lớn phủ lên lồng ngực em, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy lên đầu v* đỏ tươi vừa bị liếm cắn.
Tứ Mộc khe khẽ kêu một tiếng.
Hàm răng được thả lỏng, Phổ Sầm Tư rút tay về, cúi xuống hôn Tứ Mộc.
Xưa nay mỗi lần cắn Phổ Sầm Tư, Tứ Mộc luôn không nỡ cắn mạnh, nhiều nhất là để lại một dấu răng không đến một tiếng là tan.
Nhưng Phổ Sầm Tư gần như chưa bao giờ nể tình, lúc nào cũng sẽ để lại trên người Tứ Mộc rất nhiều dấu hôn, như thể đang tuyên bố thiếu niên thuộc về mình.
Những chiếc hôn vừa nhẹ vừa ngứa, đầu lưỡi mềm nhẹ cố ý lướt trên xương quai xanh.
Tứ Mộc rên một tiếng, thuận theo bắt lấy Phổ Sầm Tư, cùng hắn mười ngón đan xen.
"Đêm không có người phụ trách ở bên cạnh, sợ lắm."
"Vậy mà còn đuổi anh tới thư phòng?"
"Nhưng không có người phụ trách em còn sợ hơn."
Ở một vài phương diện, Tứ Mộc rất nhạy cảm.
Phổ Sầm Tư dịu dàng dán lên khuôn mặt mềm mại của em, dịu dàng tiến vào cơ thể em, dịu dàng thủ thỉ bên tai em.
"Anh sai rồi."
Áo ngủ lỏng lẻo treo trên bờ vai, Tứ Mộc khẽ hít hà kéo tay Phổ Sầm Tư tới, vừa cẩn thận vừa yêu thương hôn lên từng đầu ngón tay, giống như mỗi lần ân ái Phổ Sầm Tư đều thích nghiêm túc hôn lên cơ thể em.
Phổ Sầm Tư khẽ cười, tiếng cười vừa khàn vừa đầy dục vọng.
Đôi chân mảnh mai quấn lấy vòng eo cười tráng, Tứ Mộc khẽ giương cằm: "Em tha thứ cho anh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...