Vương Quốc Hoa được cô gái Thiến Thiến đưa về. Trên đường Vương Quốc Hoa nhắm mắt giả vờ ngủ, Thiến Thiến cũng không lên tiếng nói chuyện, chỉ chăm chú lái xe. Xe đến khách sạn, Thiến Thiến quay đầu lại nói:
- Chủ tịch Vương, đến rồi.
- Hả, đến rồi à, gặp lại sau.
Vương Quốc Hoa trong nháy mắt tỉnh táo lại, Thiến Thiến lái xe đi một đoạn mới gọi điện.
- Lúc hắn xuống xe rất tỉnh.
Bảo Bảo bỏ máy có chút lo lắng nhìn Thủy Trung Sa.
- Người này có quan hệ như thế nào với anh?
Thủy Trung Sa cười nói:
- Bạn tốt, quan hệ khá được. Em yên tâm, việc hắn đã nhận thì sẽ chắc chắn.
Nhân lúc Bảo Bảo đi tắm, Thủy Trung Sa ra ban công gọi cho Vương Quốc Hoa.
- Cảm ơn chuyện ban nãy.
Vương Quốc Hoa ngồi trên ghế, hắn hơi uể oải.
- Ông làm gì vậy?
Thủy Trung Sa cười khổ nhìn vào trong.
- bụng của cô ấy có con của tôi, tôi vốn định kết hôn ai biết tiếp xúc càng thấy có khuyết điểm. Sau đó…
Vương Quốc Hoa nghe tới đây là đau đầu.
- Được rồi, tôi biết rồi, anh muốn làm gì thì làm.
Một đêm không có việc gì, trưa hôm sau Nghiêm Hữu Quang đến. Vương Quốc Hoa mời y vào trong, cũng trực tiếp rót trà cho đối phương.
- Lão lãnh đạo, có việc tôi nhận ân tình của anh nhưng thật sự không thể làm như vậy.
Nghiêm Hữu Quang nghe xong mà tâm trạng không thể bình tĩnh được. Y rất nhanh suy nghĩ cẩn thận Vương Quốc Hoa không có ý trách cứ mà là thật sự coi mình từng làm lão lãnh đạo. Y đành cười khổ nói:
- Quốc Hoa có thể không biết lão Chu nắm mọi việc lớn nhỏ của Lâm Giang, tôi là thị trưởng gần như là bù nhìn.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Tôi không phải không thể nói chuyện với bí thư Sở, chẳng qua có việc phải dựa vào chính mình.
Câu này không phải là từ chối, mặc kệ làm gì thì quan trọng nhất vẫn là năng lực bản thân. Năng lực của Nghiêm Hữu Quang không kém, nhưng y là cán bộ xuất thân bên tổ chức nên làm hư nhiều hơn thật, Nghiêm Hữu Quang không quá giỏi làm ở bên chính quyền.
Nghiêm Hữu Quang không nói gì, buồn bực hút thuốc một lúc.
- Thực ra chức thị trưởng này không làm cũng không sao.
Vương Quốc Hoa thoáng giật mình.
- Như vậy thì tôi thật ra có thể chuyển lời một chút.
Vương Quốc Hoa nhận việc này, Nghiêm Hữu Quang nghe xong mặt lộ rõ vẻ dễ dàng.
- Vậy cảm ơn Lâm Giang, tôi làm ở Lâm Giang cũng không có hứng thú gì.
- Tôi chỉ nói một câu mà thôi, được hay không là việc khác.
Nghiêm Hữu Quang vẫn nói cảm ơn, y có việc nên cũng không ở lại lâu. Vương Quốc Hoa đưa đối phương ra ngoài về mà nghĩ Chu Thái Hoa kia đúng là đủ cứng, áp chế cho Nghiêm Hữu Quang không thể ngóc đầu lên được. vừa nãy hắn không nói cho Nghiêm Hữu Quang biết Hứa Nam Hạ sẽ về Lâm Giang, miễn cho Lâm Giang lại xuất hiện đấu chí, như vậy ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hắn nghỉ một ngày, đến tối Chu Thái Hoa mời khách. Vương Quốc Hoa dẫn theo đám nhân viên đến.
Bữa ăn kết thúc khá sớm, chưa đầy hai tiếng là xong. Vương Quốc Hoa đứng lên cáo từ, cũng không mời các đồng chí Lâm Giang ngồi lại. Đối với cái này Chu Thái Hoa biết rõ nguyên nhân, y đưa ra cửa rồi tự giác dừng lại.
Về phòng, đoàn người theo thói quen đưa lãnh đạo vào cửa, bọn họ định đóng cửa khi Vương Quốc Hoa vào phòng thì hắn quay đầu lại.
- Tối nếu rảnh thì mọi người ngồi uống trà nói chuyện.
Phương Đoan Minh còn đỡ một chút, Lưu Diệu Hồng và Nghiên Lệ lại rất vui mừng. Được đi cùng Vương Quốc Hoa chính là do Long Diễm chiếu cố bọn họ. Lưu Diệu Hồng trong ba phó trưởng ban thư ký là người xếp cuối, Nghiên Lệ lại là một chân chạy. hai vị này vốn không có bối cảnh, chỗ dựa gì nên rất mong nhờ cơ hội này có thể được lãnh đạo thưởng thức.
Mấy điểm này Vương Quốc Hoa thấy rõ trong mắt, hắn cũng cần một số người giúp việc nên không ngại kéo gần khoảng cách.
Nghiên Lệ rất tích cực đi pha nước, trà do Vương Quốc Hoa mang theo.
Nước rất nhanh được chuẩn bị xong, Nghiên Lệ tiếp tục pha trà, cũng không ai tranh việc này với cô. Động tác của Nghiên Lệ rất thuần thục, vừa nhìn là biết thường xuyên uống trà.
Pha xong cô ả rót cho Vương Quốc Hoa trước, Vương Quốc Hoa cầm lên nói.
- Mọi người uống khi trà còn nóng, đừng khách khí làm gì.
Không khí theo cuộc nói chuyện mà trở nên hài hòa hơn. Vương Quốc Hoa mỉm cười vui vẻ nói chuyện với ba người, đề tài chủ yếu là chuyện và người ở văn phòng ủy ban. Phương diện này Nghiên Lệ hiểu nhất, vừa rót trà vừa nói chuyện. Ngược lại Lưu Diệu Hồng nói ít hơn nhiều nhưng mỗi lần y mở miệng lại đều nói tới việc quan trọng.
Phương Đoan Minh về cơ bản không nói, hắn cũng không cần như vậy, bây giờ không phải là lúc để thử hắn. Thời gian trôi qua khá nhanh, thấy không còn sớm Lưu Diệu Hồng biết ý đứng lên nói.
- Muộn rồi chúng tôi xin về, không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa khách khí đưa ra cửa, về phòng phản ứng của ba người rất khác nhau. Phương Đoan Minh tắm rửa đi ngủ, Lưu Diệu Hồng ngồi trên ghế hút thuốc, trong lòng cân nhắc cuộc nói chuyện tối nay xem mình có gì làm không ổn không. Y thật ra không quá hung phấn, dù sao y tiếp xúc ít với Vương Quốc Hoa, lần này là cơ hội, làm quen dần rồi nói. Lưu Diệu Hồng muốn lợi dụng cơ hội lần này để thể hiện năng lực của mình.
Nghiên Lệ về phòng lại rất hung phấn, đáng tiếc cô em cùng phòng đã ngủ nên không có người nói chuyện cùng. Cô ả tắm xong mà lăn lộn trên giường không ngủ được. Mấy năm vất vả cuối cùng đã có ngày đi lên được. Lãnh đạo vốn thưởng thức ả đã điều đi, ả ở lại nên rất tự nhiên bị xa lánh. Mới đầu ả còn khá kiêu kỳ không thể quen, tư tưởng không kịp chuyển biến. Đến khi quen thì lãnh đạo đã có ấn tượng xấu với mình, vì thế dần dần bị đẩy ra rìa.
Thực ra Nghiên Lệ không hẳn là muốn tiến bộ, cô ả cần nhất là mặt mũi. Có thể lên được thuyền của chủ tịch Vương, về sau sẽ ít bị người sai khiến ở Văn phòng ủy ban, vậy là đủ rồi.
Một đêm qua đi, sáng hôm sau Vương Quốc Hoa chưa dậy đã có người gõ cửa. Phương Đoan Minh dẫn người của ban tổ chức hội nghị đến báo hội nghị diễn ra ở khách sạn Lâm Giang.
Vương Quốc Hoa có chút bất mãn nói:
- Sao bây giờ mới báo khi 10h sáng đã họp, hôm qua không ai báo gì là sao?
Người đàn ông đến báo tin bị nói mà mặt khá khó coi nhưng y vẫn phải kiên nhẫn giải thích.
- Hôm qua không phải ngày nghỉ sao?
Vương Quốc Hoa phì một tiếng xoay người đi vào.
- Đưa tài liệu cho thư ký. Công tác của ban tổ chức quá kém, tôi phải phản ánh với lãnh đạo.
Không ngờ dám đối đáp lại mình, Vương Quốc Hoa không khỏi tức giận. Hội nghị cấp quốc gia mà ban tổ chức kém như vậy sao?
Vương Quốc Hoa đóng cửa lại, người đàn ông kia mặt tái lại. Ngày hôm qua hắn không phải là muốn lười biếng mà là do tối hôm trước có một vị lãnh đạo xuống, người này được cấp dưới mời nhiều quá nên say rượu nôn ra máu vì thế vội vàng đưa tới bệnh viện. Người của ban tổ chức lo lắng muốn chết nên quên việc đi thông báo với các đại biểu.
Vương Quốc Hoa không phải là quá chấp nhặt mà quan trọng do ban tổ chức hội nghị thật quá quắt. Hắn đến Lâm Giang mà chưa gặp tên nào của ban tổ chức chứ. Lãnh đạo thị xã Lâm Giang hắn cũng gặp, làm ở trên tỉnh là giỏi lắm hả. Mà thái độ công việc cũng khiến hắn không hài lòng.
Vương Quốc Hoa không có thời gian xem tài liệu, hắn mặc đồ xong rồi ngồi ăn sáng. Chưa awnn xong một người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt, đối phương rất chân thành nói
- Là chủ tịch Vương? Tôi đến xin lỗi ngài.
Vương Quốc Hoa chậm như rùa giương mắt lên.
- Chờ chút rồi nói, mọi người còn chưa ăn xong.
Tên kia rất kiên nhẫn mỉm cười đứng bên chờ. Vương Quốc Hoa ăn xong đứng lên nói.
- Mọi người tiếp tục, tôi ra ngoài hút thuốc.
Hắn ra khỏi khách sạn từ từ đi bộ ở ngoài vườn. Người đàn ông kia đi lên giải thích.
- Chủ tịch Vương, chủ nhiệm Quách ở Bắc Kinh đến và bị bệnh phải đưa tới bệnh viện, vì việc này nên chúng tôi chậm thông báo, mong ngài bỏ qua.
Vương Quốc Hoa không phải người quá chấp nhặt, hắn gật đầu nói.
- Tôi biết rồi, đúng, vừa nãy thái độ của tôi không tốt, mời đồng chí kia không nên để ở trong lòng.
- Là do chúng tôi không làm tốt công việc, lãnh đạo phê bình là đúng. Đồng chí kia chủ yếu là do quá bận nên không chú ý cách dùng từ.
Đối phương nói khá dễ nghe, Vương Quốc Hoa mỉm cười đưa tay ra.
- Làm quen một chút, Vương Quốc Hoa đến từ Nam Quảng.
- Ha ha, Tề Sở, làm ở Ban xóa đói giảm nghèo tỉnh.
Vị này giới thiệu nhưng không nói chức vụ cụ thể. Vương Quốc Hoa cũng không hỏi nhiều.
Không lâu sau ban tổ chức phái xe đến đón mọi người, người ở khách sạn này khá đông, có ba lãnh đạo cùng cấp bậc với Vương Quốc Hoa. Nói ra cũng khá thú vị, ba người này đều trốn trong phòng không ra. Lên xe, mọi người mới làm quen, trao đổi tên và thân phận. Vương Quốc Hoa không ngờ có cấp bậc cao nhất, hai vị kia không phải thường vụ tỉnh ủy. Làm quen xong lại khiến hai vị kia mất tự nhiên. Vương Quốc Hoa còn quá trẻ, bọn họ lại hơn 50. Người 50 tuổi làm tới thường vụ tỉnh ủy đã là giỏi.
Một người trong đó đột nhiên kêu lên.
- Tôi nhớ ra rồi, tôi đọc tin trên báo nói về thường vụ tỉnh ủy trẻ nhất nước.
….
Hội nghị ngày đầu tiên Vương Quốc Hoa không gặp người quen. Ví dụ như tỉnh Đông Hải cử một phó trưởng ban thư ký phụ trách quản lý xóa đói giảm nghèo nhưng người này không nhận ra Vương Quốc Hoa.
Hội nghị diễn ra ba ngày, ngày đầu chủ yếu truyền đạt tinh thần xóa đói giảm nghèo mới nhất của trung ương. Ngày thứ hai hội nghị tiếp tục, Sở Giang Thu cũng xuất hiện trong hội nghị.
Hôm nay Sở Giang Thu phát biểu, đây là lần đầu Vương Quốc Hoa nghe bố vợ phát biểu trên hội trường. Sở Giang Thu rất giỏi nói, một hội nghị vốn nặng nề nhưng theo lời nói của y mà trở nên sinh động hơn. Sở Giang Thu không đặt mình ở vị trí nhân vật chính mà nói về mấy đề tài bên ngoài, y nói gần tiếng rồi giao cho vị lãnh đạo ngành từ Bắc Kinh tới.
Hết giờ Vương Quốc Hoa nhân lúc nhiều người mà lặng lẽ chuồn ra, ai ngờ điện thoại di động vang lên.
- Thằng ranh kia chạy đâu.
Vương Quốc Hoa đáp:
- Không chạy, không phải là tan họp sao ạ?
- Ra ngoài tìm chiếc xe Audi màu đen, biển …
Sở Giang Thu nói xong dập máy, Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng.
Vương Quốc Hoa dặn Lưu Diệu Hồng cùng Phương Đoan Minh vài câu rồi tìm xe kia. Hắn lên xe tới địa điểm là một biệt thự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...