- Phó trưởng đồn công an … Cao Tuấn Lĩnh không phải rất quen với cậu ư? Ba tên này là người nơi khác đến, rất có thể là phần tử không hợp pháp, đồn công an phát hiện mang về thẩm tra.
Trưởng phòng Bao đưa ra chủ ý, tiểu Đỗ nghe xong không khỏi có chút do dự.
- Bỏ đi, có thể đi xe sang như vậy thì tôi sợ có lai lịch.
Tiểu Đỗ hơi lo một chút nên nói, trưởng phòng Bao cười nói:
- BỎ đi, coi như tôi chưa nói.
Sau khi đuổi hai vị khách không mời, ba người Vương Quốc Hoa tiếp tục ăn. Do không uống rượu nên ăn khá nhanh. Gần tiếng sau lúc ba người tính tiền chuẩn bị rời đi thì ở quầy xuất hiện một cảnh sát, phía sau còn có ba tên đội viên dự bị.
- Xe bên ngoài là của các vị?
cảnh sát đi tới hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào ngực Lưu Linh không bỏ.
- Ừ, là xe của tôi.
Lưu Linh thấy bị nhìn như vậy không khỏi lộ vẻ căm ghét, ánh mắt của tên này quá hạ lưu. Vương Quốc Hoa ở bên không nói gì chỉ nhìn đối phương, cái nhìn này thoáng cái có hiệu quả.
- Xe này của cô có vấn đề, chúng tôi kéo về điều tra. Còn nữa, các vị lấy chứng minh ra cho tôi xem.
Tên cảnh sát thu lại ánh mắt càn rỡ khi bị Vương Quốc Hoa nhìn như vậy.
Vương Quốc Hoa nhìn tới làm hắn có chút lo lắng, ánh mắt đầy uy nghiêm như của lãnh đạo vậy.
- Theo quy định thì anh phải đưa thẻ công tác của mình ra trước chứ?
Vương Quốc Hoa tiến lên một bước che trước mặt hai người phụ nữ.
- Quy định? Quy định gì? Tôi sao không nghe nói, tôi xem anh là muốn chống lại người thi hành công vụ đó.
Tên cảnh sát cố ưỡn cổ lớn tiếng nói. Hắn vừa nói như vậy, mấy tên đội viên dự bị cùng cầm dùi cui tiến lên uy hiếp.
Vương Quốc Hoa còn chưa nói gì thì Hoàng Nhàn ở đằng sau đã cười lạnh nói:
- Tôi chống lại đó, anh muốn làm gì?
Hoàng Nhàn không phải người thích gây chuyện nhưng là con của người giàu nhất tỉnh Nam Thiên nên cô sao chịu được khi bị uy hiếp. Hơn nữa trước mặt còn bí thư thị ủy ở đây thì sao cô lại sợ một tên cảnh sát.
Hoàng Nhàn cứng miệng lại làm tên cảnh sát chột dạ. Hắn đảo đảo mắt không ngừng nhìn lên lầu. Chi tiết này đã bị Vương Quốc Hoa bắt được.
- Để bọn họ mang xe chúng ta đi.
Vương Quốc Hoa nói xong, Hoàng Nhàn còn có điểm không phục, Lưu Linh đưa tay kéo kéo thì cô mới yên. Hoàng Nhàn cũng không ngu, rất nhanh hiểu ra vấn đề. Vương Quốc Hoa đây là đang có mục đích, thực ra hắn chỉ cần nói thân phận của mình thì ai dám làm khó dễ. Bây giờ cố ý để cảnh sát kéo xe đi là không định cho bọn chúng đường lui.
Thấy Vương Quốc Hoa mở miệng chịu thua, tên cảnh sát cũng yên tâm hơn.
Hắn tiến lên một bước nói:
- Đưa chìa khóa xe đây.
Lưu Linh nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói:
- Đưa cho hắn, cùng lắm lát mua xe khác cho em.
Lưu Linh bĩu môi, xe mà bị cảnh sát kéo đi thì cô cũng không thèm đi lại.
Lưu Linh theo lời ném chìa khóa xe tới, cảnh sát đắc ý mở cửa xe, đoàn người định lên xe đi thì bị Vương Quốc Hoa đi lên chắn trước xe.
- Sao không có hóa đơn phạt mà đã định mang xe đi ư?
Tên cảnh sát chép miệng lập tức có một đội viên dự bị xuống xe viết giấy thu xe ném cho Vương Quốc Hoa rồi đi. Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn bọn họ rơi đi rồi lấy máy điện thoại gọi cho Thang Tân Hoa. Đúng lúc này một đám người từ trên lầu đi xuống, hai tên đi đầu chính là hai người vừa nãy sang phòng Vương Quốc Hoa.
- Tân Hoa, cậu gọi điện cho bí thư đảng ủy chính pháp Trịnh Minh nói là trước mặt tôi có cảnh sát giao thông tịch thu xe của nhà đầu tư. Cứ như vậy đi, còn đâu không nói gì cả, bảo hắn mang người kia đến giải thích với tôi.
Vương Quốc Hoa nói rất lớn kèm theo sự tức giận, nói xong còn dùng ánh mắt không tốt nhìn thoáng qua tên trưởng phòng Bao đang xuống lầu.
Trưởng phòng Bao còn có nửa đoạn cầu thang mới tới dưới lầu. Bây giờ nghe Vương Quốc Hoa nói rất rõ ràng, hắn kêu lên một tiếng rồi lăn từ trên cầu thang xuống.
Y mặt mày tái mét nhìn ba người Vương Quốc Hoa, cả người run lên.
Hai người phụ nữ thật ra nở nụ cười rất vui vẻ, Vương Quốc Hoa bực mình nói.
- Có gì mà buồn cười, đi thôi.
Nói xong Vương Quốc Hoa không thèm nhìn trưởng phòng Bao như một con chó ngã trên mặt đất, hắn vẫy vẫy xe taxi vừa vặn chạy qua cửa, ba người lên xe rời đi.
Tiểu Đỗ phía sau trưởng phòng Bao lúc này cũng đã xuống. Câu vừa nãy Vương Quốc Hoa nói ra hắn cũng nghe rõ. là một trong mấy người chủ mưu nên hắn rất lo lắng. Người khác đều ở trong cơ quan, Vương Quốc Hoa vừa nãy gọi điện nói một câu quá đáng sợ.
Trưởng phòng Bao ngã trên mặt đất nhưng không ai đỡ lên, mấy người đều chọn cáo từ rời đi. Cuối cùng vẫn là do chủ nhà hàng đi lên đỡ. Nhìn trưởng phòng Bao mặt mày bầm dập, đầu chảy máu không lau, chủ nhà hàng lén xoay đầu sang bên nở nụ cười. Trưởng phòng Bao và tiểu Đỗ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng kêu thảm.
- Xong đời rồi.
Hai người dìu nhau đi ra, chủ nhà hàng tiễn hai người đi xong y nhổ nước bọt lẩm bẩm nói:
- Đáng đời.
….
Quan chức đã lui về tuyến hai, về hưu gần như không có gì phải ngại. Câu này tuy khó nghe một chút nhưng lại là sự thật. Vì thế Trịnh Minh không thèm để ý đến lão Quan –- Chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân có cái nhìn với mình. Không sai, Trịnh Minh đúng là động tay động chân với Dư Mậu Hoa nhưng có thể nói gì được hắn? Mời bí thư thị ủy ở nhà hàng vợ mày mở, không tiếp đón tốt thì có thể trách được tao sao?
Không thể không nói Trịnh Minh âm hiểm nhưng việc này coi như làm đẹp, không ai có thể làm gì được y.
Nhận được điện của Thang Tân Hoa, Trịnh Minh có chút khó hiểu sao hắn lại gọi mình vào lúc này, không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?
Nghe rành mạch từng chữ Thang Tân Hoa nói, mặt Trịnh Minh thoáng thay đổi. đây là chuyện tốt thằng ranh nào làm vậy? Đây không phải là để Vương Quốc Hoa túm được nhược điểm của mình sao?
Trịnh Minh vội vàng gọi điện cho phó cục trưởng Cục công an kiêm đội trưởng đội cảnh sát giao thông thị xã – Lý Hạo Nhiên. Đối phương vừa nghe Trịnh Minh đã mở miệng mắng to.
- Lý Hạo Nhiên, anh còn muốn làm chức này không hả, không muốn làm thì viết đơn từ chức, đừng có liên lụy tới tôi.
Mắng xong Trịnh Minh dập máy ngay, lãnh đạo mắng cấp dưới đều dùng thủ đoạn này.
Chiêu này rất có hiệu quả. Lý Hạo Nhiên đang ăn cơm, mời khách là một nhà kinh doanh địa phương gần đây đi qua cửa Lý Hạo Nhiên để mong nhận được việc cứu hộ của đội cảnh sát giao thông. Trong bữa ăn Lý Hạo Nhiên tự nhiên là không ngừng khoe khoang, tâm trạng có chút sung sướng.
Bây giờ đương nhiên bị bí thư gọi điện mắng làm mặt Lý Hạo Nhiên vốn đang đỏ vì rượu thoáng cái trắng bệnh lại. Hắn đầu tiên là nghĩ đến vấn đề khác, có phải là chuyện mình khai khống tiền phạt và gian lận tiền phạt bị bí thư Trịnh biết không? Vấn đề là chuyện này mọi người đều làm như vậy, không phải mình hắn, Bí thư Trịnh trước kia cũng biết, cùng lắm nhắc nhở vài câu rồi mọi người tiếp tục, chỉ cần đừng quá mức là được. Bây giờ trong cục đang không có cục trưởng, Lý Hạo Nhiên đang cân nhắc làm như thế nào để kiếm thêm vài khoản nữa trước khi cục trưởng mới về.
Lý Hạo Nhiên đổ mồ hôi lạnh vội vàng đứng lên ra góc gọi điện cho Trịnh Minh. Y lúc này không thể lo cho thể diện của mình trước mặt người khác, hắn cười cười lấy lòng:
- Sếp, ngài sao lại tức như vậy, có phải tôi có gì làm không tốt không? Ngài cứ phê bình, tôi nhất định sửa lại.
Thái độ rất quan trọng, điểm này Lý Hạo Nhiên rất rõ ràng. Vì thế mặc kệ là việc gì, đầu tiên cứ nhận sai rồi nói tiếp. Mặc dù hắn không biết mình sai ở đâu.
Trịnh Minh vừa hôm trước giở thủ đoạn nhỏ trước mặt Vương Quốc Hoa, hôm sau nhân viên của mình lại đưa nhược điểm cho đối phương, điều này bảo sao không làm hắn vừa sợ vừa giận vừa tức vừa vội. Vương Quốc Hoa tuy không thể cách chức bí thư đảng ủy chính pháp của hắn, nhưng có thể trước mặt đông đảo cán bộ, quần chúng phê bình hắn, làm hắn không xuống được thang, làm hắn mất hết uy tín, làm hắn về sau không có biện pháp triển khai công việc, làm hắn thành một bí thư không có quyền, thậm chí còn có thể đặt câu hỏi về năng lực công tác của đồng chí Trịnh Minh với lãnh đạo tỉnh ủy.
Trịnh Minh lo nhất chính là Vương Quốc Hoa có hiểu lầm. Hiểu lầm gì? Hiểu lầm Trịnh Minh quá kiêu căng, phái người theo dõi hành tung của bí thư thị ủy còn không tính, còn phái người đến bắt xe thị uy. Trịnh Minh không rõ chi tiết câu chuyện nên mới có lo lắng như vậy. Trịnh Minh không có thực lực để chống đối Vương Quốc Hoa nhưng anh không thể ngăn Vương Quốc Hoa nghĩ như vậy. Hơn nữa Vương Quốc Hoa mới đến chưa lâu, bên thị trưởng lại không hòa hợp, lúc này quá nhạy cảm nếu đắc tội với Vương Quốc Hoa thì đủ thảm. Bí thư và thị trưởng đều không thích Trịnh Minh thì Trịnh Minh sao có thể sống được ở đất Thiết Châu này chứ?
- Bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa cùng nhà đầu tư đi ăn cơm, người của anh bắt xe của nhà đầu tư lại. Anh đi điều tra rõ xem là thằng nào ăn gan hùm mật gấu làm như vậy. Con mẹ nó chứ, Bí thư Vương nếu như bấu chặt chuyện này thì anh chuẩn bị từ chức đi.
Trịnh Minh mắng một trận rồi một lần nữa dập máy.
Lý Hạo Nhiên vốn đã đổ mồ hôi trên trán bây giờ đổ mồ hôi cả người. mẹ nó chứ, thằng chó nào làm việc này vậy? Tao mà mất chức phó cục trưởng này thì phải lột da cả lũ.
Lý Hạo Nhiên rất tức giận, sao mình lại gặp chuyện như thế này chứ? Lý Hạo Nhiên biết rõ đám người ở Đội cảnh sát giao thông thị xã là như thế nào. Xem mỗi ngày người xếp hàng chờ nộp phạt ở trụ sở Cục công an là biết đám nhân viên tàn nhẫn như thế nào. Hàng tháng đều có nhiệm vụ bắt xe, đây không phải là quy định do Lý Hạo Nhiên đặt ra, đây là chỉ thị của nguyên cục trưởng đưa ra để bù đắp kinh phí xây dựng trụ sở mới.
Được cấp trên giao chỉ tiêu nhiệm vụ làm đám cảnh sát giao thông nghĩ ra đủ trò. Trong tay có quyền lực sẽ biến thành lợi ích. Bắt xe để mình đi, nhận tiền của chủ phương tiện. Không hoàn thành nhiệm vụ ư? Đây là điều không thể, mỗi ngày trên đường có nhiều xe như vậy, chăm chỉ bắt một lúc là đủ chỉ tiêu ngay.
Lý Hạo Nhiên cầm máy đang không biết nên gọi đi đâu để điều tra thì máy lại đổ chuông. Nhìn số máy hắn không khỏi nhíu mày thầm nghĩ thằng này gọi cho mình chưa bao giờ có việc tốt cả.
Lý Hạo Nhiên không hề khách khí nói:
- Sao vậy?
- Cậu, cháu gây họa lớn rồi.
Đầu kia vừa mở miệng đã nói như vậy, Lý Hạo Nhiên nghe xong giật mình nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Gọi điện là thằng cảnh sát giao thông bắt xe của Vương Quốc Hoa, cháu họ của Lý Hạo Nhiên – tên Ngô Dung. Thằng này đang sung sướng lái xe trên đường thì nhận được điện do Tiểu Đỗ gọi tới.
Ngô Dung vốn vui vẻ, bắt xe này đầu tiên là để mình đi vài ngày lấy oai rồi để Tiểu Đỗ đi vài ngày rồi nói tiếp. Nói cách khác Tiểu Đỗ vẫn có ý đồ, không thể chơi gái thì cũng có xe sang đi vài ngày chứ? Dù sao ba người kia cũng là người bên ngoài, mình tịch thu xe vài ngày rồi trả lại, đối phương dám nói gì. Ở trên địa bàn Thiết Châu này thì đối phương có thực lực mạnh đến đâu cũng không thể làm gì được mình.
Không ngờ được tên bị bắt xe lại trực tiếp gọi điện được cho bí thư đảng ủy chính pháp, còn gọi trước mặt mọi người nữa chứ. Vì thế Tiểu Đỗ vội vàng gọi điện báo cho Ngô Dung.
Ngô Dung đang lái xe còn suy nghĩ tối sẽ gọi cô bạn gái mình đang tán tỉnh ra ngoài đi hóng gió, thuận tiện cố gắng vật con ả ra giữa xe mà làm việc. Đang nghĩ hay như vậy thì có cuộc điện tới làm hắn từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.
Ngô Dung cả người cứng ngắc tay run run lên vì thế không khống chế được tay lái khiến xe đâm vào cây ven đường. Hắn vô thức giẫm phanh nhưng xe vẫn đâm phải cây.
Ầm một tiếng, đầu Ngô Dung đập vào tay lái đến hoa mắt. mấy tên đội viên dự bị phía sau cũng lảo đảo. Tên ngồi ở bên trên thảm nhất vì không thắt dây an toàn nên đập đầu vào kính.
Xe sang đúng là xe xịn, túi khí được bật ra nên Ngô Dung không sao, y chỉ sợ chết khiếp. Điện thoại không biết rơi xuống đâu. Tiểu Đỗ ở bên kia nghe tiếng động nên không ngừng hỏi làm sao lại không có ai trả lời. Hắn vội vàng nói với trưởng phòng Bao.
- Xong rồi, có tai nạn xe?
- Gì hả?
Trưởng phòng Bao đang sợ hãi vì vậy thoáng cái mắt tối sầm ngất xỉu. Một tên có thể ra chỉ thị cho bí thư đảng ủy chính pháp thì muốn xử hắn có khác gì như giết một con kiến.
Ngô Dung còn thảm hơn, người run run từ xe rơi xuống thấy điện thoại không ngừng nhấp nháy mà không thèm chú ý, đầu tiên hắn xem xe đâm thế nào. Hắn phát hiện chỉ có phần bảo hiểm xe là bị cong thì mới thở dài một tiếng. Nhưng hắn lại nghĩ chọc vào tên nào đó có lai lịch lớn, Ngô Dung lại muốn đập đầu chết đi.
Trước tiên Ngô Dung nghĩ đến gọi điện cầu cứu cậu, đây là thói quen của hắn. Chỉ cần chọc họa hắn đều làm như vậy. Lý Hạo Nhiên chỉ có một con gái nên coi cháu ngoại như con ruột. Hơn nữa từ nhỏ chị gái luôn chăm sóc, yêu thương Lý Hạo Nhiên, vì vậy Lý Hạo Nhiên rất chú ý đến người nhà bà chị.
Chờ Ngô Dung lắp bắt nói xong, Lý Hạo Nhiên như hóa đá, lát sau y mới tức giận mắng to.
- Ngô Dung, lần này mày hại chết cậu rồi.
Trời đã hoàn toàn tối đen, những bóng đèn được bật lên làm cho Lý Hạo Nhiên thấy hoảng hốt.
Lý Hạo Nhiên không dám có do dự, lập tức bảo Ngô Dung cút tới đây rồi gọi điện báo cáo với Trịnh Minh. Trịnh Minh hiểu rõ mọi chuyện cũng gần như muốn khóc. Vậy là để Vương Quốc Hoa túm được nhược điểm của mình. Đương nhiên Trịnh Minh hoàn toàn có thể vứt việc này ra không liên quan tới mình. Vấn đề là Vương Quốc Hoa sẽ có thể nói một câu “Đội ngũ công an có nhiều vấn đề như vậy, đồng chí Trịnh Minh là bí thư đảng ủy chính pháp có trách nhiệm không thể né tránh.
Chỉ một câu như vậy là đủ để Trịnh Minh gặp thảm họa. Chỉ cần Vương Quốc Hoa nói như vậy trên hội nghị là vị trí dưới mông Trịnh Minh sẽ không ổn, sẽ có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí dưới mông hắn nhảy ra làm mưa làm gió.
Quan trọng nhất ở việc này vẫn là Vương Quốc Hoa chiếm lý. Vương Quốc Hoa cũng không nói can thiệp vào công tác của đảng ủy chính pháp, chỉ là phê bình năng lực của anh theo một vấn đề cụ thể. chuyện này nếu không thể làm Vương Quốc Hoa hài lòng có lẽ Trịnh Minh phải cân nhắc vấn đề điều chuyển công việc.
Vấn đề là làm như thế nào khiến Vương Quốc Hoa hài lòng, hắn vừa mới giở trò trước mặt Vương Quốc Hoa xong mà, bây giờ mà dựa vào thì hình như là nhanh quá. Trịnh Minh thở dài một tiếng nói:
- Anh chờ đi, tôi báo cáo với Bí thư Vương đã.
Vương Quốc Hoa bây giờ đang rất vui vẻ. Ăn bữa cơm có thể gặp việc tốt như vậy, đó là trời giúp hắn. Chuyện không lớn nhưng phải xem cách nhìn nhận vấn đề.
Vương Quốc Hoa nếu đặt chuyện này dưới kính hiển vi thì đó chính là lớn ra vô hạn.
Hệ thống công an có bao nhiêu vấn đề? Vương Quốc Hoa biết rõ. Thiết Châu này so với Ân Châu mà nói tì vẫn ít vấn đề hơn nhiều. Nơi có kinh tế không phát triển thì thủ đoạn của đội ngũ công an sẽ không quá “tinh vi”
Đồng chí z có thể không phối hợp với công việc của Vương Quốc Hoa, nhưng như vậy thì Vương Quốc Hoa sẽ không hề do dự đưa việc này ra trong hội nghị thường vụ, cũng chỉ thị tổ chức hội nghị cán bộ toàn thị xã. Sau đó hắn nói chuyện này ra trên hội nghị, nói về vấn đề tồn tại trong đội ngũ cán bộ, cuối cùng mới có thể vung nắm đấm ra. Hắn đánh ai? Quá rõ.
Với tình cảnh hiện nay của Trịnh Minh trong thị ủy sợ là không ai đứng ra nói tốt giúp hắn. Vương Quốc Hoa muốn mượn cơ hội gây khó dễ sợ là mọi người cùng bỏ đá xuống giếng. Bi kịch của nguyên bí thư trong thời gian trước sợ là sẽ tái diễn trên người Trịnh Minh.
Quyết định rất khó khăn. Trịnh Minh cuối cùng không thể làm gì khác là có lựa chọn. Hắn đã vốn có ý dựa vào Vương Quốc Hoa nhưng còn cần chờ xem, bây giờ có việc này nên đành nhanh chóng đưa ra quyết định. Hoặc là nói trước đây hắn có ý làm một đồng minh có địa vị nhưng bây giờ là dựa vào, nó có sai khác khá lớn. Chuyện Vương Quốc Hoa bị bắt xe không lớn nhưng đã phá vỡ sự kiêu ngạo và ảo tưởng của Trịnh Minh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên thì Vương Quốc Hoa đang được Hoàng Nhàn đấm chân cho. Hoàng Nhàn giỏi mát xa nhưng cô hoàn toàn không để ý đến đồng chí Tiểu Vương gần đây mệt mỏi, chân không đấm, không bóp mà cứ đấm bóp gần đó.
Vương Quốc Hoa nghe điện, Hoàng Nhàn cúi đầu đưa miệng xuống thư giãn cho đồng chí Tiểu Vương làm Vương Quốc Hoa hừ một tiếng.
Trịnh Minh ở bên kia nghe thấy tiếng hừ không khỏi giật mình. Tên Vương Quốc Hoa này đang giận, xem ra chuyện không dễ giải quyết.
Trịnh Minh có thể hiểu tâm trạng của Vương Quốc Hoa. Nếu là hắn dẫn gái đi ăn cơm, xe bị cảnh sát giao thông bắt giữ thì hắn cũng muốn đập đồ chửi người, đây là chuyện quá mất mặt. Ừ, Vương Quốc Hoa cân nhắc vấn đề an toàn của gái nên không phát tác, hơn nữa còn mượn đề tài phát huy coi như là thuận tay dắt bò. Chỉ tiếng Trịnh Minh thành người bị hại vô tội.
Vương Quốc Hoa ở đầu kia thở hổn hển như là còn đang tức. Trịnh Minh không thể làm gì khác là dịu giọng làm lành.
- Bí thư Vương, tôi đã điều tra rõ ràng.
Trịnh Minh cố gắng muốn làm mình đứng ngoài việc, nhưng mặc cho Trịnh Minh giải thích như thế nào thì Vương Quốc Hoa chỉ ừ ừ hai tiếng không nói gì.
Trịnh Minh có thể cảm nhận nhịp thở của Vương Quốc Hoa càng dồn dập hơn. Hắn thầm nghĩ thái độ của mình không đủ thành khẩn, xem ra lúc này không có lựa chọn là không được.
- Bí thư, sáng mai tôi sẽ đưa người tới để ngài xử lý.
Trịnh Minh cắn răng giơ cờ trắng lên.
Vương Quốc Hoa ở bên này cắn răng nhịn cho mình không thể phát tiết ra, hắn cố bình tĩnh nói:
- Cứ như vậy đi.
Thế nào?
Hoàng Nhàn nở nụ cười tươi như hoa nhìn lên.
Sau khi gặp Lưu Linh, Hoàng Nhàn cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm. Trước đây cô chỉ nghe nói hắn nhiều phụ nữ, bây giờ tận mắt thấy một người hơn mình. Ừ ừ, còn có một người phụ nữ gọi điện tới, cứ như vậy không chừng mình sẽ thất sủng.
Cảm giác nguy hiểm làm Hoàng Nhàn làm việc càng thêm tận tâm, trong lòng thậm chí còn quyết định bắt đầu từ hôm nay phải học tập thêm nếu không lấy gì mà buộc hắn. Cô ra sức khiến cho vừa nãy tiến vào một độ sâu hơn hẳn bình thường, cô bị nghẹn trợn trắng mắt còn thiếu chút nữa là làm Vương Quốc Hoa phóng ra.
Trịnh Minh đáng thương.
Vương Quốc Hoa đầy hưng phấn đưa tay đè đầu Hoàng Nhàn:
- Tiếp.
Một đêm có không ít người khó ngủ. Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa vừa từ xe xuống thì Trịnh Minh đã dẫn Lý Hạo Nhiên xuất hiện trước cửa xe, hơn nữa còn thuận tay đoạt việc mở cửa xe của Thang Tân Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...