Phù Diêu

- Vậy cô sang tận nơi xem rồi về chúng ta nói chuyện tiếp. Đoan Minh, anh bảo Nghiên Lệ đi cùng với cô Bạch đây.

Dặn xong Vương Quốc Hoa xoay lại nói với Tôn Gia Viên.

- Đồng chí Gia Viên ở lại, chúng ta nói chuyện.

Từ lúc tiến vào Tôn Gia Viên vẫn không rõ tại sao một thường vụ tỉnh ủy gọi một bí thư đảng ủy xã đến làm gì? Nhưng trực giác nói cho y biết đây là một cơ hội.

Nhận thức được điểm này Tôn Gia Viên có chút không bình tĩnh , ngồi xuống cũng cẩn thận ngồi nửa mông, lưng ưỡn thẳng.

- Lão Tôn, tôi đã ăn thịt nướng ở xã anh, nghe anh giới thiệu làm tôi có một suy nghĩ.

Vương Quốc Hoa châm thuốc.

- Anh hút thì tự lấy.

Tôn Gia Viên cười nói.

- Tôi cũng mang theo.

Vừa nói y run run lấy bao Hồng mai trong túi ra, bao này có năm đồng, Vương Quốc Hoa cũng rất quen vì đời trước hắn đã hút không ít. Một người lúc khẩn trương lấy thuốc ra nói rõ bình thường y hay hút loại này.

Từ cái nhìn của Vương Quốc Hoa thì bao thuốc này kết hợp với trụ sở làm việc của xã Bộ Sơn thì có thể thấy tác phong làm việc của một cán bộ cơ sở. Vương Quốc Hoa thậm chí còn chú ý ở chính quyền xã Bộ Sơn chỉ có hai chiếc xe ô tô.


Hút hết điếu thuốc tâm trạng của Tôn Gia Viên cũng hào hoãn hơn một chút.

- Tôi nhớ anh nói gà nướng kia được nuôi bằng phương pháp đặc thù cho nên tôi bảo anh dẫn người tới mở một quán ở trên tỉnh để xem tình hình. Kinh doanh tốt có thể mở thêm vài cửa hàng nữa. Từ góc độ một tỉnh mà nói thì nó không mang lại bao hiệu quả kinh tế nhưng ở xã Bộ Sơn mà nói thì đó là điểm tăng trưởng mới. Nếu tất cả các xã trong toàn tỉnh đều có một sản nghiệp như vậy thì sẽ như thế nào?

Vương Quốc Hoa nhẹ giọng nói, đầu Tôn Gia Viên ông lên cảm thấy trong lòng như có lửa. Tôn Gia Viên quả thật cũng có suy nghĩ về việc này nhưng trên huyện thị xã bảo có thể làm nhưng không có biện pháp ủng hộ. Vì thấy Tôn Gia Viên có thể ủng hộ Bạch Ngọc Lan một cách có hạn mà thôi.

Ai nghĩ chủ tịch Vương đến ăn một bữa trưa rồi có hành vi giúp đỡ ngay. lãnh đạo lớn như vậy mà quan tâm đến việc nhỏ này ư?

- Chủ tịch Vương, xã cũng có giúp đỡ trong việc này. Tôi còn dẫn Tiểu Bạch lên huyện hy vọng được vay vốn xóa đói giảm nghèo, đáng tiếc việc này không hoàn thành. Tiểu Bạch lại không có nhiều tài chính, nếu vừa muốn tăng quy mô nuôi dưỡng vừa muốm mở cửa hàng đúng là quá khó khăn.

Tôn Gia Viên nói rất chậm về khó khăn trong công việc mình gặp phải.

- Hiện tượng này khá phổ biến ở trong tỉnh. Trung ương có chính sách về khoản tài chính xóa đói giảm nghèo, xã Bộ Sơn đã chứng thực khá tốt. Chẳng qua ở các nơi khác sẽ như thế nào, hầu hết tiền xóa đói giảm nghèo đi đâu? Tôi nói có đúng không?

Vương Quốc Hoa nói không nhanh gần như mỗi chữ đều không ngừng tăng thêm lực điệu.

- Ngài nói đúng, ví dụ như xã tôi mà nói năm ngoái chỉ được vay có 80 ngàn tiền xóa đói giảm nghèo, mặc dù là như vậy tiền này chúng tôi cũng tính toán chi li, thêm một hộ là tốt cho một hộ. Trại gà của Tiểu Bạch khá đặc thù nên được xã cho vay 20 ngàn.

- Trong tay tôi có một khoản tài chính nhàn rỗi, coi như là một chút đặc quyền của phó chủ tịch tỉnh. Lát nữa Tiểu Bạch khảo sát xong thì anh xem cô ta cần bao tài chính mở cửa hàng. Khoản tiền này coi như là cho phép chính quyền xã dùng để tham gia cổ phần vào cửa hàng. Biện pháp này chính quyền xã có thể tiếp nhận chứ?

Vương Quốc Hoa nói ra biện pháp của mình, Tôn Gia Viên kích động ngẩng đầu lên.


- Có thể, sao không thể chứ. Ngài yên tâm, cửa hàng này nhất định sẽ làm thật tốt để ngài xem.

Vương Quốc Hoa nghe xong cũng không hoài nghi, hắn cười nói:

- Cứ quyết định như vậy đi. Anh suy nghĩ xem còn hạng mục gì có thể làm thì tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm tài chính, tài chính không quá nhiều thì giải quyết mấy hạng mục luôn một thể.

Tôn Gia Viên cảm thấy máu trong người mình như đang được thiêu cháy, thường vụ tỉnh ủy chức vụ cao như vậy mà lại mở miệng nhận lời một hạng mục, nếu không phải nghe tận tai thì y chưa chắc đã dám tin.

- Hạng mục nhất định là có, xã Bộ Sơn mặc dù nghèo nhưng ở trong núi có vài hạng mục có vài cái. Cái khác không nói chỉ riêng trồng dược liệu cũng có thể làm. Trước đây thị xã, huyện có ý ủng hộ chúng tôi nhưng vì nhiều nhân nên không thực hiện được.

Vương Quốc Hoa nhìn y.

- Anh không nói tôi cũng biết, một thị xã nho nhỏ mà xe Audi đã có tám chiếc, tài chính xóa đói giảm nghèo hàng năm quốc gia cấp cho đi đâu? Còn có, đừng nói tôi ở trên tỉnh không biết là thị xã Hắc Cương đã nợ lương giáo viên ba tháng.

- Cái này ..

Tôn Gia Viên không dám tiếp lời, Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng không nói tiếp. Vương Quốc Hoa làm từ cơ sở nên hiểu tâm trạng của đối phương.

- Được rồi, không nói chuyện này. Trồng dược liệu tôi có thể hỏi mấy công ty dược xem sao, có thể thì trực tiếp tổ chức mô hình kinh doanh. Nhưng đường đến xã Bộ Sơn hơi khó đi, nhà máy chắc chỉ có thể xây dựng ở trên thị xã.

Rất xấu hổ. Tôn Gia Viên đúng là nghĩ như vậy. Một thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh chỉ đến tham gia lễ khai giảng một lần mà đã nghĩ được nhiều việc cho xã như vậy.


- Chủ tịch Vương, tôi …

Tôn Gia Viên lắp bắp nói, Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại.

- Được rồi, không cần nói lời dễ nghe, tôi hy vọng xã Bộ Sơn dưới sự lãnh đạo của anh sẽ có biến hoá, làm làm tốt là đủ rồi.

Nghiên Lệ dẫn Bạch Ngọc Lan về. Mới đầu Nghiên Lệ có chút hồ đồ không rõ lãnh đạo có ý gì. Trên đường đi sang cô hỏi vài câu, Bạch Ngọc Lan đâu có đề phòng nên nói ra ý của chủ tịch Vương. Nghiên Lệ cũng đi cùng chuyến đi vừa rồi nên chết sống không nghĩ ra vì sao chủ tịch Vương có hứng thú vì việc này. Cuối cùng Nghiên Lệ cảm thấy vấn đề này là từ Bạch Ngọc Lan cho nên hỏi vài câu dò xét, kết quả rất bất ngờ đây là lần đầu Bạch Ngọc Lan tới đây.

Xem qua địa điểm, Bạch Ngọc Lan rất hưng phấn nói với Vương Quốc Hoa.

- Chủ tịch Vương, nơi đó rất rộng. Ở đó có thể xây thêm tầng ba bằng trúc. Trong đó hai tầng trên làm nơi kinh doanh, tầng một là nhà bếp, nơi ở cho nhân viên.

Vương Quốc Hoa mỉm cười với y, hắn chuyển mắt sang phía Nghiên Lệ. Trưởng phòng Nghiên lập tức báo cáo nội dung lãnh đạo quan tâm nhất.

- Tôi đã tìm hiểu qua căn nhà này, địa điểm khá tốt, hoàn cảnh cũng được, nó do Sở thông tin tỉnh quản lý, tầng một là kho hàng để đồ lặt vặt, tầng hai là ký túc dành cho người độc thân nhưng bây giờ có ai ở. Nơi này muốn thuê lại chắc cũng không khó.

Vương Quốc Hoa nhìn Nghiên Lệ, hắn thầm nghĩ người phụ nữ này muốn biểu hiện đây. Có thể làm việc giúp lãnh đạo thì phải nắm chắc, nếu không sao lọt được vào mắt lãnh đạo.

Về Nghiên Lệ, Vương Quốc Hoa cũng đã bảo Phương Đoan Minh đi tìm hiểu qua. Người phụ nữ này không có thực quyền gì ở phòng mấy, nghe nói tình cảnh hiện nay của ả có quan hệ đến một vị phó trưởng ban thư ký từng công tác ở ủy ban tỉnh.

- Nghiên Lệ, chuyện này cô cùng Tiểu Bạch lo liệu, không vấn đề gì chứ?

Vương Quốc Hoa mỉm cười, Nghiên Lệ hơi ưỡn ngực đầy nhiệt tình nói.

- Xin chủ tịch yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Mấy người đang nói chuyện, Phương Đoan Minh có chút lo lắng tiến vào.


- Lãnh đạo, tôi có chút chuyện gấp muốn xin nghỉ.

Vương Quốc Hoa ngẩn ra nói:

- Chuyện gì vậy?

Phương Đoan Minh do dự một chút mới nói.

- Là việc riêng.

Vương Quốc Hoa thoáng giật mình, chuyện gì làm Phương Đoan Minh thất thố đến vậy.

- Nghiên Lệ, cô đưa đồng chí Gia Viên và Tiểu Bạch ra ngoài, có gì khó khăn thì báo cho tôi.

- Lãnh đạo, bạn gái tôi bị người đánh giờ được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Phương Đoan Minh đợi người đi hết mới nói. Vương Quốc Hoa sa sầm mặt lại:

- Bạn gái cậu đang làm gì?

- Làm lễ tân cho một khách sạn, tôi nghe đồng nghiệp của cô ấy nói là hình như có xung đột với khách, còn nói mấy người đàn ông đánh bạn gái tôi.

Vương Quốc Hoa hơi tức giận.

- Khốn kiếp, cậu lập tức tới đó xem đi, thôi, sáng cũng không có việc gì, tôi cũng sang xem. Đúng, anh bảo Nghiên Lệ bố trí một chiếc xe, không nên đi xe của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui