Chuyện gì mà gấp vậy? Vương Quốc Hoa suy nghĩ.
Từ Diệu Quốc thức thời đứng lên nói:
- Lãnh đạo, tôi về phòng trước.
Vương Quốc Hoa gật đầu chứ không đứng dậy, Từ Diệu Quốc cũng không hy vọng Vương Quốc Hoa khách khí đưa mình ra. Lãnh đạo nếu như khách khí với anh vậy nhất định có gì đó không đúng. Làm thân tín của lãnh đạo, lãnh đạo mà khách khí thì càng không ổn.
Từ Diệu Quốc còn đang ở cửa, Vương Quốc Hoa gọi với theo.
- Lão Từ, cùng xuống đón bí thư Lục Vĩnh Hạo.
Từ Diệu Quốc hơi chấn động, từ từ quay đầu lại đưa tay chắn ở cửa, người đứng sang một bên. Vương Quốc Hoa cũng không hề khách khí đi ra trước. Từ Diệu Quốc lúc đóng cửa lại mà miệng nở nụ cười.
Lục Vĩnh Hạo không đến một mình, phía sau còn có cả Thải Thanh, hai người này đeo kính, đeo khẩu trang xuất hiện.
Thải Thanh nhìn hơi gầy hơn chút nhưng trông khá vui vẻ, xem ra gần đây Lục Vĩnh Hạo đối xử tốt với cô ta. Lúc bắt tay, Vương Quốc Hoa chạm cái là bỏ, Thải Thanh cười nói:
- Chuyện lần trước em còn chưa cảm ơn Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa nhìn Lục Vĩnh Hạo, đối phương gật đầu ra vẻ cũng biết.
Lúc vào phòng, Từ Diệu Quốc và Thang Tân Hoa không lên theo, tìm lý do rời đi. Sau khi vào cửa Lục Vĩnh Hạo cười nói:
- Lão Tiếu này cũng được, cả khách sạn này chỉ có mỗi phòng Vip do tỉnh ủy bao lấy.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút:
- Sao nói như vậy?
Lục Vĩnh Hạo cười ha hả đáp:
- Đừng hiểu lầm, nơi này trước đây là một cứ điểm của bí thư Mã, nghe nói tiền phòng đều do người trả. Sau khi bí thư Mã lui, nơi này có lẽ sẽ trả lại, trừ khi bí thư Quách muốn dùng tiếp. Chẳng qua khả năng này không cao, bí thư Quách không thích mấy nơi sang trọng thế này.
Vương Quốc Hoa nghe ra vài ý trong đó, hắn đưa tay mời Lục Vĩnh Hạo và Thải Thanh ngồi xuống rồi mới nói.
- Lục huynh, anh hình như có ám chỉ?
- Tôi nói lão đệ, đừng đi vòng vo với tôi, Tiếu Kính là ai tôi biết rõ mà.
Vương Quốc Hoa không tiếp lời mà chuyển hướng.
- Trước tiên nói chuyện của lão huynh đi.
Hắn vừa dứt câu, Thải Thanh đã đứng dậy:
- Em đi pha trà.
- Tôi nghe được tin từ bên trên là hết khóa này Lưu Triệu Minh sẽ đi.
Lục Vĩnh Hạo nhỏ giọng nói, Vương Quốc Hoa giả vờ giật mình rồi ngẩng đầu lên.
Lục Vĩnh Hạo thấy đối phương lắc đầu, y thở dài một tiếng:
- Vậy thì thôi, tôi vốn định tranh thủ một chút chức phó chủ tịch thường trực kiêm bí thư thị ủy Tân Thành, hai năm sau cũng có thể cố gắng một chút.
Vương Quốc Hoa há miệng nói.
- Thực ra việc này anh rõ hơn tôi, việc này là do cấp trên không thể nào chấp nhận, không cần biết anh hoạt động như thế nào nhưng về cơ bản không hy vọng.
Lục Vĩnh Hạo gật đầu nói.
- Đúng thế, tôi năm nay đã 55, cơ hội ở trước mặt không cố gắng một chút lại thấy sao sao đó.
Nghe hắn nói như vậy, Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Trừ khi anh rời khỏi tỉnh Đông Hải may ra còn có cơ hội.
Lục Vĩnh Hạo nhướng mày, y rõ ràng khá giật mình:
- Tôi sao không nghĩ đến cái này nhỉ?
- Ôi, cuối cùng là do cấp trên không có ai nói chuyện giúp mình, không giống cậu.
Lục Vĩnh Hạo buồn bực nói, Vương Quốc Hoa phì cười.
- Tôi làm sao? Tôi cũng không phải là muốn tiến một chút tiến bộ ở khóa tới sao?
Lục Vĩnh Hạo lắc đầu nói.
- Cậu khác tôi, cậu dù có không suy nghĩ thì cũng có người thúc cậu đi tới trước.
- Thôi không nói mấy chuyện này nữa.
Vương Quốc Hoa không cho là đúng, Lục Vĩnh Hạo cười nói:
- Tôi hỏi cậu, bên Sở Giang Thu ngoài cậu còn lấy được ai ra làm người kế nghiệp mình? Dù cậu không một hướng với y, y cũng sẽ hết sức đẩy cậu tới. Còn có cả Lãnh Vũ nữa, đừng cho là tôi không biết quan hệ giữa cậu và y. Cậu chờ xem, trước Đại hội Đảng thì Lãnh Vũ nhất định có tiến bộ.
Vương Quốc Hoa cười cười như không thèm để ý, Lục Vĩnh Hạo thầm kỳ quái cảm thấy tên này nếu không phải là đủ định lực thì là một kẻ quá đạm bạc với danh vọng.
Thải Thanh mang trà ra, hai người đã dừng nói chuyện, Lục Vĩnh Hạo cười nói:
- Chiều không có việc gì, rượu chứ?
Thải Thanh xen miệng vào nói:
- Em còn nợ Bí thư Vương một việc, bữa này nên do em mời.
Vương Quốc Hoa nhìn mặt Lục Vĩnh Hạo, hắn biết mấy câu vừa rồi đều là vô nghĩa. Tên Lục Vĩnh Hạo kia nhất định đã hiểu rõ mọi thứ, nói chuyện với mình một lúc chẳng qua là thử dò xét mình mà thôi chứ.
Lục Vĩnh Hạo mỉm cười nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa nhếch miệng cười khổ một tiếng.
- Lục huynh ơi Lục huynh, bảo tôi nói anh thế nào bây giờ? Uống rượu thì uống chứ, đâu cần làm phiền Thải Thanh.
Vương Quốc Hoa nói thế khiến tảng đá trong lòng Lục Vĩnh Hạo rơi xuống đất. Quả nhiên nói thẳng chính là hợp với Vương Quốc Hoa.
- Cậu đúng là khác lạ ở quan trường.
Lục Vĩnh Hạo nhớ vài lời đồn về Vương Quốc Hoa, hình như chỉ cần là làm bạn với hắn, lúc cần hắn sẽ ra tay giúp. Lục Vĩnh Hạo không nghĩ mình hôm nay mời rượu Vương Quốc Hoa vì Thải Thanh lại là hành vi có thể đả động đối phương.
Thải Thanh ra ngoài, Lục Vĩnh Hạo thở dài một tiếng.
- Tôi làm cô ý thua thiệt nhiều.
Vương Quốc Hoa cười cười nói sang việc khác.
- Lục huynh, chuyện phó chủ tịch thường trực đã được quyết định chưa?
Lục Vĩnh Hạo gật đầu nói:
- Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng mà thôi, hy vọng không có vấn đề gì cả. Nếu không có bất ngờ tôi cũng chỉ đi tới đây mà thôi. Mà nói ra nếu không có cậu gây chuyện thì tôi còn không có cơ hội tiến thêm một bước.
- Đúng, vậy ai thay vị trí hiện tại của anh?
Vương Quốc Hoa hỏi, Lục Vĩnh Hạo lắc đầu nói.
- Cái này tôi không rõ, chẳng qua về nguyên tắc do bí thư Quách đề cử, tôi không có tác dụng gì với việc này. Lần này Lưu Triệu Minh coi như xong trong tay cậu, cũng trách họ Diêu kia đi không đúng đường. Tên Ninh Huy Đạt đã trốn ra nước ngoài, hừ hừ, tốt nhất là đừng bao giờ về.
- Không thể dẫn độ sao?
Lục Vĩnh Hạo méo miệng nói:
- Dẫn độ? Ha ha, hắn ở nước ngoài sẽ tốt cho mọi người.
Rượu và đồ ăn được đưa lên, Vương Quốc Hoa và Lục Vĩnh Hạo ngồi nói chuyện, chủ yếu là do Lục Vĩnh Hạo nói. Vương Quốc Hoa cũng biết đối phương muốn dùng phương pháp này để kéo gần quan hệ đôi bên cho nên khá phối hợp.
Sở Sở bế con đến cắt ngang bữa rượu, Lục Vĩnh Hạo như sớm có chuẩn bị nên lấy một vòng ngọc mỉm cười đưa tới.
- Lần đầu gặp cháu bé.
Sở Sở thấy Vương Quốc Hoa gật đầu mới nhận lấy.
- Vậy tôi xin cảm ơn bí thư Lục.
Lục Vĩnh Hạo và Thải Thanh đứng lên cáo tứ, Vương Quốc Hoa cất bước về thấy Sở Sở cầm miếng ngọc bội xem.
- Anh về rồi à, Lục Vĩnh Hạo này đúng là hào phóng, ngọc này khá có tuổi, còn đeo bên người ít nhất chục năm.
Sở Sở giơ giơ miếng ngọc, Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua:
- Anh không biết cái này, con đâu?
- Bảo mẫu mang về phòng rồi, con gần đến tỉnh thành là ngủ thiếp đi.
………
Hội nghị hôm sau diễn ra nửa tiếng chủ yếu thông báo việc về họ Diêu. Tan họp Vương Quốc Hoa vừa về khách sạn, Từ Diệu Quốc đã cầm một danh sách xuất hiện đưa cho Vương Quốc Hoa:
- Lãnh đạo xem có thích hợp không, được thì mời ngài ký tên.
Vương Quốc Hoa nhìn qua thấy là một bản danh sách quà, hắn đưa trả lại.
- Cái này anh tự quyết định.
Từ Diệu Quốc há miệng một lát mới giải thích:
- Gần cuối năm nên làm theo thông lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...