Phù Diêu

Vương Quốc Hoa lúc tức giận trông khá đáng sợ. Hồng Tồn Minh thoáng run lên. Đừng nhìn Ninh Vĩ Cương kia có chút tiền, bây giờ còn là công ty lớn nhất thị xã Lưỡng Thủy nhưng so với Vương Quốc Hoa mà nói thì y không đáng bằng một cọng tóc. Muốn chơi chết công ty kia là việc quá đơn giản. Vương Quốc Hoa cũng không cần tự mình ra tay, chỉ cần một cuộc điện là đủ. Càng chết chính là bản thân Ninh Vĩ Cương cũng không sạch sẽ, làm ăn lớn như vậy thì sao có thể sạch sẽ như vậy. Còn có một điểm Hồng Tồn Minh có quan hệ khá tốt với Ninh Vĩ Cương.

- Quốc Hoa, tôi gọi điện cho lão Ninh bảo y đến đây một chuyến, được không?

Hồng Tồn Minh thấy mình cần đưa tay giúp Ninh Vĩ Cương một chút, nếu không chính là không cận nhân tình. Đáng tiếc y vừa nói xong bên ngoài không ngờ vang lên tiếng súng.

Tiếng súng liên tục vang lên, hai người trong phòng cùng lộ vẻ khiếp sợ rồi vô thức nhìn ra cửa. Vương Quốc Hoa lập tức đứng lên muốn ra ngoài xem tình hình, Hồng Tồn Minh vội vàng đưa tay chặn lại.

- Quốc Hoa, đừng mạo hiểm, để tôi đi.

Động tác này làm tâm trạng Vương Quốc Hoa thoải mái hơn rất nhiều, hắn đương nhiên cũng không để Hồng Tồn Minh ra ngoài mạo hiểm. Hắn đưa tay chặn lại.

- Thôi, chúng ta ra ngoài cũng không làm được gì.

Hồng Tồn Minh nói:

- Vậy cũng không thể ở lại đây, phải đi ngay.

Vương Quốc Hoa gật đầu, hai người đang định ra ngoài thì Chung Tiểu Nhã lao vào, cô ả đây hoảng hốt nói.


- Ngoài sảnh có đánh nhau, một đám cảnh sát gặp mấy chục tên cầm dao, kiếm và súng săn. Vừa nãy là đám người kia bắn súng về phía cảnh sát, sau đó cảnh sát cũng bắn trả.

- Tiểu Chung, an toàn của lãnh đạo là quan trọng nhất, cô lập tức tìm một nơi an toàn đưa lãnh đạo đến.

Hồng Tồn Minh vừa nói xong, Vương Quốc Hoa đã nói.

- Đi cùng thôi, không có lý gì tôi một mình tránh ra cả. Có lẽ những người kia cũng không dám lao vào trong, cảnh sát tới coi như kịp thời.

Vương Quốc Hoa cũng thấy hơi sợ. Hồng Tồn Minh trong lòng lại đầy tức giận, không ngờ tên Ninh Hoàng kia lại to gan đến thế, gọi nhiều người đến như vậy. nếu hôm nay cảnh sát không đến kịp thời thì sẽ có việc lớn.

Thực ra cảnh sát không đến cũng không có việc gì. Vừa nãy Ninh Hoàng đi ra ngoài đứng ở cửa khách sạn thấy người mình gọi tới. Hắn đang định giải thích thì xe cảnh sát đến rú còi inh ỏi. Mấy chục tên kia cũng không phải kẻ vừa gì, cảnh sát thấy đông như vậy vội vàng dừng xe giơ loa lớn tiếng nói:

- Người trước mặt nghe cho rõ, lập tức bỏ vũ khí, đưa hai tay lên đầu, ngồi xổm xuống.

Càng chết chính là có không ít người trong đám đông có tiền án, trong tay có vũ khí, thấy cảnh sát đến còn tưởng là đến bắt mình. Vì thế bọn họ sợ hãi, một tên cầm súng săn bắn về phía xe cảnh sát. May khoảng cách khá xa nên đạn chỉ bắn trúng vào cửa kính, vỡ kính xe.

Càng may hơn với thời tiết hôm nay nên không có ai đi trên đường cả. Đám côn đồ bắn hai súng, cảnh sát cũng nổ súng đáp trả bắn mấy tên bị thương. Mấy chục tên kia hoảng sợ gào lên bỏ chạy, dao kiếm cũng bị ném xuống đất.

Ninh Hoàng chỉ cảm thấy hai chân tê rần, cả người bị đẩy ra sau ngã ngồi xuống đất, sau đó trên đùi đau nhức, y đưa tay sờ thấy một đống máu. Trúng đạn rồi.


Ninh Hoàng cũng không phải là kẻ lưu manh gì, trong tay có chút tiền nên ra vào không ít các câu lạc bộ, gặp không ít tên đại ca xã hội. Bình thường có chút phiền phức đều là dùng tiền nhờ đám người kia giải quyết. Đám người kia thấy hắn có tiền, ra tay hào phóng nên cũng đồng ý giải quyết giúp vài việc. Vài lần như vậy khiến tâm tính Ninh Hoàng thay đổi. Y cảm thấy mình rất giỏi, tốc độ bành trướng đó càng nhanh hơn. Hắn vốn nghĩ mình chỉ cần bỏ chút tiền ra thuê đám xã hội là giải quyết được mọi việc. Hôm nay coi như hắn đen đủi, một cuộc điện lại đưa tới phong trào chống hắc mạnh của thị xã.

Kết quả hai bên bắn súng Ninh Hoàng trúng đạn. Đám lưu manh kia bỏ chạy sạch, chỉ còn mình Ninh Hoàng ngồi đó, hai tay ấn vết thương kêu gào không ngừng. Cảnh sát mặc kệ hắn là ai, vừa nãy có bắn súng nên bọn họ lao tới đè đầu Ninh Hoàng xuống, yêu cầu không được nhúc nhích, còng lại rồi nói tiếp.

Chung Tiểu Nhã dẫn hai vị lãnh đạo theo cửa ngách đi ra nhưng không nghe thấy động tĩnh, cô bạo gan đi sang bên nhìn. Cô ả thấy trước cửa khách sạn toàn là xe cảnh sát, đèn sáng đến chói mắt.

Vương Quốc Hoa cũng thấy tình hình, hắn bình tĩnh nói.

- Không cần phải đi tiếp rồi, đám lưu manh đã chạy.

Hắn nói vậy, hai người Hồng Tồn Minh cũng không đi nữa, tất cả xoay người về. Ba người trên đường về gặp mấy cảnh sát, tên dẫn đội thấy Hồng Tồn Minh liền đi lên báo cáo. Biết đám người kia đã chạy, còn bắt được một người, Hồng Tồn Minh nói:

- Đưa người bị thương đến bệnh viện, giám sát chặt chẽ tuyệt đối không thể có sơ sót. Lần này tội phạm không ngờ dám nổ súng, mặc dù không có cảnh sát cùng quần chúng bị thương nhưng tính chất rất ác liệt. Các đồng chí phải xử lý hiện trường, tôi cũng sẽ báo cáo với bí thư Lý việc này.

Nói đến đây Hồng Tồn Minh nhìn sang Vương Quốc Hoa một chút xem hắn có cần bổ sung gì không? Vương Quốc Hoa cười cười đưa tay ra hiệu Hồng Tồn Minh tự mình xử lý là được.

Hồng Tồn Minh thầm thở dài một tiếng, Vương Quốc Hoa không hô đánh hô giết là đủ. Chẳng qua hắn cũng không vì thế mà thả lỏng. Vương Quốc Hoa cũng có ý xem phản ứng của Hồng Tồn Minh, dù sao đây cũng là đã có nổ súng. Nói không dễ nghe tính mạng của hắn bị uy hiếp, việc này hắn đâu dễ bỏ qua.


- Quốc Hoa, như vậy đi, cậu đổi chỗ ở, nơi này không được an toàn. Kết quả xử lý cụ thể thì tôi phải xin chỉ thị của bí thư Lý, có thể còn phải tổ chức hội nghị thương lượng.

Đây coi như cách làm ổn thỏa, có đủ địa phương tiến lui.

Vương Quốc Hoa quá quen với cách làm như vậy, hắn thầm khẳng định thủ pháp lão luyện của Hồng Tồn Minh. Chẳng qua hắn vẫn nhíu mày nói.

- Chắc không cần đổi chỗ ở đâu, ở đây cũng được. Tôi về phòng rồi bảo người mang cho bát mì là đủ.

Nói xong một câu, Vương Quốc Hoa trực tiếp rời đi. Hồng Tồn Minh muốn đổi theo nhưng lại thôi, cuối cùng y quay sang nói với Chung Tiểu Nhã.

- Rốt cuộc là có việc gì?

Chung Tiểu Nhã nói qua câu chuyện, Hồng Tồn Minh dở khóc dở cười:

- Cô có quan hệ như thế nào với Ninh Hoàng?

Chung Tiểu Nhã cắn môi không nói, Hồng Tồn Minh nghiêm khắc nói.

- Tốt nhất cô nói rõ ra, đồng chí Vương Quốc Hoa không phải cán bộ bình thường, đó là thường vụ tỉnh ủy tỉnh Nam Quảng, đủ để được bảo vệ theo cấp thủ trưởng.

Chung Tiểu Nhã như bị sét đánh, mắt trợn trừng lên. Ả không ngờ Vương Quốc Hoa đi được đến mức này, ả không thể tưởng tượng nổi. Lúc đi học mình còn coi thường hắn.

- Tôi đã sống chung với Ninh Hoàng một thời gian nhưng tính của hắn hay ghen, tôi nói chuyện với người đàn ông khác hắn cũng không chấp nhận. Vì thế tôi đòi chia tay và dọn ra ngoài ở được nửa năm. Hắn vẫn không chịu, cứ làm phiền.


Chung Tiểu Nhã nói thật lòng. Lúc trước Chung Tiểu Nhã về sống chung với Ninh Hoàng là do Ninh Hoàng ra tay hào phóng, Chung Tiểu Nhã rất thích. Sau đó Ninh Hoàng bảo Chung Tiểu Nhã thôi việc đi theo hắn, Chung Tiểu Nhã tỏ vẻ có thể nhưng phải đi đăng ký kết hôn.

Ninh Hoàng nghe tới kết hôn là tức, hắn đã có vợ. Càng chết chính là bố mẹ hắn rất thích cô con dâu đã sinh cho mình hai cháu trai, đánh chết mọi người cũng không đồng ý cho hắn ly hôn. Mà Ninh Hoàng cũng không muốn kết hôn với Chung Tiểu Nhã, hắn vốn nghĩ bỏ chút tiền bao là đủ. Ai ngờ Chung Tiểu Nhã chết sống đòi kết hôn nếu không sẽ chia tay. Vì vậy hai người bất hòa, Chung Tiểu Nhã dọn ra ngoài ở. Do quan hệ với Ninh Hoàng nên Chung Tiểu Nhã ly hôn với chồng cũ. Có lẽ vì vấn đề này nên Chung Tiểu Nhã mới kiên quyết đòi kết hôn như vậy.

Cũng không biết Ninh Hoàng nghĩ gì mà cảm thấy chia tay mình sẽ mất mặt. Hắn cứ rảnh là đến tìm Chung Tiểu Nhã, thấy thằng đàn ông nào tiếp xúc với Chung Tiểu Nhã là hắn đến tìm phiền phức. Vì thế có vài tên đàn ông bị đánh. Đám người bị đánh kia trong nhà không có quyền thế, báo cảnh sát thì cảnh sát cũng không để ý ngay mà cứ thế kéo dài. Mấy lần như vậy càng làm cho Ninh Hoàng thêm kiêu ngạo.

Cho nên nói người có khuyết điểm đều là do chiều mà ra. không phải người khác chiều thì là tự mình chiều mình.

Hồng Tồn Minh làm rõ chân tướng sự việc mà trong lòng cũng buồn bực. Y nhìn Chung Tiểu Nhã, gương mặt cũng coi như được nhưng nếu Ninh Hoàng với từng đó tiền muốn tìm một ả đẹp hơn Chung Tiểu Nhã này có gì là khó. Ai biết thằng Ninh Hoàng kia thích gì ở ả này?

- Cô đi ra lấy lời khai với cảnh sát. Đúng, cô bảo người làm bát mì cho lãnh đạo, nhớ là phải có thêm canh gà già.

Hồng Tồn Minh đang rất buồn bực, mẹ nó chứ chút việc nhỏ kia mà lại thành ra lớn chuyện thế này. Chẳng qua nói đi nói lại thì hắn có thể kịp thời chạy tới, khống chế được cục diện thì cũng có thể ăn nói được với họ LÝ.

Bí thư Lý Thanh trước từng làm phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, đây là một người phụ nữ khá đoan trang, ả chưa đầy 40 tuổi. Nữ đồng chí làm đến chức bí thư thị ủy coi như là hiếm. Lý Thanh đi đến vị trí này là tại sao? Hồng Tồn Minh coi như biết chút tin tức.

Hồng Tồn Minh gọi điện liên lạc mới biết Lý Thanh đang ở ngay trong biệt thự thuộc khách sạn Lưỡng Thủy liền vội vàng chạy tới. Động tĩnh lớn bên ngoài Lý Thanh cũng nghe được. Ả đang chuẩn bị bảo người đi hỏi thăm thì Hồng Tồn Minh gọi điện tới.

Kiên nhẫn đợi một chút, Lý Thanh đứng ở bậc thang nhìn Hồng Tồn Minh. Hồng Tồn Minh khá phối hợp với công việc của Lý Thanh, coi như một trợ thủ đắc lực của Lý Thanh. Gặp mặt, Hồng Tồn Minh nói rõ câu chuyện, Lý Thanh không thể ngồi yên. Ả oán giận nói.

- Thị xã Lâm Giang làm gì vậy hả? Lãnh đạo cấp bậc như vậy về nhà mà sao không nói sớm một chút, đây có phải làm thị ủy chúng ta không kịp ứng phó không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui