Đi nghỉ? nói thì nhẹ nhàng nhưng ai dám? Lãnh đạo không đi nghỉ ngơi, ai dám đi nghỉ ngơi?
Hồng Thải Bình đứng ở bên cạnh khinh thường nhìn Nghiên Lệ và cô bé trẻ tuổi kia. Trông cũng xinh xắn, ngực to, mông vểnh, lúc mình còn trẻ … Hồng Thải Bình quay lại vẫy vẫy tay. Một cô nhân viên của sở trông khá xinh xắn chạy tới. Cô bé này mới tốt nghiệp đại học và được tuyển vào sở.
- Chủ tịch Vương, cốc trà của ngài.
Ngu Châu Nhi đưa cốc trà inox tới, Vương Quốc Hoa ừ một tiếng, mình không có thói quen mang cốc trà thì phải. Ừ, chắc là ở văn phòng chuẩn bị cho mình.
- Cảm ơn, không cần.
Vương Quốc Hoa nhìn cô ả kia một cái rồi đi tiếp.
Cái nhìn thoáng qua đó lại làm Hồng Thải Bình hoảng hốt run tay rơi chén trà xuống mặt đất. Cô bé được Hồng Thải Bình gọi khinh thường nhìn Ngu Châu Nhi rồi khom người nhặt cốc trè sau đó hãnh diện xoay eo lắc mông đuổi theo. Cảnh này Vương Quốc Hoa không tdấy.
Nhưng thật ra lãnh đạo hai bên đều khá coi trọng việc này. Nói như thế nào nhỉ, chủ tịch Vương còn rất trẻ, thanh niên sức khỏe tốt nếu có ám chỉ thì sao? Như vậy mình có thể phái người phục vụ được ngay.
Việc này nói ra là hơi xấu nhưng hiện nay ai cũng làm vậy, cấp dưới có chuẩn bị vẫn hơn lúc lãnh đạo cần không có. Chỉ cần được lãnh đạo coi trọng thì cô gái kia dù muốn hay không cũng phải lên. Nói một cách đường hoàng là phục vụ tốt lãnh đạo là quan trọng nhất.
Nhân viên không được, vị phó chánh văn phòng ủy ban phải lên, không phải là đi quyến rũ lãnh đạo mà đè sự kiêu ngạo của Hồng Thải Bình xuống. Cho nên cô ả luôn đi trước ngăn Hồng Thải Bình lại phía sau với lý do mình là người phục vụ lãnh đạo.
Hồng Thải Bình thấy thế cũng thức thời không theo quá gần, trong lòng ả đang cười lạnh thầm nói mình có thể đi vào văn phòng của lãnh đạo báo cáo công việc, ả ta đâu thể.
Trường tiểu học hy vọng được xây dựng ngay ở gần trụ sở chính quyền xã, chỉ cách có năm phút đi bộ. Đứng từ trụ sở đã nhìn thấy ngọn cờ đỏ bay ở phía xa xa.
Trường tiểu học hy vọng xã Bộ Sơn. Ngoài cửa có một tấm biển phía trước ghi tên trường, phía sau khắc một tấm bia. Vương Quốc Hoa đi nhìn qua, bên trên là danh sách các nhà hảo tâm đóng góp xây dựng trường này…
Trường vẫn chưa chính thức đưa vào sử dụng nên bên trong rất yên tĩnh. Vương Quốc Hoa đi vào trong, trường này xây dựng trông khá khang trang, một tòa nhà ba tầng, bê cạnh còn có mấy căn nhà lợp ngói. Đứng dưới lầu Vương Quốc Hoa đưa tay chà mạnh vào cây cột thấy không bị bong tróc. Điể hắn lo nhất là xuất hiện tình huống như ở viện phúc lợi thị xã Thiết Châu, chỉ cần hơi cọ mặt tường là vôi vữa bung ra.
Hắn vỗ vỗ tay quay đầu lại mỉm cười với Lý Vĩ Nam. Lý Vĩ Nam đang khá khẩn trương, chẳng may lãnh đạo nhìn ra gì đó thì sao? Tòa nhà ba tầng này hy vọng lãnh đạo không nhìn ra tốn bao tiền. Mà tấm bia bên ngoài còn ghi rõ tổng số người quyên tặng lên đến 400 ngàn.
Vương Quốc Hoa vẫy vẫy Lý Vĩ Nam, Lý Vĩ Nam vội vàng đi lên.
- Chủ tịch Vương có chỉ thị?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Về tới tỉnh thì anh dẫn người ở văn phòng công trình hy vọng đến phòng làm việc của tôi.
Lý Vĩ Nam ngẩn ra, chẳng lẽ là ….
Vương Quốc Hoa không để ý y suy nghĩ gì, hắn vẫy Tôn Gia Viên.
- Đồ nướng ở quán vừa rồi ngon đó. Nhất là món gà chắc là nhà hàng tự nuôi.
Tôn Gia Viên nói.
- Chủ tịch Vương nhìn rất chuẩn, đúng là tự nuôi nhưng nuôi thả, ở bên cạnh quán có một ngọn đồi. Nuôi ở đó gà lớn khá nhanh, nhanh được bán.
- Ha ha, anh đúng là hiểu rõ. Đúng, sao không lên tỉnh thành mở cửa hàng thậm chí là sang tỉnh bạn?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Tôn Gia Viên thở dài một tiếng.
- Chủ quán thật ra muốn lên tỉnh mở quán nhưng tiền thuê địa điểm ở trên tỉnh ccao quá, kinh doanh không tốt có khi còn lỗ nặng nên y không dám mạo hiểm. Không giống ở xã, bán ngay trên đất của mình, thuận tiện còn có thể nuôi ít gà, trồng hoa quả. Y định tích cóp tiền rồi một hai năm nữa lên thị xã mở quán. Quán đó thực ra nếu không phải nhận các đoàn khách đến xã thì cũng khó duy trì được, người dân trong xã mấy ai đến đó ăn đâu.
Vương Quốc Hoa cười cười, Tôn Gia Viên này đúng là dám nói.
- Ha ha, anh bảo chủ quán kia lên tỉnh tìm tôi, tôi tìm khoản vay không lãi suất rồi cho y mở cửa hàng, nếu thích hợp tôi cũng chiếu cố việc kinh doanh một chút.
Tôn Gia Viên thừ người lại vì câu nói đó, Vương Quốc Hoa không để ý tới y nữa, hắn đi vào một lớp xem bàn ghế bên trong. Lý Vĩ Nam tiến lên giới thiệu nói bàn ghế đều là đặt hàng ở một nhà máy trên thị xã. Vương Quốc Hoa chỉ chớp mắt đã khiến Lý Vĩ Nam giật mình, y thầm mắng mình nhanh miệng, tự chuốc vạ thêm vào mình.
Cũng may Vương Quốc Hoa chỉ chớp mắt rồi thôi.
- Đến giờ rồi, nghi thức chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong.
Trương Chiêu Hoa cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.
Nghi thức tiến hành rất nhanh, tiếng pháo, hoa giấy, chụp ảnh, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ muốn về ngay khi hết nghi thức. Lúc hắn lên xe, Phương Đoan Minh chạy tới trước mặt đưa một danh thiếp cho Tôn Gia Viên.
- Anh chuyển cho chủ quán nướng kia số điện thoại của tôi, bảo y lúc cần thì gọi cho tôi.
Phương Đoan Minh rất khó hiểu tại sao lãnh đạo để ý việc này nhưng lãnh đạo giao việc thì y phải kiên quyết chấp hành. Tôn Gia Viên cầm danh thiếp mà càng không hiểu, chủ tịch Vương nói là thật sao?
Đoàn xe đến tối mới về tới tỉnh, Hồng Thải Bình đưa lãnh đạo về nhà rồi định rời đi, Vương Quốc Hoa gọi lại.
- Sau này đừng làm như vậy nữa.
Nói xong hắn xoay người đi vào nhà.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ mãi và cảm thấy không cần phải so đo với Hồng Thải Bình, có lẽ đây là khuyết điểm của ả nhưng ý vốn là tốt.
Đứng càng cao thấy càng nhiều nhưng làm được không quá nhiều. Vương Quốc Hoa không khỏi cảm thấy bất lực, có lẽ người đến vị trí này đều có cảm giác đó.
Một đêm không có việc, sáng hôm sau Vương Quốc Hoa mới đến văn phòng chưa lâu Phương Đoan Minh đã vào.
- Chủ tịch, Lý Vĩ Nam dẫn một người phụ nữ trông khá xinh đẹp tới.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ trừng mắt nhìn:
- Xinh đẹp hay không có quan hệ gì với tôi. Dẫn người vào.
Lý Vĩ Nam cùng một người phụ nữ xuất hiện.
- Chủ tịch Vương, đây là đồng chí Vu Mỹ Giai ở văn phòng công trình hy vọng.
Vu Mỹ Giai chưa đầy 30, khá xinh xắn có thể đi làm người mẫu được.
- Chủ tịch Vương.
Vương Quốc Hoa lấy một chiếc thẻ trong cặp ra ném lên bàn.
- Đây là 400 ngàn, tôi quyên góp xây dựng một trường tiểu học hy vọng, không cần ghi danh cũng không được nói với bất cứ ai.
Hả? Lý Vĩ Nam khẽ kêu lên. chủ tịch Vương có ý gì? Vu Mỹ Giai căn bản không dám cầm chiếc thẻ, Phương Đoan Minh đứng bên chỉ cười lạnh mà xem. Tối qua lãnh đạo bảo y sáng chuẩn bị chiếc thẻ này để chờ hai người kia đến mà thôi.
Vu Mỹ Giai liên tục quay đầu lại nhìn Lý Vĩ Nam, trên mặt lo lắng gần như muốn khóc.
Vương Quốc Hoa thật ra mỉm cười nói:
- Sao, sợ tiền của tôi có lai lịch không tốt ư? Yên tâm, tiền của tôi đều đến một cách đường đường chính chính. Được rồi, bảo hai người đến vì việc này thôi, mang thẻ về đi.
- Chủ tịch Vương, vậy chúng tôi xin đi trước.
Lý Vĩ Nam cũng hiểu lãnh đạo có ý gì, y không dám ở lâu nên xin rời đi ngay.
Lý Vĩ Nam đang rất đau đầu, trường tiểu học hy vọng kia sẽ xây dựng ở đâu? Tốt nhất đừng cho người ta nhìn ra trường này chỉ mất 400 ngàn là xây được. Phương Đoan Minh đưa ra cửa rồi về.
- Lãnh đạo, có chuyện này tôi muốn xin chỉ thị.
Vương Quốc Hoa không buồn ngẩng đầu.
- Nói đi.
- Vừa nãy đưa bọn họ ra cửa tôi gặp được phó trưởng phòng Nghiên Lệ, chị ta đưa tôi một chiếc chìa khóa, một căn phòng hai gian ở khu tập thể ủy ban. Bây giờ đã tiến hành cải cách nhà ở, tôi chỉ cần bỏ ra 500 ngàn là nhà đó sẽ thuộc về tôi.
- Ồ, không đủ tiền à?
Vương Quốc Hoa ngẩng đầu lấy ví, Phương Đoan Minh vội vàng giải thích.
- Không phải, tiền tôi có thể lo liệu đủ chỉ là tôi thấy không nên lấy phòng vì sợ làm phiền cho ngài.
- Sao không lấy chứ, anh làm thư ký của tôi mà nhà ở cũng không có, vậy không phải bọn họ khinh thường tôi sao? Anh không nhận chỉ sợ Nghiên Lệ kia ngủ không ngon. Được rồi, suy nghĩ nhiều làm gì, nếu không đủ tiền tôi cho anh 100 ngàn, nhớ không được thò tay loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...