Phù Diêu

Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

Ở bên Cục công an, Vương Quốc Hoa không có sức ảnh hưởng quá lớn. Hắn cũng đang cần một người thích hợp để sử dụng bên đó. Tiếu Hải Ba xuất hiện coi như là cơ hội cho Vương Quốc Hoa, thứ nhất hắn có thể báo đáp ân tình của thầy giáo năm nào, thứ hai cũng có thể nhét một cái đinh vào trong đó.

Vương Quốc Hoa không yêu cầu Tiếu Hải Ba làm gì, Tiếu Hải Ba tỏ thái độ như vậy là đủ rồi. Nếu người không biết tỏ thái độ thì Tiếu Hải Ba cứ tiếp tục ở lại ngoại thành là vừa.

- Trước hết đứng vững đã, việc này tốt nhất không nên để người khác biết.

Vương Quốc Hoa đầy thâm ý nhìn bếp, Tiếu Hải Ba hiểu ý của Vương Quốc Hoa. Y gật đầu nói:

- Để tôi nói với Á Nam, bảo cô ấy dặn người nhà không nói ra thân phận của ngài.

Vương Quốc Hoa khá hài lòng với biểu hiện của Tiếu Hải Ba, đây cũng là một bài kiểm tra nhỏ, đối phương làm tốt như vậy, thậm chí có thể nghĩ tới việc không để người khác biết đến thân phận của Vương Quốc Hoa.

- Cứ như vậy đi.

Đây là một người có thể sử dụng, Vương Quốc Hoa đánh giá như vậy. Đương nhiên nếu Tiếu Hải Ba không đưa ra kết quả làm hắn hài lòng thì hắn vẫn thực hiện lời hứa nhưng Tiếu Hải Ba về sau chỉ ngồi ở cấp phó huyện, khó có hy vọng lên cấp.

Vương Quốc Hoa có cách dùng người của mình. Nếu Tiếu Hải Ba có cả tài lẫn đức thì hắn không dám dùng đối phương. Thời này đâu có người như vậy chứ?

Đã đến ngày xử vụ án Hình Thiện Vinh uy hiếp chủ tịch quận Vu Á Lệ, Vương Quốc Hoa cũng dặn Thang Tân Hoa nếu có kết quả lập tức thông báo.

Thang Tân Hoa gọi điện sang tòa án nói một câu:


- Bí thư Vương rất quan tâm vụ án này, có kết quả lập tức báo cáo.

Vương Quốc Hoa không nghĩ đến một câu của mình làm vụ án có thay đổi như vậy. Khi hắn biết thì vụ án đã có kết quả. Trên pháp đình Vu Á Lệ theo chỉ thị của lãnh đạo mà nói thật, câu cuối cùng cô nói:

- Là chủ tịch quận, tôi rất áy náy vì khiến chuyện thành ra như thế này. tôi cho rằng chủ yếu là do thái độ làm việc của tôi có vấn đề nên mới tạo thành bi kịch như vậy.

Vu Á Lệ nói tạo ra phản ứng không nhỏ, có không ít phóng viên tham gia lấy tin định đưa lời này của Vu Á Lệ lên. Chẳng qua lúc chuẩn bị đưa lên trên đài truyền hình thị xã thì trưởng ban tuyên giáo Ngả Thanh Sơn khi xét duyệt lại nói “Không được, ảnh hưởng không tốt”

Tòa tuyên án do bị cáo chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, hơn nữa sau khuyên bảo cũng chịu đứng im, tòa quyết định xử lý nhẹ, xử hai năm tù. Đồng thời bên pháp y sau khi kiểm tra còn cho biết kết quả Hình Thiện Vinh bị bệnh tiểu đường, người nhà hy vọng được tại ngoại chữa bệnh, thủ tục cụ thể đang tiến hành xin phép.

Biết Hình Thiện Vinh chỉ bị xử hai năm, Vương Quốc Hoa không bất ngờ mấy. Mặc dù không rõ về luật nhưng Vương Quốc Hoa vẫn thấy phán quyết này không quá thích hợp. Chẳng qua hắn không đánh giá gì về phán quyết này, hắn quyết định tôn trọng pháp luật. Quyền lực ảnh hưởng pháp luật hoặc áp đảo pháp luật đã xảy ra quá nhiều, Vương Quốc Hoa không hy vọng mình phạm sai lầm như vậy.

Cùng ngày tòa tuyên án đoàn khảo sát tỉnh Nam Thiên cũng kết thúc chuyến đi tới thị xã Thiết Châu. Cuối cùng tổng vốn đầu tư đạt đến trên sáu tỷ, có thể nói là thành quả thu hút đầu tư tốt nhất trong năm của tỉnh Đông Hải. Thị xã Thiết Châu bởi vì việc này không muốn nổi tiếng cũng khó. Báo tỉnh, đài truyền hình tỉnh không ngừng đưa tin, các phương tiện khác cũng đưa tin.

Một cơn mưa thu đổ xuống Vương Quốc Hoa xuất hiện ở sân bay tỉnh thành, hắn mấy lần muốn hôn con nhưng đều bị bàn tay thằng bé vô tình đẩy ra.

Sở Sở phải lên Bắc Kinh một chuyến sau đó quay lại tỉnh Nam Thiên để bàn giao công việc. Ôm chặt lấy Vương Quốc Hoa, Sở Sở nhìn thoáng qua rồi nói.

- Lúc rảnh anh lên Bắc Kinh thăm ông.

Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ.

- Sao vậy em?

- Không sao cả, anh đến sẽ biết.

Sở Sở không nói ra, Vương Quốc Hoa đành gật đầu.

- Có cơ hội anh sẽ nói, anh hy vọng có thể ngồi nói chuyện thẳng thắn với bố vợ.

Lần này đến lượt Sở Sở bất ngờ, cô đảo đảo mắt nhìn hắn thật sâu.

- Em sẽ truyền lời, việc này không vấn đề gì.

Về Bắc Kinh lúc gặp ông nội, Sở Sở nói đến Vương Quốc Hoa, lão gia tử thở dài một tiếng.

- Tiểu tử này tu luyện đã gần đại thành rồi.

Trên đường về Vương Quốc Hoa nhận được điện nói tổ công tác Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia ngày mai xuất phát từ tỉnh Giang Bắc, Hác Long Quang gọi đến báo cáo xong tỏ vẻ hắn đang ở ủy ban tỉnh, mời Vương Quốc Hoa sang một chuyến.

Vương Quốc Hoa đành phải bảo lái xe chuyển hướng sang ủy ban tỉnh. Trên đường hắn gọi điện báo cáo việc này với Mã Dược Đông. Tâm trạng Mã Dược Đông gần đây khá tốt, thành tích của thị xã Thiết Châu làm bí thư Mã vui vẻ, cũng làm cho Lưu Triệu Minh gặp áp lực không nhỏ. Đương nhiên áp lực này là từ bên trên, chủ tịch tỉnh phải là người chủ đạo trong công tác kinh tế nhưng bây giờ lại thành bí thư tỉnh ủy.


- Chuyện này tôi biết rồi, đồng chí Lưu Triệu Minh đã nói với tôi.

Mã Dược Đông đáp một câp, Vương Quốc Hoa khách khí vài câu rồi dập máy.

Vương Quốc Hoa xuất hiện trước cửa văn phòng chủ tịch tỉnh lập tức nở nụ cười rất tươi.

Hác Long Quang mỗi lần thấy Vương Quốc Hoa cười là muốn vung tay đấm vỡ mũi đối phương. Nguyên nhân là do tên này mỗi lần đều trông đầy tự tin, đối mặt với chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh cũng là như vậy, nó làm Hác Long Quang rất khó chịu.

Ở tình huống bình thường Lưu Triệu Minh tiếp đón cấp dưới đều ngồi ngay ngắn, hiếm khi đứng lên. Nhưng hôm nay Lưu Triệu Minh lại đứng dậy đi ra.

- Quốc Hoa đến à, ngồi đi, ngồi đi.

Lưu Triệu Minh bỏ cả hai chữ đồng chí khiến Hác Long Quang khá ghen ghét, thậm chí còn thấy nguy cơ.

- Chủ tịch tỉnh quá khách khí!

Vương Quốc Hoa xông về trước hai bước, chủ động đưa tay.

- Quốc Hoa, cậu đến nhanh thật đó, ở trên tỉnh à?

Lưu Triệu Minh hỏi, Vương Quốc Hoa cười nói:

- Vợ tôi lên Bắc Kinh, tôi đưa ra sân bay, lúc về thì đồng chí Long Quang gọi điện tới.

- Ồ, vợ cậu tên Sở Sở phải không? Tôi có mấy lần tiếp xúc với đồng chí Giang Thu, y gần đây vẫn tốt chứ?

Lưu Triệu Minh đổi chuyện, biến hoá này như là đang có ý kéo gần khoảng cách đôi bên..


Vương Quốc Hoa không biết chủ tịch tỉnh Lưu có mục đích gì nên nói theo bình thường.

- Rất tốt.

- Mười năm trước tôi từng từ xa thấy phong thái của Sở lão. Lão tướng quân hôm nay vẫn tốt chứ?

Vương Quốc Hoa lại một lần nữa lễ phép nói:

- Lão gia tử vẫn rất khỏe.

- Ừ, vậy là tốt.

Lưu Triệu Minh lẩm bẩm rồi đổi chuyện.

- Quốc Hoa, tôi nghe nói chủ nhiệm Lãnh dẫn đội của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia lần này có quen với cậu?

Hác Long Quang ở bên như bị sét đánh trúng đầu, sao không nghe sếp nói chuyện này. mặt Hác Long Quang thoáng cái đổ lên, hơn nữa còn có hiện tượng biến sắc.

- Chủ tịch tỉnh, tin này đúng là quá linh thông, đúng là có việc này. Chủ nhiệm Lãnh lúc làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Đại Giang thì tôi có tiếp xúc với ngài vài lần, sau đó tôi điều tới tỉnh Nam Thiên liền tiếp xúc ít đi.

- Quốc Hoa, hạng mục điện phân nhôm là hạng mục đầu tư lớn trọng điểm trong hai năm qua của quốc gia. Là bí thư thị ủy cậu phải biết rõ hạng mục như vậy mà đầu tư vào thị xã Thiết Châu sẽ thúc đẩy kinh tế thị xã như thế nào.

Lưu Triệu Minh cuối cùng đã lộ mục đích chính, y đây là cảnh cáo Vương Quốc Hoa không được giở trò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui