Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Khó khăn khách quan nhất định phải khắc phục, nhất định phải vượt qua.
Câu này không phê bình quá rõ nhưng về bản chất lại ám chỉ Viên Gia Minh không đắc lực. Bệnh viện thuộc cao đẳng y có chút khúc mắc với thị ủy, ủy ban thị xã, bệnh viện thị xã lại thuộc quản lý của thị xã, tên Viên Gia Minh này còn không biết xấu hổ kêu nghèo, kêu khổ với lãnh đạo thị ủy sao?
Viên Gia Minh thầm kêu khổ trong lòng, ai cũng nói trẻ con khóc mới được cho sữa. Y cũng vô thức có thói quen này, hay kể nghèo kể khổ trước mặt lãnh đạo. Ai ngờ Vương Quốc Hoa không như lãnh đạo khác, nói một câu làm y tiến không được, lùi không xong. Cũng may Vương Quốc Hoa không tiếp tục phê bình mà đổi sang việc khác.
- Bệnh nhân vụ sập nhà tại Viện phúc lợi nhất định phải tận lực cứu chữa, thị ủy, ủy ban thị xã sẽ phụ trách thanh toán toàn bộ.
Vương Quốc Hoa nói làm Viên Gia Minh đổ mồ hôi lạnh. Y hiểu Vương Quốc Hoa nhất định biết rõ đầu đuôi câu chuyện. Niên Gia Câu có quan hệ khá tốt với y, cho nên Viên Gia Minh cũng gây áp lực đôi chút cho nhà bệnh nhân. Ai ngờ Vương Quốc Hoa lại chú ý đến việc này như vậy làm cho Niên Gia Câu đụng phải tấm tường sắt.
Viên Gia Minh phản ứng rất nhanh, lập tức tỏ thái độ:
- Xin bí thư yên tâm, bệnh viện nhất định sẽ toàn lực cứu chữa tốt cho đồng chí Na Hào.
Vương Quốc Hoa không nói mà cười lạnh một tiếng nhìn đối phương, Viên Gia Minh hơi chột dạ cúi đầu thì hắn mới nói.
- ủy ban thị xã hàng năm cấp tiền cho bệnh viện đều là tiền mồ hôi và máu của dân chúng, thiên chức của nhân viên y tế là cứu chữa người bệnh. Làm tốt việc của mình chính là không phụ sự tín nhiệm của thị ủy đối với anh.
Viên Gia Minh rất xấu hổ cúi đầu không biết nên nói như thế nào. Vương Quốc Hoa tiếp lời.
- Dẫn người của anh đi đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi. Tôi không muốn nghe báo cáo gì cả, tôi chỉ xem kết quả.
Vương Quốc Hoa không phải người khắc bạc, lẽ ra hắn không phê bình Viên Gia Minh như vậy ở lần đầu gặp. Nhưng nguyên nhân là do Viên Gia Minh đã làm trái lương y, dùng thủ đoạn phí chữa bệnh mà phối hợp với Cục dân chính để chèn ép Na Hào, điều này Vương Quốc Hoa kiên quyết không dễ dàng tha thứ. cung may trước đó bệnh viện đã kịp thời cứu chữa nên Vương Quốc Hoa mới để cho đối phương đường lui. Nếu như lúc cứu người xảy ra chuyện sau đó còn bị Vương Quốc Hoa biết là do bệnh viện không cố hết sức thì tên Viên Gia Minh sẽ gặp họa sát thân.
Vương Quốc Hoa phất phất tay đuổi Viên Gia Minh rời đi, hắn quay lại ngồi xuống ghế. Con gái Na Hào cũng đã vào phòng bệnh. Thang Tân Hoa từ từ đi đến bên cạnh Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua đầu hành lagn nói.
- Bí thư, vừa nãy trưởng ban thư ký gọi tới nói là có người quen ở văn phòng ủy ban tỉnh gọi điện cho y.
Vương Quốc Hoa nhìn Thang Tân Hoa, hắn xua tay nói.
- Lo làm gì, anh ra đầu cầu thang chờ nếu thấy Niên Gia Câu mà đến một mình thì anh bảo y về, nếu tất cả lãnh đạo Cục dân chính đến hết thì mới cho vào đây.
Thang Tân Hoa thầm giật mình, sếp độc thật. Niên Gia Câu làm thật quá đáng khiến sếp giận dữ. Thang Tân Hoa nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký còn nói gọi điện cho phó bí thư Mẫn nhưng không ai nghe.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng xua tay không nói. Mẫn Tự Hùng đang muốn đứng ngoài chuyện nên không liên lạc được, xem ra y nghĩ là đã đạt thành thỏa thuận với ai đó. Vương Quốc Hoa không phải người dễ xúc động, hắn biết rõ có một số người vì tiền mà gan to bằng trời.
Thang Tân Hoa đi tới đầu cầu thang đợi một lúc quả nhiên thấy Niên Gia Câu đến có một mình.
- Cục trưởng Niên đến?
Niên Gia Câu hơn 40 tuổi, người không cao, dáng vẻ bình thường, lúc này chạy nhanh tới nên thở khá gấp.
- Thư ký Thang, sao anh lại ở đây?
Niên Gia Câu có chút khó hiểu nhìn Thang Tân Hoa đi xuống. Nếu là trước đây trong mắt Niên Gia Câu sao lại coi Thang Tân Hoa vào đâu, bây giờ còn phải tươi cười vì đối phương đã là thư ký của bí thư thị ủy.
Thang Tân Hoa nhìn ra sau một chút mới nói.
- Chỉ có mình cục trưởng Niên sao?
Sao lại hỏi như vậy? Niên Gia Câu khó hiểu rồi đầu lập tức đổ mồ hôi, mặt tái mét. Thang Tân Hoa không rõ vì sao hắn phản ứng như vậy nhưng cái này không quan trọng.
- Các đồng chí khác cũng đến nhưng đợi dưới lầu, tôi …
- Chờ bọn họ lên rồi gặp lãnh đạo.
Thang Tân Hoa bỏ lại một câu và đi thẳng. Niên Gia Câu có chút bực tức nhìn đối phương nhưng vẫn phải nhịn. Niên Gia Câu đã đoán được Bí thư Vương muốn ra tay, một người đến không gặp, cả bộ máy tới mới gặp, đây là muốn đánh vào mặt mình trước bao người. Niên Gia Câu không nghĩ ra tại sao Vương Quốc Hoa không cho mình một cơ hội. Niên Gia Câu không thấy mình làm có gì không đúng cả, hắn cũng chỉ nghe lời cấp trên thôi mà.
Thang Tân Hoa quay về nói qua tình hình, Vương Quốc Hoa gật đầu không nói. Thang Tân Hoa rời đi ra ngoài đầu hành lang thấy Niên Gia Câu đang đi xuống, vừa đi vừa rút máy gọi điện. Thang Tân Hoa cười lạnh một tiếng thầm nghĩ đây là gieo gió gặt bão.
Tiếng bước chân làm Vương Quốc Hoa mở mắt. Thang Tân Hoa dẫn ba người đi tới. mấy người này Vương Quốc Hoa chưa từng gặp. Hắn theo thói theo đứng lên nhưng mặt lại đầy tức giận nhìn ba người kia.
- Lãnh đạo, bọn họ đến.
Thang Tân Hoa đi lên nói, Vương Quốc Hoa gật đầu nhìn thoáng qua ba người, hắn hừ một tiếng ngồi xuống nói.
- Gọi các vị đến vì việc gì chắc cũng biết. Đồng chí Na Hào làm việc cả đời ở Viện phúc lợi, quyết định xử lý của bộ máy lãnh đạo Cục dân chính theo tôi thấy là không thích hợp, là không công bằng với đồng chí Na Hào. Công việc cụ thể của Cục dân chính, tôi không định nhúng tay vào nhưng việc của đồng chí Na Hào tôi muốn hỏi ba vị một câu, Cục dân chính có thể lo hay không, nếu không thể để tôi nghĩ biện pháp khác.
Câu này quá khó nghe, ba vị cục trưởng, phó cục trưởng của Cục dân chính có mặt mà không lo công việc của mình, để bí thư thị ủy nghĩ biện pháp thì bọn họ còn đâu cần thiết với cương vị của mình.
Hai vị phó cục trưởng đầy bối rối nhưng không tiện đứng ra nói chuyện, cục trưởng vẫn chưa mở miệng nói cơ mà. Niên Gia Câu vội vàng đi lên trước nhỏ giọng nói.
- Bí thư, công việc của tôi không làm tốt, ngài phê bình rất đúng. Tôi không quan tâm nhiều đến đồng chí Na Hào đều là do không cẩn thận trong công việc. Trước khi đến Đảng ủy cục đã họp và quyết định cấp tiền thưởng cho đồng chí Na Hào, đồng thời cân nhắc vợ đồng chí Na Hào có hộ khẩu ở nông thôn vẫn chưa có công việc nên Đảng ủy cục quyết định tìm một biên chế cho vợ đồng chí Na Hào.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, hắn đứng dậy nói với Thang Tân Hoa.
- Đi.
Vương Quốc Hoa cứ thế đi, Thang Tân Hoa có chút khó hiểu đuổi theo. Ba người còn lại mặt mày khó coi nhìn nhau.
Lúc lên xe Thang Tân Hoa quay đầu lại nói.
- Sếp, cứ như vậy bỏ đi sao?
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Cứ như vậy đã, chờ dàn xếp xong người nhà của Na Hào rồi nói tiếp.
Thang Tân Hoa thế mới hiểu vấn đề.
- Sếp đi đâu bây giờ?
Tiểu Triệu hỏi, Vương Quốc Hoa nói:
- Về thôi, đi cả ngày mọi người cũng mệt rồi. Tôi vốn định đến Viện phúc lợi nhưng để mai.
Trên đường về Vương Quốc Hoa cứ im lặng suy nghĩ, Thang Tân Hoa mấy lần muốn quay lại hỏi nhưng lại thôi. Xe tới nơi, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tân Hoa, cậu về đi, không cần lên cùng.
Thang Tân Hoa dừng lại xoay người cảm thấy trong lời của sếp có ý gì đó. Y về nhà thấy trong nhà chưa bật đèn, vợ chắc là dẫn con về nhà ngoại. Lúc hắn lấy chìa khóa định mở cửa lại có người ho khan một tiếng.
- Ai?
Thang Tân Hoa hoảng hốt nhìn tới.
- Thư ký Thang đừng hiểu lầm, tôi …
Thang Tân Hoa thở dài một tiếng ngắt lời.
- Được rồi, chờ tôi mở cửa.
Đèn được bật lên, người đến là một vị phó cục trưởng Cục dân chính.
- Anh là?
Thang Tân Hoa không biết đối phương nên phải hỏi. Y đột nhiên nghĩ đến câu nói vừa nãy của Vương Quốc Hoa, chẳng lẽ sếp đã nghĩ đến việc này?
Vương Quốc Hoa định mở cửa, cửa đã mở ra, Sở Sở mỉm cười nói.
- Anh về rồi à, em còn tưởng hôm nay anh không về.
Vương Quốc Hoa cởi áo ngoài đưa cho Sở Sở.
- Con ngủ rồi à?
- Vâng, vừa ngủ xong, mấy hôm nay không gặp anh làm con không được vui thì phải?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Anh không phải người bố tốt.
Hắn ngồi xuống ghế, Sở Sở cười cười không nói, bảo mẫu bê một chậu nước trong nhà ra, Sở Sở cầm lấy.
- Đưa tôi.
Vừa nói Sở Sở mở ra thử độ nóng rồi mới bưng tới trước mặt Vương Quốc Hoa.
- Nhấc chân.
Vương Quốc Hoa nghe lời nhìn vợ phục vụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...