Phù Diêu

Vương Quốc Hoa ngồi thẳng dậy, nhìn động tác này của hắn làm Hứa Nam Hạ khá hài lòng. Chuyện quá khứ có lưu lại bóng ma trong lòng Vương Quốc Hoa hay không không nhắc, ít nhất bây giờ Vương Quốc Hoa không còn khúc mắc, vẫn rất kính trọng Hứa Nam Hạ.

Ánh mắt của Hứa Nam Hạ càng thêm ôn hòa, trong lòng càng thêm nuối tiếc. Nếu lúc trước kiên trì một chút, lại ví dụ như ủng hộ quan tâm nhiều hơn chuyện của Phỉ Phỉ …

- Chú không biết cháu trước đó đã nhìn ra được Quách Khánh Hạo cần gì không, nhưng đứng từ góc độ của chú mà nhìn thì một cấp dưới làm chuyện này thì thường sẽ không phải đối tượng được lãnh đạo cấp trên thích. Càng đừng nói quan hệ giữa cháu và Lãnh Vũ ở đó. Giả thiết Quách Khánh Hạo không phải người rộng lượng thì đó chính là nguy cơ của cháu. Mà dù Quách Khánh Hạo rộng lượng thì con đường làm quan của cháu ở tỉnh Đông Hải cũng chỉ dừng lại tại thị xã Thiết Châu mà thôi.

Hứa Nam Hạ nói rất chậm như mỗi chữ đưa ra đều đã cẩn thận suy nghĩ.

Vương Quốc Hoa không nghi ngờ dụng tâm của Hứa Nam Hạ, ông nói đều là lời vàng ngọc, hắn nghe rất cẩn thận không muốn bỏ lỡ một lời. Vừa nghe hắn vừa suy nghĩ.

- Hứa thúc, cháu thật sự chỉ làm một chút chuyện mà thôi. Trước đây cháu làm việc dưới sự chỉ đạo của chú, cháu không gặp nhiều phiền phức như vậy vì đã có chú che mưa che gió cho cháu. Ân tình này cả đời cháu không quên.

Vương Quốc Hoa rất tâm huyết nói ra. Muốn làm việc phải bài trừ lực cản, muốn thế nhất định phải có đủ thực lực. Càng ở tỉnh Đông Hải lâu, Vương Quốc Hoa càng cảm nhận được sự quý báu khi xưa mà Hứa Nam Hạ đã ủng hộ mình.

- Chú chắc là nghĩ được cục diện lúc cháu mới tới thị xã Thiết Châu, rất nhiều chuyện cháu cũng muốn vòng qua, có vài thứ cháu có thể tha thứ nhưng liên quan đến phúc lợi, an toàn của dân chúng thì cháu không thể bỏ qua được vì nó vượt quá nguyên tắc đạo đức của cháu.

Vương Quốc Hoa cảm nhận một bàn tay nhỏ bé đặt lên vai mình, hắn không quay lại mà vẫn tiếp tục nói chuyện.

Hứa Nam Hạ như vô tình nhìn Hứa Phỉ Phỉ đứng sau lưng Vương Quốc Hoa, sau đó ông dời ánh mắt tiếp tục nghe Vương Quốc Hoa nói chuyện.


- Chẳng lẽ cháu không cảm thấy mình ngồi ở vị trí bí thư thị ủy Thiết Châu thì càng có thể làm việc mình muốn sao? Nếu như vì chuyện này mà cháu mất vị trí đó, cháu có hối hận không?

Hứa Nam Hạ đặt câu hỏi rất sắc bén như xuyên thấu lòng người.

Hứa Nam Hạ thậm chí còn đang tự hỏi hắn sẽ nghĩ như thế nào? Hứa Nam Hạ làm chính trị cả đời cũng có câu trả lời của ông, hơn nữa câu trả lời trong từng giai đoạn cũng là khác nhau. Như ông đoán trước mặt câu hỏi này Vương Quốc Hoa sẽ rơi vào trầm ngâm. Phòng khách im lặng khoảng một phút, Vương Quốc Hoa kiên định ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của Hứa Nam Hạ, hắn rất dứt khoát nói:

- Không hối hận vì cháu có nguyên tắc của mình. Nếu không thì không phải là người.

Bàn tay trên vai như mất khống chế, ngón tay co lại. Vương Quốc Hoa rõ ràng cảm nhận được quay lại nhìn Hứa Phỉ Phỉ.

Câu trả lời này hơi khác so với suy nghĩ của Hứa Nam Hạ, khác nhất là điểm cuối cùng. Ông nghĩ Vương Quốc Hoa sẽ nói “Không hối hận nhưng sau này cháu sẽ linh hoạt hơn”, mặc dù sai khác không mấy nhưng về bản chất là quá khác. Vương Quốc Hoa sẽ kiên trì trên chữ “người”, còn Hứa Nam Hạ lại dựa trên chư “quan”. Đáp án của Vương Quốc Hoa lại kích thích Hứa Nam Hạ, Hứa Nam Hạ trong lúc nhất thời hơi thừ ra, điếu thuốc trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

Hứa Phỉ Phỉ khẽ thở dài một tiếng đi lên dập lửa giúp bố, Hứa Nam Hạ cuối cùng đã lấy lại bình thường, ông mỉm cười nói.

- Quốc Hoa, cháu làm chú giật mình. Cháu nói không sai, chúng ta đầu liên là người, sau đó mới là quan. Nhưng sự thật thì nhiều người đầu tiên đặt mình ở vị trí quan, sau đó mới là người, mà còn là người trên người.

Vương Quốc Hoa không tiếp lời, Hứa Nam Hạ cũng không có ý nói tiếp. Hứa Nam Hạ dựa lưng ra sau nhắm mắt nói.

- Quốc Hoa, cháu về nghỉ đi, có chuyện cháu không cần lo lắng, cháu phải nhớ cháu không phải kiên trì cho chính mình là được.

Vương Quốc Hoa đứng lên hơi khom người.

- Hứa thúc, cháu về.

Nghe tiếng đóng cửa, Vương Quốc Hoa vô thức nhìn lại gương mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt. hắn lui ra sau một bước, Hứa Phỉ Phỉ cười nói:

- Em tiễn anh.

Hai người cứ thế im lặng bước đi, đi tới cửa Hứa Phỉ Phỉ đứng lại nói:

- Em tiễn anh tới đây thôi, ca, bảo trọng.

Vương Quốc Hoa nhận ra Phỉ Phỉ không bình tĩnh, thậm chí cô đang cố khống chế tâm trạng của mình. Vương Quốc Hoa xoay người vẫy tay rời đi. Hắn biết mình càng đi nhanh thì Phỉ Phỉ sẽ càng đau đớn nhưng nó sẽ không dài. Phỉ Phỉ là cô gái thông minh cho nên như thế này mới là tốt cho cả hai.

Vương Quốc Hoa bắt taxi rời đi, Phỉ Phỉ lúc xoay người cuối cùng không thể khống chế được nước mắt của mình, cô rơi lệ vì mối tình đầu đơn phương ảu chính cô.


Có tình cảm cả đời không thể quên đi, lúc về già hơi nhớ lại cũng sẽ cười vui. Có được ký ức như vậy cũng là một tài sản quý giá.

Vương Quốc Hoa cũng không thoải mái gì, thậm chí còn có chút áp lực. Nhưng hắn biết mình cần phải giữ gì, bỏ gì.

Biệt thự vẫn còn sáng đèn, Vương Quốc Hoa xuống xe trả tiền cửa từ từ được mở ra, Lưu Linh đứng trên bậc thang khoanh tay mỉm cười nhìn hắn vào cửa.

Lưu Linh cũng có sự kiên trì của mình.

- Dì đâu?

Vương Quốc Hoa đi lên hỏi, Lưu Linh không trả lời ngay mà khoác tay hắn đi vào trong. Cô đỏ mặt nói.

- Đi đánh bài rồi, nói tối nay không về. Đúng rồi, hôm nay mẹ rất vui, lúc đi còn khẽ hát nữa chứ.

Vương Quốc Hoa cười cười rút tay, hắn vòng tay ôm eo cô.

- Em gầy quá.

Ngay khi cửa đóng lại, hắn dựa đầu vào vai, Lưu Linh cười nói.

- Em vẫn đi tập đó, phụ nữ qua ba mươi nếu không tập thì sẽ nhanh béo.

Vương Quốc Hoa không nói gì.


Máy vi tính ở phòng ngủ vẫn bật, Vương Quốc Hoa mở ra đọc báo.

- Em lấy xong nước rồi đó.

Giọng Lưu Linh có chút không đúng nhưng Vương Quốc Hoa không chú ý thấy. Lúc hắn vào toilet lại dừng lại nhìn ra ngoài cửa.

Lưu Linh khẽ cắn môi, cô rất hài lòng với phản ứng của hắn. Cô đã chọn một chiếc khăn tắm màu hồng nhạt chiều dài vừa vặn che nửa đùi, hơi nhấc chân là lộ vùng quan trọng, ở bên trên hơi mở ra một chút, bên trong không có áo lót, từ gương là thấy khe rãnh cao vút, eo vẫn nhỏ như vậy.

Đối diện là gương làm Lưu Linh nhanh chóng ý thức được hắn đang chú ý vào đâu. Mặc chiếc khăn này đúng là không có hiệu quả che chắn mấy, ở dưới vạt thấy một ảng trắng ngần. Lưu Linh không muốn che lại mà còn hy vọng khiến hắn điên cuồng thêm.

Đúng như ý của cô, Lưu Linh bị đẩy lên bồn tắm và bị tiến vào ngay, không gian không lớn nhưng tiếng rất vang, cô không phải khống chế tâm trạng của mình, cứ thoải mái phát ra tiếng kêu.

….

Sau hai ngày nghỉ Vương Quốc Hoa mới về lại nơi đoàn tập trung. Hắn vừa tới sảnh đã thấy Thang Tân Hoa lên đón, theo sau còn có cả Hoàng Thăng. Tất cả thành viên trong tổ cũng đã có mặt đông đủ.

- Bí thư Vương cuối cùng đã về, mọi người đang chờ anh.

Hoàng Thăng nói ngay, Vương Quốc Hoa gật đầu đi vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui