Phù Diêu

Lục Vĩnh Hạo không nghĩ đến việc muốn tiến bộ mà không bỏ ra gì đó.

- Quốc Hoa, tôi đề nghị một việc của cậu đó là không ngại chủ động nói chuyện với bí thư Quách, tổ chức một đoàn khảo sát đi ra ngoài dạo một vòng.

Lục Vĩnh Hạo đưa ra đề nghị. Cứ như vậy Quách Khánh Hạo mặc dù có vài tâm tư ẩn dấu cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng xấu với Vương Quốc Hoa.

- Ha ha, chiêu này của Lục huynh quá cao.

Vương Quốc Hoa cười trêu chọc. Lục Vĩnh Hạo không quá để ý, Vương Quốc Hoa dùng giọng điệu này để nói chuyện tức là hai người đã buộc lại với nhau ít nhất ở chuyện này.

- Không còn sớm nữa rồi, Quốc Hoa ở lại đây hay là ở nơi khác?

Lục Vĩnh Hạo đổi đề tài, Vương Quốc Hoa đứng lên nói.

- Thư ký của tôi đã đặt phòng, tôi bắt xe sang đó là được.

- Quốc Hoa đi xe tôi đi, sáng mai đến tỉnh ủy họp, tôi không giữ cậu lại.

Lục Vĩnh Hạo đưa đến trước thang máy đột nhiên nhớ ra gì đó.

- Đúng rồi, chuyện dự toán công khai lần trước tôi đã bảo cấp dưới chuẩn bị, đưa ra một bản báo cáo có tính khả thi. Đáng tiếc tôi quên mang theo, có gì hôm sau tôi bảo người đưa cho cậu.

Vương Quốc Hoa cười nói.

- Vậy cũng được.


Cửa thang máy đóng lại, Vương Quốc Hoa nghĩ đến nếu lần này không hợp tác với đối phương thì Lục Vĩnh Hạo có nói chuyện dự toán công khai kia không?

Cẩn thận xâu chuỗi các chuyện lại với nhau, hắn thấy Lục Vĩnh Hạo cũng không phải quá kém. Y đề nghị mình chủ động rời đi là để cho Quách Khánh Hạo một bậc thang đi xuống, nhắc đến việc dự toán công khai là để cho Quách Khánh Hạo có cớ tạo dựng quyền uy. Vương Quốc Hoa cho rằng Lục Vĩnh Hạo cáo già cũng là chính xác. Thực tế mà nói Vương Quốc Hoa còn phải cảm kích đề nghị của Lục Vĩnh Hạo. Chuyện Viện phúc lợi làm thành như vậy, Vương Quốc Hoa cũng lo mất khống chế. Hắn chủ động xin với Quách Khánh Hạo để mình đi khảo sát bên ngoài cùng với việc cải cách dự toán là để hắn đặt mình ở ngoài việc này.

Vương Quốc Hoa chạy xe đến khách sạn Đông Hải, xuống xe đã thấy Thang Tân Hoa chờ ở cầu thang.

- Sếp, thị trưởng Hác ở phòng chờ ngài.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.

- Đến từ lúc nào?

Thang Tân Hoa nói:

- Sau khi ngài lên xe về khách sạn được một lúc là thị trưởng Hác tới nói là có việc không tiện trao đổi qua điện thoại. Còn có trưởng ban Ngả gọi đến nói sau khi đài truyền hình thị xã đưa tin việc kia, Ban Tuyên giáo tỉnh ủy đã gọi điện yêu cầu lập tức đình chỉ đưa tin về việc ở Viện phúc lợi. Đúng rồi, là trưởng ban Tôn tự mình gọi.

Vương Quốc Hoa không nói gì, đến cửa phòng thấy cửa đã mở, Hác Long Quang ngồi trong đã đứng lên đợi.

- Bí thư đã về.

Hác Long Quang hỏi, Vương Quốc Hoa gật đầu vào cửa.

- Sao anh lại tới vào giờ này.

- Tôi vừa từ nhà chủ tịch tỉnh đi ra, trong lòng có chút lo lắng nên đến đây.


Vương Quốc Hoa liếc nhìn y rồi cười nói.

- Có lòng.

- Tin thời sự vừa đưa lên thì chủ tịch tỉnh đã tổ chức một hội nghị thường trực ủy ban, trên hội nghị có người nói một câu. Ý của chủ tịch tỉnh là nhanh chóng điều tra rõ ràng, cố gắng xử lý êm thấm.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời nói của Hác Long Quang, Vương Quốc Hoa quay đầu lại, Thang Tân Hoa đưa điện thoại di động tới.

- Alo, tôi là Vương Quốc Hoa.

- Tôi là Tôn Hạc Niên, đồng chí Quốc Hoa, tôi muốn hỏi một vấn đề là thị ủy thị xã Thiết Châu có còn là ngành dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy tỉnh Đông Hải không?

Tôn Hạc Niên rất hung dữ nói, Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói:

- Vấn đề này tôi cảm thấy không cần trả lời trưởng ban Tôn.

- Ha ha, giỏi, vậy xin hỏi đồng chí Vương Quốc Hoa là Ban Tuyên giáo tỉnh ủy điện thoại thông báo không được đưa tin về sự kiện sập nhà tại Viện phúc lợi, thị ủy Thiết Châu vì sao không thực hiện?

Tôn Hạc Niên bắt đầu lạnh lùng nói.

= Trưởng ban Tôn, chuyện phát sinh ở thị xã Thiết Châu, thị ủy chẳng lẽ không có quyền lực xử lý? Ban tuyên giáo tỉnh ủy có chỉ thị tại sao không gửi công văn? Trưởng ban đừng nói với tôi là có điện thoại thông báo gì đó, sau đó Ban Tuyên giáo tỉnh ủy nói mình không gọi, cấp trên điều tra thì ai gánh trách nhiệm việc ỉm thông tin?

Vương Quốc Hoa phản bác lại.


- Chuyện lớn như vậy thì sao đã có ngay văn bản được?

Khí thế của Tôn Hạc Niên yếu đi đôi chút, giọng cũng không cứng được như trước, Vương Quốc Hoa thừa dịp lấn tới, hắn cười lạnh nói.

- Đúng thế, chuyện lớn như vậy, quần chúng nhân dân toàn thị xã đều đang nhìn. Đài truyền hình thị xã đưa tin là cân nhắc đến tâm trạng dân chúng toàn thị xã. Sự ổn định của thị xã Thiết Châu là trách nhiệm ủa thị ủy, ủy ban thị xã, xảy ra chuyện thì chúng tôi phải gánh chịu trách nhiệm.

Tôn Hạc Niên im một lúc rồi dập máy. Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng chuyển máy cho Thang Tân Hoa.

- Bí thư, sao anh phải như vậy? Chuyện như thế nào trước kia không phải chưa xảy ra, bên dưới đè lại không công bố là bình thường, ngài thì hay rồi, cứ thế nói ra ngoài.

Hác Long Quang không biết nên hình dung đối phương như thế nào nữa, nói hắn bồng bột thì đánh chết y cũng không tin. Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, về lý mà nói Vương Quốc Hoa duy trì nguyên tắc. Nhưng vấn đề là chính thường vụ tỉnh ủy gọi điện tới, nguyên tắc có còn quan trọng không? Còn có cần giữ vững nguyên tắc, chống lại áp lực hay không?

- Hội nghị tỉnh ủy ngày mai chắc anh không tham gia được rồi, chủ nhiệm Lãnh gọi điện bảo anh lên Bắc Kinh lấy văn bản.

Vương Quốc Hoa như không nghe thấy lời vừa rồi của Hác Long Quang, hắn cười nói. Sự bình tĩnh đó rơi vào mắt Hác Long Quang lại khiến y rất giật mình. Vương Quốc Hoa rõ ràng bảo mình lên Bắc Kinh là để mình tránh được áp lực.

- Bí thư, tôi …

Vương Quốc Hoa xua tay cắt ngang lời Hác Long Quang.

- Không cần nói làm gì, anh và tôi đều là người muốn làm việc, là người có thể làm việc. Có thể mang lại lợi ích cho dân chúng thị xã Thiết Châu, thay đổi bộ mặt lạc hậu của Thiết Châu, đó mới là việc tôi và anh nên làm. Cái khác không nên suy nghĩ làm gì.

- Tôi biết rồi.

Hác Long Quang thở dài một tiếng cầm cặp cúi đầu đi ngay, y không dám quay đầu lại.

Hác Long Quang ra khỏi cửa mà đầu óc quay cuồng, lần đầu tiên y có cảm giác thẹn với lòng mình. Mới đầu y chống đối Vương Quốc Hoa, đến hôm nay khi Vương Quốc Hoa đã nắm đại cuộc mà lại không có ý làm khó với mình, thậm chí có chuyện còn đứng trước mặt, có can đảm gánh vác. Nếu như mình làm bí thư thì có thể làm được như Vương Quốc Hoa không?

Câu trả lời rất rõ ràng, Hác Long Quang cũng muốn làm việ nhưng phát hiện ra chênh lệch, y áy náy vì việc mình làm lúc trước. Chuyện ở Viện phúc lợi thật ra mà nói Vương Quốc Hoa có thể rất tự nhiên ném cho ngành liên quan trên tỉnh xử lý, có thể đặt mình ở ngoài. Đây không phải thủ đoạn thường thấy trong chốn quan trường hay sao?


Anh có thể nói Vương Quốc Hoa là kẻ lạc loài nhưng không thể không để ý đến cảm giác đối với sự nghiệp của hắn. Sự nghiệp gì? sự nghiệp của Đảng, của nhân dân.

Hác Long Quang biết sau chuyện này mình không còn hùng tâm tranh đoạt với Vương Quốc Hoa nữa. Chỉ cần Vương Quốc Hoa còn ở lại Thiết Châu, Hác Long Quang sẽ rất chăm chú làm tốt công việc của mình.

Việc đón máy bay không đến lượt Vương Quốc Hoa, nửa tiếng trước khi hội nghị diễn ra, bên ngoài hội trường đã có rất đông người, tất cả đã được bố trí xong chỉ còn chờ các lãnh đạo tới mà thôi.

Gần tới giờ, một vị phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy đến mời mọi người vào phòng hội nghị. Mọi người còn có chút khó hiểu vì sao không ở ngoài chào đón lãnh đạo, sau mới biết đây là ý của tân bí thư tỉnh ủy.

Trưởng ban thư ký tỉnh ủy đi nhanh đến trước mic, y vỗ vỗ rồi lớn tiếng nói.

- Mọi người vỗ tay chào mừng lãnh đạo Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, chào mừng lãnh đạo tỉnh ủy.

Một trong các vị lãnh đạo Đảng và quốc gia – trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương đi trước, sau đó là Mã Dược Đông, sau là Quách Khánh Hạo. Hội nghị bắt đầu do trưởng ban Diệp phát biểu, y cao độ tán thành thành tích công việc của Mã Dược Đông đã làm được, cũng thể hiện sự mong chờ của Trung ương Đảng đối với tỉnh Đông Hải trong tương lai, kêu gọi toàn bộ cán bộ Đảng viên sáng tạo thành tích dưới sự lãnh đạo của đồng chí Quách Khánh Hạo.

Sau đó đến lượt Mã Dược Đông, Quách Khánh Hạo phát biểu. Hội nghị kéo dài tới gần 1h chiều mới kết thúc.

Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị đi đến phòng ăn lại có người gọi với theo.

- Bí thư Quốc Hoa dừng bước.

Vương Quốc Hoa đứng lại nhìn, đối phương là một người đàn ông khoảng 36, 37 tuổi, hắn trông quen quen nhưng không nhớ tên.

- Chào anh, không biết xưng hô như thế nào.

- Tôi là Hạ Sảng, chân chạy bên người bí thư Quách.

Đối phương tuy mỉm cười nhưng không chủ động đưa tay ra, y là thư ký của bí thư tỉnh ủy, cấp bậc cũng không khác nhau mấy. Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện, hắn thản nhiên nói.

- Thư ký Hạ có gì cần chỉ thị?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui