Sở lão sắp đến ngày sinh nhật. Vương Quốc Hoa không nhớ rõ năm nay Sở lão là 94 hay 95 tuổi nữa. Sở Sở gọi đến yêu cầu Vương Quốc Hoa phải đến Bắc Kinh trước ngày 28 tháng chạp.
Một năm qua Vương Quốc Hoa mặc dù lên Bắc Kinh không ít nhưng đều là có công việc, hắn ít có thời gian ở bên vợ bên con.
Vấn đề này Vương Quốc Hoa vẫn chưa cùng nói chuyện với Sở Sở, hắn thấy nếu Sở Sở muốn ở bên chăm sóc ông nội thì cứ tùy cô. Con người không ai có thể lo chu toàn mọi mặt cả. Lần này lên Bắc Kinh ăn tết, Vương Quốc Hoa vốn định khuyên Sở Sở mang theo con tới Nam Quảng với mình.
Vương Quốc Hoa nói qua việc mình lên Bắc Kinh ăn tết với Lãnh Vũ, bí thư Lãnh rất rộng lượng tỏ vẻ tết năm trước Vương Quốc Hoa không về, năm nay cứ về nhà ăn tết, hắn có một tuần để nghỉ. Còn bên phía chủ tịch tỉnh Quách càng nói nếu không có việc quan trọng thì không cần về gấp. Cả một năm qua Vương Quốc Hoa gần như không được nghỉ lúc nào cả.
Tết nếu không phải đi tham gia hội nghị thì sẽ không có việc gì làm. Vương Quốc Hoa nắm chắc thời gian đi quanh các sở ban ngành mà mình phụ trách quản lý, các hội nghị cũng tiến hành trước.
Chiều 26 Vương Quốc Hoa may mắn lên được máy bay. Hơn hai tiếng trước hắn vẫn còn chủ trì hội nghị. Hắn còn tưởng mình không kịp ra máy bay, phải nhỡ chuyến.
Chẳng qua lúc lên máy bay hắn lại hơi đen, máy bay đi được nửa đường lại gặp chuyện. Phía bắc đổ tuyết rất lớn, sân bay Bắc Kinh đóng cửa, Vương Quốc Hoa chỉ có thể hạ cánh xuống sân bay cách Bắc Kinh hơn 500km.
Chuyện quá đột nhiên, Vương Quốc Hoa đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Xuống máy bay hắn gọi điện cho Sở Sở thông báo. Vương Quốc Hoa ra ga trả gấp đôi tiền mua một vén giường mềm. Hắn còn phải cẩn thận bảo tay cò vé đưa lên tận toa để tránh bị lừa.
Quá trình chờ tàu chạy làm Vương Quốc Hoa khá buồn bực. Hắn nhớ đợt mình còn đang đi học, tết về nhà chen lấn lên tàu mà phải đợi gần chục tiếng tàu mới chạy. Quá mệt mỏi.
Chẳng qua bây giờ không có lựa chọn nào khác ngoài đi tàu, Vương Quốc Hoa tìm một chỗ ăn cơm, hơn tiếng sau hắn mới lên tàu.
Có tiền anh sẽ có nhiều thuận lợi. Chỉ cần anh chấp nhận bỏ thì có người ở trên tàu đến giới thiệu nếu bỏ ra thêm 50 đồng là anh có thể vào toa vip, giường được trải đệm sang trọng, còn có thể xem được phim.
Vương Quốc Hoa mang hành lý rất đơn giản, một túi chứa đồ và máy vi tính, thuốc cũng không mang nhiều chỉ có năm điếu. Hắn mua một cốc café 20 đồng.
Trong toa còn có thêm năm người trẻ tuổi khác trông như sinh viên. Hai nam ba nữ nói chuyện khá lớn tiếng. Vương Quốc Hoa ngồi ngay bên cạnh bọn họ muốn không bị làm phiền cũng khó khăn.
Một tên nam sinh viên mặt rỗ đang khoe khoang với một cô gái, nói nhà hắn ở Bắc Kinh, bố mẹ làm ở bộ, đến Bắc Kinh sẽ có người đến đón… Vương Quốc Hoa tùy ý nhìn thoáng qua, ba cô nữ sinh khá được, khó trách.
Vương Quốc Hoa vào mạng đọc báo tầm tiếng cũng chán, hắn lên mạng đánh bài. Đánh được hai ván bên cạnh liền có mùi hương, hắn quay đầu lại thấy một nữ sinh ngồi tới mỉm cười với hắn.
- Tôi xem một chút, tôi cũng thích bài kiều.
Vương Quốc Hoa không thích nhưng vẫn gật đầu.
Vương Quốc Hoa đánh bài cũng được, lúc đi học đã đánh, còn đi thi cấp quốc gia. …
Hắn đang đánh đuổi một đối thủ, chuẩn bị đổi bài thì mấy người thanh niên còn lại cũng tới.
Máy hết pin, Vương Quốc Hoa tắt máy.
- Vị đại ca này đánh bài hay thế.
Cô nữ sinh chỉ chỉ Vương Quốc Hoa, hai cô nữ sinh còn lại cùng nhìn Vương Quốc Hoa một chút.
Hai nam sinh nhìn Vương Quốc Hoa lại mang chút thù địch, Vương Quốc Hoa chỉ mỉm cười với bọn họ.
- Mấy người thích chơi bài à? Tôi nhường chỗ này cho các vị.
Toa cuối này các bàn khác cũng đã có người ngồi kín, chỉ có mỗi chỗ Vương Quốc Hoa là có thể nhường một chút, Vương Quốc Hoa còn tưởng bọn họ muốn chơi gì.
- đại ca đừng khách khí, chúng tôi cũng không chơi gì chỉ ngồi xem anh đánh bài nên ngứa tay thôi.
Cô nữ sinh thứ nhất cười xin lỗi, mắt cô bé này khá lớn, cô ả có thể nói là xinh nhất trong ba cô.
Vương Quốc Hoa mỉm cười đổi vị trí, hai tên nam sinh kia lộ rõ vẻ không cam lòng.
- Nhìn xem, túi của hắn không phải là chiếc máy tính xách tay sao?
- Máy này không rẻ đâu, phải tầm 20 ngàn đó.
Một cô em bên cạnh nói một câu, cô ả này vậy mà hiểu giá.
- Tôi thấy hắn mặc đồ Versace, cũng không rẻ đâu.
Lại là một nữ sinh khác quan sát rất cẩn thận. Quần áo của Vương Quốc Hoa đều do Lưu Linh mua, thương hiệu gì hắn cũng không biết được.
- Mấy cô chỉ để ý bề ngoài.
Một nam sinh không phục lẩm bẩm nói, cô nữ sinh chủ động ngồi bên Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Người ta đây là đẳng cấp, ông biết gì.
- Trên máy bay tôi thấy hắn ngồi ở khoang thương gia.
Cô nữ sinh phát hiện đồ Vương Quốc Hoa mặc nói, hóa ra mấy người này cũng bay cùng chuyến.
- Sao tôi thấy hắn quen quen vậy nhỉ, hình như thấy trên báo rồi thì phải.
Cô nữ sinh thứ ba nói, tên nam sinh béo cười lạnh một tiếng.
- Tôi thấy cô đây là mê trai rồi, hắn không phải có chút tiền ư? Ở Bắc Kinh đầy người giàu, đám đó có là gì so với quan chức chứ?
Vương Quốc Hoa không nghe tiếp nữa, hắn vào toilet. Đi ra hắn tìm một vị trí khác ngồi xuống, không lâu sau có thông báo có thể lên xe kiểm phiếu, một người phụ nữ bụng bầu kéo vali, Vương Quốc Hoa đi lên nói.
- Tôi có thể giúp không?
Người phụ nữ cảnh giác nhìn Vương Quốc Hoa, thấy không giống người xấu mới yên tâm đưa hành lý sang.
- Vậy làm phiền anh.
Vương Quốc Hoa kéo vali đi trước, người phụ nữ cảnh giacs đi sau. Mấy thanh niên kia thấy thế cũng nói này nói kia. Tên nam sinh mặt mụn nhỏ giọng nói.
- Thấy chưa, vậy là kiếm được một em, người ta thích phụ nữ có chồng.
Vương Quốc Hoa lần này nghe rõ, hắn khẽ nhíu mày.
Mang hành lý đến toa của người phụ nữ, Vương Quốc Hoa đưa đến rồi rời đi. Cô nữ sinh thứ nhất chủ động bắt chuyện với hắn.
- đại ca đúng là người tốt.
Vương Quốc Hoa cười ha hả vẫy vẫy tay đi tìm đến khoang của mình. Hắn nằm xuống không lâu cửa toa lại mở, hắn có chút bất ngờ khi thấy cô nữ sinh kia cũng vào.
- Ha ha, đại ca, chúng ta đúng là có duyên, tôi tìm nhân viên tàu đổi ba chiếc vé, không ngờ lại cùng phòng với anh.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Ha ha, muộn rồi, nghỉ thôi.
Vừa nói hắn vùi đầu ngủ, cô nữ sinh kia ngẩn ra một chút nhưng sau đó cũng không nói gì. Cô ả cùng hai cô bạn tụm lại nhỏ giọng nói chuyện.
- Tôi nói Tạ Viện Viện, chúng ta không phải là đắc tội hai tên Trịnh Cường đó chứ?
Một cô bạn lên tiếng, Tạ Viện Viện cười lạnh nói.
- Tôi đâu có nhờ gì bọn họ, là bọn họ đòi sống đòi chết muốn đi về cùng tôi mà.
- Nhà Trịnh Cường có người làm quan đó, đắc tội hắn sợ là …
- Đừng nghe hắn khoe khoang, ở Bắc Kinh quan cấp huyện đi đầy đất, quan cấp sở đi xe đạp.
Vương Quốc Hoa thức dậy trời đã sáng, Tạ Viện Viện kia vẫn còn ngủ. Vương Quốc Hoa lặng lẽ đi rửa mặt về, Tạ Viện Viện đã dậy, cô ả chào.
- đại ca.
Vương Quốc Hoa thầm khó hiểu cô ả này sao chú ý mình vậy nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...