Vương Quốc Hoa bình tĩnh nắm được cục diện hội nghị, Hác Long Quang liên tục khiêu khích lại rơi vào thế khó xử. Vương Quốc Hoa đều nói với giọng điệu giữ gìn dân chúng, Đảng đề cao nguyên tắc tập trung dân chủ mà. Nhưng nói khó nghe một chút chính là không chấp anh.
Nhìn biểu hiện của Vương Quốc Hoa, các thường vụ đều phải thầm than vị Bí thư Vương này không đơn giản.
Hác Long Quang đương nhiên không chịu thôi, chẳng qua hắn không thích hợp ra trận nữa cho nên không ngừng đưa mắt nhìn quanh, đáng tiếc ai cũng coi như không phát hiện.
Nhất là Mẫn Tự Hùng đương nhiên không chịu lên tiếng. Theo trao đổi trước đó thì Hác Long Quang ra mặt, sau đó hắn theo vào. Vấn đề là Hác Long Quang đi đầu không đạt hiệu quả tốt, thậm chí còn rơi xuống thế hạ phong.
Cuộc hội nghị kết thúc trong tâm trạng bất đắc dĩ của Hác Long Quang. Vương Quốc Hoa giống như không cho hắn cơ hội tiếp tục phát huy, chỉ tầm 20 phút là hắn đã tuyên bố tan hội.
Ưu thế của bí thư một lần nữa xuất hiện, chỉ huy hết thyar.
Vương Quốc Hoa vừa về văn phòng, Từ Diệu Quốc đã đuổi theo cười nói:
- Bí thư, vừa nãy lão Trịnh – bí thư đảng ủy chính pháp có nói chuyện với tôi là tối muốn mời bí thư dùng cơm.
Tâm tư của Từ Diệu Quốc rất rõ ràng, mặc kệ Vương Quốc Hoa thích mình như thế nào thì cũng phải tận tâm hết sức tranh thủ sự tín nhiệm. Bên Hác Long Quang tuy đưa điều kiện tốt nhưng Từ Diệu Quốc lại không coi trọng. Người như vậy chỉ có coi lãnh đạo trực tiếp ở trên vào đầu, sau đó là y, còn đâu không ai vào mắt hắn.
Không phải đã làm ba năm thư ký cho Lưu Triệu Minh sao?
Phải nói nếu như đổi lại một bí thư, Từ Diệu Quốc có thể dao động. Vương Quốc Hoa có ưu thế rất rõ ràng về tuổi.
Tuổi còn trẻ không đáng sợ, đáng sợ chính là tuổi còn trẻ có thể ngồi lại vị trí này, như vậy rất đáng để đầu tư.
Lão Trịnh có ân oán với Hác Long Quang từ vụ án kia, vụ này làm lão Trịnh bị liên quan. Cục trưởng Cục công an là thân tín của lão Trịnh, bởi vì vụ án này cũng thành con dê thế tội, chức cục trưởng bây giờ vẫn còn để trống, các bên đang thầm tranh đấu.
Hệ thống công an của tỉnh Đông Hải thì chức cục trưởng đều do Sở công an quản lý trực tiếp, theo lý thuyết bây giờ là lúc các bên cùng tỏ bản lĩnh. Vấn đề là bí thư thị ủy cũng có quyền lên tiếng ở vấn đề này, trước khi Sở công an bổ nhiệm cũng muốn trao đổi với bí thư thị ủy.
- Được, anh an bài đi.
Vương Quốc Hoa nhận lời, Từ Diệu Quốc không đi mà nói tiếp.
- Lão Trịnh có quan hệ khá tốt với trên sở, ý của y là hy vọng cục trưởng Cục công an có thể duy trì nhất trí với mình.
Vương Quốc Hoa thoáng trầm ngâm một chút mới nói:
- Sau vụ án kia thì vấn đề nhân sự ở Cục công an vẫn chưa có quyết định sao?
Từ Diệu Quốc nói:
- Trước khi nguyên bí thư rời chức vụ cũng định chứng thực nhưng đám người thị trưởng Hác cản trở nên chuyện kéo dài.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười cười. Hác Long Quang vốn nghĩ chức bí thư thị ủy là của hắn nên mới cản trở. Bây giờ Vương Quốc Hoa làm bí thư thị ủy nên trong tay lại có thêm một vị trí có thể tranh thủ.
- Ừ, còn việc gì khác không?
Vương Quốc Hoa có vẻ rất hài lòng, Từ Diệu Quốc thầm vui vẻ. Bí thư Vương này được, nói gì chỉ cần điểm một chút là trong lòng hắn biết rõ, đi theo lãnh đạo như vậy làm việc tuy không mệt nhưng phải cẩn thận làm việc.
- Chuyện thật ra còn có, vấn đề lái xe và thư ký của ngài chắc nên do ngài quyết định chứ?
Từ Diệu Quốc vừa cười vừa nói, Vương Quốc Hoa gật đầu:
- Anh an bài đi, tôi không quen tình hình.
Từ Diệu Quốc nghe vậy vội vàng nói:
- Ngài có yêu cầu gì không?
- Còn trẻ một chút, tầm như tôi.
- Tôi nhớ, tôi sẽ mang người đến ngài xem chứ?
Vương Quốc Hoa gật đầu, chuyện coi như được xác định, Từ Diệu Quốc đứng lên rời đi. Ra ngoài Từ Diệu Quốc vừa châm thuốc vừa suy nghĩ. Mở màn như vậy là tốt, Bí thư Vương đã có khuynh hướng tín nhiệm mình, ít nhất ở vấn đề lái xe và thư ký thì Vương Quốc Hoa đã đủ tin tưởng mình.
Vương Quốc Hoa cũng không có lựa chọn nào khác ở Thiết Châu này, hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Từ Diệu Quốc. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng cần phải từ từ quan sát Từ Diệu Quốc.
Mười phút sau Từ Diệu Quốc quay lại dẫn theo hai người đàn ông khoảng 30 tuổi. Từ Diệu Quốc dặn bọn họ đứng ngoài còn mình vào báo cáo.
Vương Quốc Hoa lúc này đang đọc sách, quyển Mao tuyển quả thật khiến người đọc học được không ít nghệ thuật đấu tranh.
- Bí thư, tôi đã dẫn người tới.
Từ Diệu Quốc hơi cúi thấp đầu nói, Vương Quốc Hoa bỏ sách nhìn lên.
- Bảo bọn họ vào đi.
Hai người đàn ông đi theo Từ Diệu Quốc tiến vào. Người đầu tiên mặt hơi hồng coi như bình tĩnh nhìn đối diện, người sau là một tên mặt đen, cúi đầu nhìn chân.
- Đây là thư ký của ngài tên Thang Hoa, đây là lái xe của ngài – Triệu Quân.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua hai người rồi thản nhiên nói:
- Giới thiệu qua một chút, Thang Hoa trước.
Thang Hoa mặt trắng hơi giật giật cần cổ vài cái mới nói:
- Bí thư, tôi tên Thang Hoa, 29 tuổi, người địa phương, bố mẹ là cán bộ nhà nước về hưu, là nhân viên ở văn phòng thị ủy, trong nhà còn có một em gái mở cửa hàng kinh doanh nhỏ, bố mẹ sau khi về hưu cũng giúp em gái.
Vương Quốc Hoa nghe xong nhìn Từ Diệu Quốc:
- Vấn đề cấp bậc của Thang Hoa có thể giải quyết được không?
Từ Diệu Quốc sớm có chuẩn bị nên gật đầu nói:
- Đủ lý lịch để lên cấp phó trưởng phòng, có thể hưởng đãi ngộ cấp trưởng phòng.
Thư ký của Vương Quốc Hoa đương nhiên là người đứng đầu phòng thư ký, đây là thông lệ.
- Ừ, an bài như vậy rất thỏa đáng.
Vương Quốc Hoa khẳng định một câu rồi hỏi Triệu Quân.
- Đến cậu Tiểu Triệu.
Triệu Quân vẫn cúi đầu, nghe Vương Quốc Hoa hỏi cũng cúi đầu trả lời.
- Tôi tên Triệu Quân, 27 tuổi, là quân nhân xuất ngũ, bố mẹ làm ở cục Thuế, trong nhà không còn ai khác.
Vương Quốc Hoa nhìn Từ Diệu Quốc, trưởng ban thư ký cười nói:
- Mẹ Tiểu Triệu là chị của chủ tịch quận Đông Hợp – Vu Á Lệ, chủ tịch quận Vu là bạn học trung học với tôi nên nhờ tôi chiếu cố một chút.
- Ồ, cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán có quyết định, Từ Diệu Quốc xua tay hai người kia tự giác rời đi. Từ Diệu Quốc chờ bọn họ đi mới nói:
- Bí thư, đồng chí Vu Á Lệ…
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Để sau rồi nói.
Từ Diệu Quốc cười cười lui ra. Y đi chưa lâu thì Tiết Mỹ Liên dẫn một thanh niên khiêng một bình nước vào. Cô cười nói:
- Bí thư, tôi bảo người mang nước đến cho ngài.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đồng chí Mỹ Liên đã được điều chỉnh công việc rồi à?
Tiết Mỹ Liên rất hài lòng gật đầu nói:
- Vâng, phó trưởng phòng Hậu cần, lão Diêu đã 60 không làm gì được nữa.
Vương Quốc Hoa cười thầm trong lòng, người phụ nữ này thích chức vụ nhưng như vậy càng dễ sử dụng.
Hắn chờ cậu thanh niên bê bình nước đi ra mới nói:
- Đồng chí Mỹ Liên, cô hiểu như thế nào về Bí thư Mẫn Tự Hùng?
Tiết Mỹ Liên nghe vậy liền xoay người nhìn ra cửa rồi mới nói:
- Bí thư, ngài coi như hỏi đúng người rồi.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Cô nói đi.
- Người này có hai điểm đặc biệt, thứ nhất là háo sắc, thứ hai là sợ vợ.
Tiết Mỹ Liên nhỏ giọng nói, Vương Quốc Hoa có chút tò mò.
- Nói tiếp đi.
Tiết Mỹ Liên nói:
- Vợ của Bí thư Mẫn là bạn học hồi đại học của y, Bí thư Mẫn từ nông thôn đi ra, có thể đi lên toàn là nhờ vào vợ.
- Ồ, vậy sao nói y háo sắc.
Tiết Mỹ Liên bĩu môi nói:
- Cái này tôi cũng chỉ nghe người ta nói, chỉ cần nguyên bí thư đi xuống thị sát công việc thì bên dưới nếu không bố trí phụ nữ là y sẽ nổi giận mắng người. Bí thư ở trong thị ủy thì y nhìn phụ nữ với ánh mắt… không cần phải nói.
Vương Quốc Hoa không ngờ lại là như vậy, đức hạnh vậy cũng làm đến chức bí thư ư? Đương nhiên đây chỉ là hắn nghĩ như vậy mà thôi, chỉ cần lãnh đạo thưởng thức anh thì người làm cũng có thể làm quan. Quần chúng nhìn như thế nào không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là lãnh đạo nhìn anh như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...