Cảm giác tự hào của Hạ Ngữ Băng lập tức sụp đổ. bí thư thị ủy ư? Ở thị xã này hắn là lớn nhất.
- Sao em không nói sớm với chị?
Hạ Ngữ Băng muốn tát vào mặt mình, mình thể hiện không ra gì trước mặt hắn, còn tự nhận bạn gái hắn để kéo hắn ra làm bia đỡ cho mình chứ.
- Em dù muốn nói nhưng chị cho cơ hội không?
Hạ Tuyết Thuần không hề khách khí đả kích một chút, trong lòng cũng có chút bi ai vì mình không được Vương Quốc Hoa chú ý đến. Cô ả thật ra gọi Vương Quốc Hoa lại với ly do tìm giúp Thải Thanh chỗ ở chỉ là lấy cớ được ở gần bên hắn mà thôi.
Thải Thanh biết rõ tâm tư của Hạ Tuyết Thuần nên rất phối hợp để đối phương lợi dụng. Đương nhiên ba người không biết Vương Quốc Hoa giúp Thải Thanh không phải là tự nhiên, hắn vẫn đề phòng Lục Vĩnh Hạo nên dự định muốn nghe ngóng gì đó từ Thải Thanh.
- Bảo sao hắn ev như vậy. Tuyết Thuần, em nói chị nếu tìm hắn giúp điều đến cục y tế thì hắn có thể giúp không?
Hạ Ngữ Băng hỏi rất đột nhiên, Hạ Tuyết Thuần có chút buồn bực nói.
- Chị đang dạy ở trường tốt như vậy sao lại nghĩ tới cái này?
- Đó là chị muốn giữ thể diện nên mới nói với nhà như vậy. Tên Âu Dương như con ruồi cả ngày quẩn quanh bên chị. Vài lần hắn muốn chị theo hắn nhưng chị không đồng ý, hắn liền điều chị sang đây, bắt trực đêm mỗi ngày.
Hạ Ngữ Băng có chút ảo não nói.
- Tiểu Thuần, em cùng hắn phải không?
- Linh tinh, không phải nói với chị rồi sao, hắn không để ý em. Mà hắn còn có vợ rồi.
Hạ Tuyết Thuần đỏ mặt nói, Hạ Ngữ Băng không chịu bỏ qua, cô ả cúi sát mặt vào tai đối phương.
- Có vợ thì sao chứ? Có thể làm vợ ba, chỉ cần hắn nghĩ đến em thì đãi ngộ không kém vợ đâu. Em nghĩ xem, hắn như vậy thì vợ nhất định có xuất thân tốt, phụ nữ như vậy chưa chắc đã đẹp.
Thải Thanh ở bên xen miệng vào nói.
- Cái này thì cô em đừng mơ, vợ hắn còn đẹp hơn ba chúng ta.
Thải Thanh nói tuy đả kích người nhưng lại đánh đúng tâm lý hai chị em Hạ Ngữ Băng.
Hai chị em đang suy nghĩ thì Hà Nham càng thêm rối rắm. Tự nhiên đắc tội bí thư thị ủy thị xã, đây có khác gì tai ương vô vọng. Mà tên đầu sỏ là Âu Dương kia, cái này y biết rõ nhưng y càng rõ Âu Dương lại có quan hệ họ hàng với Hoắc Hướng Đông – hiệu trưởng kiêm viện trưởng bệnh viện. Nói cách khác Hà Nham cũng không thể làm gì được Âu Dương. Thực tế Hà Nham hiểu khá rõ phẩm hạnh tên Âu Dương kia, tên này háo sắc ai cũng biết, ỷ có quyền lực trong tay mà chơi không ít y tá.
Hà Nham không thể làm gì Âu Dương nên chỉ có thể lựa chọn tách mình ra khỏi vụ việc. Cũng may y xuất hiện khá muộn nên giải thích một chút chắc là qua.
- Mời ngài ngồi, tôi gọi điện báo cáo với viện trưởng một chút, ngài thấy có được không?
Hà Nham điều chỉnh tâm trạng rất nhanh.
Vương Quốc Hoa gật đầu, nơi này không thuộc thị xã quản lý nên cần tôn trọng viện trưởng bệnh viện.
Hà Nham cầm máy bàn do dự một chút rồi lại bỏ. Y rót trà cho Vương Quốc Hoa sau đó xin phép ra ngoài. Vương Quốc Hoa gật đầu, hắn đoán được tâm tư của đối phương. Hắn vốn không định làm khó đối phương nên cũng không làm khó.
Hà Nham ra ngoài thấy Dư Mậu Hoa gần như áp giải Âu Dương tới, y khẽ thở dài một tiếng nói.
- Mậu Hoa, có tiện nói chuyện vài câu không?
Dư Mậu Hoa ném Âu Dương cho cấp dưới, hắn đi theo sang bên.
- Hà thúc, không phải không nể mặt chú mà mà trước mặt Bí thư Vương cháu không tiện nói gì. Có cơ hội cháu mời chú dùng cơm tạ lỗi.
Hà Nham nghe ra được Dư Mậu Hoa rất sợ vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này.
- Bí thư Vương này không tiện nói chuyện à?
Hà Nham thử hỏi, Dư Mậu Hoa cười khổ nói:
- Không đến mức đó, Bí thư Vương khá ôn hòa nhưng cháu mà không nghe lời thì y sẽ không nương tay. Cháu khuyên chú một câu là phải cẩn thận. Bí thư Vương rất khó đoán biết đang nghĩ gì, ra tay tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác.
Hà Nham nhìn vẻ mặt kính sợ của Dư Mậu Hoa khi nhắc đến Vương Quốc Hoa, y có chút kinh ngạc. Vương Quốc Hoa nhìn còn trẻ như vậy mà thu thập Dư Mậu Hoa đến mức này sao?
- Được, chú biết rồi, cảm ơn cháu, chú đi gọi điện cho lãnh đạo đã.
Vừa nói Hà Nham nhìn Âu Dương một chút.
- Y là bà con với viện trưởng Hoắc, chú không làm gì được hắn.
Hà Nham gọi điện liên lạc cho Hoắc Hướng Đông. Nghe xong Hoắc Hướng Đông khá giật mình. Tuy xuất thân là nhà khoa học nhưng ở Trung Quốc này người làm được lãnh đạo đâu có ai chỉ biết khoa học chứ?
Trên đời này phức tạp nhất là lòng người, phức tạp hơn lòng người là người trong chính trị. Nói như vậy là vì càng làm chính trị lâu thì con người ta luôn nghĩ vấn đề theo hướng phức tạp.
Hoắc Hướng Đông suy nghĩ rất nhiều. Vương Quốc Hoa là bí thư thị ủy, bởi vì mình không đến bái kiến nên trong lòng oán giận và muốn đòi nợ, sau đó thuận tay giúp bệnh viện thị xã chèn ép bệnh viện của trường? Khả năng này có không? Có và khá cao.
Tóm lại mọi việc đầu tiên phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Một bên suy nghĩ các khả năng, Hoắc Hướng Đông cũng nhanh chóng chạy xe tới bệnh viện. Vừa nãy Hà Nham còn nhắc đến Âu Dương có hiểu lầm với Vương Quốc Hoa, Hoắc Hướng Đông không quá để ở trong lòng. Chút hiểu lầm đó có gì chứ? Vương Quốc Hoa là bí thư thị ủy nếu vì chuyện nhỏ này mà làm lớn thì còn là người đứng đầu thị xã Thiết Châu sao?
Nhưng thực tế Hoắc Hướng Đông lại không biết, Vương Quốc Hoa đang định vì việc của Âu Dương mà làm lớn chuyện. Đám người này mà lại thành lương y, ai có thể yên tâm chứ?
Loại tiểu nhân như Âu Dương, Vương Quốc Hoa sẽ không hề nương tay.
Hoắc Hướng Đông đến nơi thấy Âu Dương ngồi trên mặt đất như phạm nhân, Hoắc Hướng Đông rất khó chịu. Hà Nham này làm gì không biết? Âu Dương mặc dù kém cỏi cũng là em họ vợ mình, để hắn ngồi ngoài văn phòng như thế này người khác thấy sẽ nghĩ mình như thế nào?
- Viện trưởng, cứu em…
Âu Dương kêu lên, Hoắc Hướng Đông coi như hài lòng vì đối phương không gọi “ ảnh rể”.
- Ừ, có chuyện gì vậy?
Hoắc Hướng Đông nhìn hai cảnh sát đứng hai bên Âu Dương.
Trong mắt cảnh sát đâu coi Hoắc Hướng Đông ra gì. Bí thư Vương còn ở bên trong, bây giờ không biểu hiện thì là lúc nào. Cho nên một tên cảnh sát không hề khách khí lạnh lùng nói.
- Hỏi làm gì? Có gì nói chuyện với lãnh đạo chúng tôi.
- Cảnh sát mà có tốt chất như vậy sao? Tôi là viện trưởng bệnh viện này, anh bắt người phải có giải thích với tôi.
Hoắc Hướng Đông tức giận nên nói chuyện cũng không còn khách khí.
Hà Nham từ trong đi ra thấy thế vội vàng đi lên nói.
- Viện trưởng, viện trưởng, bí thư thị ủy đang ở văn phòng tôi.
- Anh nói xem xảy ra chuyện gì.
Thấy Âu Dương đầy vẻ đáng thương nhìn mình, Hoắc Hướng Đông lại nghĩ cô vợ trẻ hơn mình 15 tuổi, Hoắc Hướng Đông vẫn quyết định làm rõ chuyện.
- Cái này ..
Nhìn cảnh sát bên cạnh, Hà Nham lắp bắp nói.
- Trưởng khoa Âu Dương ghen với Bí thư Vương, vu cáo Bí thư Vương trộm đồ của bệnh viện, bảo vệ bệnh viện thiếu chút nữa đã bắt Bí thư Vương.
- Gì? Vừa nãy trong điện thoại anh không phải nói là hiểu lầm sao?
Hoắc Hướng Đông tức giận, cảnh sát thì hắn không thể làm gì nhưng tên Hà Nham này có thể, giọng điệu cũng không cần khách khí.
- Đúng, là hiểu lầm, bây giờ đang đợi ngài đến hóa giải mà. Thân phận của tôi không đáng gì trước mặt Bí thư Vương.
Hà Nham nói cũng là thật. Vừa nãy ngồi trong phòng y định nói chuyện nhưng mặt Vương Quốc Hoa cứ sa sầm lại làm y sợ không dám nói gì.
Hoắc Hướng Đông đi vào, Vương Quốc Hoa đang ngồi im không nhúc nhích. Dư Mậu Hoa thật ra định đứng nhưng thấy Vương Quốc Hoa nhướng mày lại phải ngồi. Y tiếp tục báo cáo.
- Bí thư …
- Hừ.
Hoắc Hướng Đông hừ một tiếng, Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn y rồi rời ánh mắt. Vương Quốc Hoa đang có ý đồ đó là chỉ cần Hoắc Hướng Đông không nhịn được thì đó là phẩm chất một nhà khoa học, Vương Quốc Hoa sẽ đứng lên xin lỗi. Còn đối phương mà nhịn chính là tên quan liêu, vậy đừng trách hắn dùng sức mạnh đàn áp.
Hoắc Hướng Đông rất tức giận, cũng muốn đi thẳng ra ngoài nhưng nghĩ đến Âu Dương vẫn ngồi ngoài cửa khiến y phải ép mình bình tĩnh lại. Vẫn là câu kia, một bí thư thị ủy sẽ vì việc nhỏ này mà làm lớn chuyện sao?
Vương Quốc Hoa ngồi ngay ngắn đầy khí thế, Hoắc Hướng Đông ho khan một tiếng cũng ngồi xuống. Y như muốn nói hai người cứ nói chuyện, nói chuyện xong tôi nói là được chứ gì?
Vậy cũng nhịn được ư? Vương Quốc Hoa không còn tâm trạng mà ngồi tiếp. Hắn đứng lên nói.
- Là viện trưởng Hoắc phải không? Người ngoài cửa vu cáo người khác nên bị tạm giữ, người này anh đến Cục công an thị xã bảo lãnh về. Xin chào.
Vương Quốc Hoa nói đi là đi, Hoắc Hướng Đông choáng váng không hiểu là có việc gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...