Tôn Hác bây giờ hy vọng nhất là câu nói “Tôi không nhận ra” của Triều Nam, đáng tiếc sự thật tàn khốc không phải như vậy.
Nhìn Triều Nam đang cúi đầu, không còn vẻ coi trời bằng vung như vừa nãy.
Nếu Nam Bình là thật, vậy lát nữa khi giám đốc Sở giao thông xuất hiện, có thể kéo bố mình tới đâu? Câu trả lời khá sinh động trong đầu y làm Tôn Hác không thể ngồi yên. Tôn Hác mặt mày buồn rầu đứng lên nói:
- Tôi đi toilet một chút.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Đừng có mà rơi vào bồn câu rồi bố cậu phải mò lên đó.
Vương Quốc Hoa vốn không phải người tốt, nhất là có kẻ có ý đồ với Hứa Phỉ Phỉ thì hắn càng tức. Theo đuổi bình thường không nói, dựa vào bản lĩnh tán gái. Vấn đề tên này chơi xấu tình địch, người như vậy Vương Quốc Hoa không cho bài học mới là lạ.
Tôn Hác có tật lúc gấp là buồn đi vệ sinh, nhưng Vương Quốc Hoa nói thế lại làm cho bao cơn buồn bay đi mất. Nếu không có ông bố thì hắn đâu có là gì? Điểm này hắn biết rõ. Vương Quốc Hoa gọi một cuộc điện có thể làm Ngôn Lễ Hiếu tới, cũng có thể làm cho bố hắn tới.
Câu uy hiếp của Vương Quốc Hoa khá độc, Tôn Hác không ngu nên đâu dám đi, vội vàng ngồi xuống hút thuốc không nói gì. Nam Bình cũng thấy không khí không đúng nhưng không tiện nói gì, trong này có thằng cháu, nếu mình binh gì đó không ổn không chừng Vương Quốc Hoa sẽ tức.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Tôn Hác ngồi xuống, hắn lấy ví đưa cho Hứa Phỉ Phỉ.
- Mang bạn em sang phòng khác đi.
Nam Bình ở bên nói xen vào.
- Quốc Hoa, cái này sao có thể để anh chi trả chứ, tôi bảo thư ký đi thanh toán rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười lấy ví về. Nam Bình thở dài một tiếng trừng mắt nhìn thằng cháu.
Thư ký của Nam Bình rất nhanh lên, Nam Bình dặn hai câu, Hứa Phỉ Phỉ biết ý đứng lên nói:
- Em đi trước.
Một đám nam nữ đi ra, chẳng qua hai người Tôn Hác muốn đi cũng không dám. Lời uy hiếp của Vương Quốc Hoa tuyệt đối không phải nói đùa, một ông chú đã ở đây, bây giờ mà đi thì lát sẽ rất thảm.
Vương Quốc Hoa cứ thế ngồi uống rượu. Nam Bình cũng hiểu trong này không quá khẩn trương như mình nghĩ. Vừa nãy Vương Quốc Hoa để cho thư ký của mình đi thanh toán tức là về cơ bản không có việc của mình, sau đây chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Mấy phút sau đó đối với Tôn Hác mà nói như ngồi trên đống lửa, y không ngừng đưa mắt liếc nhìn Vương Quốc Hoa.
Cửa một lần nữa mở ra, Ngôn Lễ Hiếu xuất hiện, phía sau còn có một người đàn ông cao to.
- Quốc Hoa, hát ở đây làm gì chứ?
Ngôn Lễ Hiếu vào cửa cười nói, Tôn Xuyên phía sau thấy Tôn Hác ở đây không khỏi biến sắc. Tôn Xuyên biết rõ tính con trai mình, bình thường coi trời bằng vung, hay kiêu căng gây sự.
Vừa nãy Ngôn Lễ Hiếu gọi điện cho hắn, Tôn Xuyên có chút bất ngờ không biết vì nguyên nhân gì mà lại đến nơi như thế nào. Nhưng Tôn Xuyên rất tôn trọng Ngôn Lễ Hiếu, trong công việc cũng khá phối hợp. Ngôn Lễ Hiếu coi như lưu lại đủ thể diện, không chèn ép người quá mức. Hai người coi như hợp tác tốt.
- Đúng, đây là lão Tôn, phó giám đốc thường trực của tôi.
Ngôn Lễ Hiếu không quên xoay người giới thiệu, Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Giám đốc Tôn, tôi là Vương Quốc Hoa.
- Là Bí thư Vương, tôi nghe đại danh đã lâu, thằng con tôi có gì làm không đúng mong thông cảm nhiều.
Tôn Xuyên xác định rõ vị trí của mình, Vương Quốc Hoa là ai thì y cũng nghe đôi chút, còn kéo được cả lãnh đạo trực tiếp của mình tới đây thì không phải người bình thường.
- Tôi lớn như vậy thì sao có thể chấp nhặt trẻ con được. Hôm nay mời giám đốc Tôn tới đơn giản là không muốn anh bị liên lụy vì việc này.
Vương Quốc Hoa đột nhiên xoay người nói với Tôn Hác:
- Cùng Triều Nam ra ngoài chờ, không gọi không được vào.
Hai tên kia nghe thấy lập tức đứng lên, Tôn Xuyên và Nam Bình đồng thanh nói:
- Cấm không cho chạy.
Cửa vừa đóng lại, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Giám đốc Tôn, con trai anh theo đuổi thiên kim của bí thư Hứa, người ta đã rõ ràng ám chỉ không thích hắn mà còn cứ quấy rầy mãi, lúc ở trường còn hành hung đánh một vài nam sinh. Phỉ Phỉ rất khó chịu với Tôn Hác, nhưng lương thiện nên không muốn nói với bí thư Hứa. Hôm nay tôi mời anh đến là không muốn làm lớn chuyện.
Tôn Xuyên mới đầu có cảm giác Vương Quốc Hoa cậy lớn bắt nạt bé, ai ngờ chuyện đột nhiên thành ra như thế nào. Nghe xong làm Tôn Xuyên đổ mồ hôi lạnh, trời tháng bảy, trong phòng rộng không người nhưng y lại thành ra như vậy.
Vương Quốc Hoa nói vậy cũng làm hai người Ngôn Lễ Hiếu, Nam Bình giật mình. Thì ra Vương Quốc Hoa không vì việc của mình mà gọi mọi người tới. Con gái bí thư Hứa nhờ Vương Quốc Hoa giúp, việc này làm Vương Quốc Hoa phải ra mặt.
- Bí thư Vương, thật sự rất cảm ơn, thằng con tôi không hiểu chuyện làm anh thêm phiền.
Tôn Xuyên phản ứng rất nhanh, lập tức tỏ thái độ. Việc này quả thật không trách được Vương Quốc Hoa. Con gái bí thư Hứa mà tức tối nói chuyện với bí thư Hứa thì cuộc sống của Tôn Xuyên còn tốt đẹp được sao?
- Không cần nói khách khí làm gì, rước mặt đám trẻ tôi nói hơi nặng nề. Tôi cũng không muốn làm như vậy, còn mong giám đốc Tôn hiểu cho.
Vương Quốc Hoa rất khách khí nói, Ngôn Lễ Hiếu ở bên cười lạnh nói:
- Quốc Hoa, giúp giáo dục con em là tốt, nói nặng thì sao chứ? Bây giờ nói khó nghe cũng là vì tốt cho hắn, nếu không chờ gặp người độc ác thì muốn khóc cũng không kịp.
- Đúng đúng, giám đốc nói đúng, thằng chó này về xem tôi xử lý nó như thế nào.
Tôn Xuyên vội vàng hùa theo.
Việc này Vương Quốc Hoa làm khá có chừng mực, Tôn Xuyên cũng biết. Nếu không con mình cứ thế sằng bậy chọc giận bí thư Hứa thì mới là chết không có chỗ chôn.
- Cứ như vậy đi, hai vị mang con em mình về, muộn rồi.
Vương Quốc Hoa vẫn rất khách khí nói.
Nam Bình và Tôn Xuyên mỉm cười rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Ngôn Lễ Hiếu mới nói:
- Quốc Hoa, có cần tôi xử lý không?
Chỉ cần Vương Quốc Hoa gật đầu, cuộc sống Tôn Xuyên sau này sẽ không tốt nữa.
- Bỏ đi, lão Tôn không có ân oán gì với tôi, hai thằng nhóc không đáng làm tôi tức giận.
Vương Quốc Hoa cười cười xua tay, Ngôn Lễ Hiếu cười ha hả nói:
- Vậy thì thôi, lão Tôn bình thường coi như hợp tác.
Vương Quốc Hoa nói qua chuyện một chút, với Ngôn Lễ Hiếu thì hắn đương nhiên không dấu. Ngôn Lễ Hiếu nghe vậy cười khổ nói:
- Thanh niên bây giờ đúng là quá phiền phức. Cũng may gia giáo nhà bí thư Hứa tốt, nếu cô bé có tính cách nóng giận một chút thì đã sớm trở mặt rồi.
Nam Bình và Tôn Xuyên trước sau đi ra, hai tên kia đúng là ngoan ngoãn chờ ở cửa. Nam Bình lạnh lùng không nói, Tôn Hác là nhân vật chính, cháu y chỉ là phụ. Tôn Xuyên lại tức đến nổ phổi, không cần biết đây là đâu mà vung tay tát. Cái tát này để cho Nam Bình thấy, rồi có người làm chứng.
Tôn Hác không kịp đề phòng nên bị tát đến lảo đảo. Tôn Hác chưa bao giờ bị đánh nên ôm mặt kinh ngạc nói:
- Sao bố đánh con?
Tôn Xuyên thiếu chút nữa không thở nổi, lúc này mà thằng chó còn mạnh miệng. Y choáng đầu lảo đảo suýt ngã, nếu không phải Nam Bình kịp thời đỡ thì có lẽ có việc. Lấy lại hơi Tôn Xuyên mới thở dài một tiếng:
- Hôm nay coi như may mắn, nếu gặp người độc ác thì tao cũng xong đời.
Nam Bình thầm gật đầu, đây là Vương Quốc Hoa khá tốt bụng, không trực tiếp đâm tới trước mặt bí thư Hứa. Nếu như Vương Quốc Hoa nói câu không biết hai vị kia giáo dục con cái như thế nào, con cái như vậy thì còn có thể xứng chức sao? Như vậy mới là xong đời.
- Lão Tôn, đưa con về nhà đi.
Nam Bình giảng hào, Tôn Xuyên có chút cảm kích nói:
- Bí thư Nam, anh quen với Bí thư Vương thì lát nói giúp tôi, hôm nào tôi bày bàn nhận tội với Bí thư Vương, hôm nay tôi xin đi trước.
Nam Bình vuốt cằm, Tôn Xuyên đi lên nói với thằng con:
- Về nhà với tao, sau này không cho ra ngoài nửa bước.
Hai người vừa đi, Nam Bình quay đầu lại nói với thằng cháu:
- Biết chọc vào ai không?
Thằng cháu lắc đầu, Nam Bình thở dài một tiếng:
- Tự vào xin lỗi Bí thư Vương đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...