- Không ổn.
Vương Quốc Hoa lắc đầu, chuyện này bây giờ đưa ra không quá thích hợp. Cầu Tam Giang là sự kiện chính trị, Ân Châu nếu đưa ra chuyện cầu vượt kia không phải tự chuốc họa vào thân sao?
- Như vậy đi, ngài mai tổ chức hội nghị thường vụ lấy lý do lễ hội văn hóa mà triển khai hoạt động kiểm tra toàn bộ hệ thống giao thông của thị xã, chuyện này do đồng chí Xuân Sinh đưa ra. Lễ hội văn hóa rất có thể được truyền hình trực tiếp trên Cctv, đến lúc đó nếu giao thông mà có chuyện thì đó chính là tai hại khổng lồ với lễ hội văn hóa. Tổ kiểm tra này do tôi làm tổ trưởng, đồng chí Xuân Sinh làm phó tổ trưởng, điều các đồng chí ở thị ủy, ủy ban thị xã đến tham gia.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút rồi nói, Lâm Cảnh Hạo không khỏi giật mình và khâm phục. Giật mình là do Vương Quốc Hoa rõ ràng để Mã Xuân Sinh làm người chấp hành chính, nắm quyền lợi kiểm tra trong tay, đây là cơ hội đối với Mã Xuân Sinh.
- Tôi cảm thấy biện pháp này rất ổn.
Lâm Cảnh Hạo nói hùa theo, chuyện này đối với Mã Xuân Sinh mà nói là có lợi, sớm xác định để tránh có sóng gió trong hội nghị.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Lâm Cảnh Hạo vội vàng đứng lên rời đi thông báo với xx.
Bí thư đảng ủy chính pháp Chu Công Minh nhận được điện của Lâm Cảnh Hạo mời y tới. Chu Công Minh biết việc này có quan hệ đến Cục công an. Đến văn phòng Lâm Cảnh Hạo, nhìn nụ cười khách khí của đối phương, Chu Công Minh rất khó chịu. Đường đường là thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy chính pháp mà không có quyền mang tính quyết định trong vấn đề ở hệ thống công an, đây là do có nguyên nhân lịch sử nhưng ở giai đoạn hiện nay cũng là do chính Chu Công Minh. Thực tế Vương Quốc Hoa mới tới cần có người ủng hộ, đáng tiếc …
Đương nhiên lúc này Chu Công Minh còn chưa ý thức được vấn đề. Theo cuộc nói chuyện nụ cười trên mặt Chu Công Minh càng lúc càng cứng lại, trong lòng cũng trầm xuống. Một cục trưởng một phó cục trưởng thường trực, một trưởng Đội cảnh sát hình sự, đều từ Sở công an xuống, trước đó không nói trước một câu, bây giờ người ta đã tới. Nếu như không phải Vương Quốc Hoa và Lâm Cảnh Hạo bàn nhau xong rồi, đánh chết Chu Công Minh cũng không tin.
Vấn đề là hiện nay Chu Công Minh không thể làm gì khác được. từ goc độ hệ thống mà nói Chu Công Minh có quyền lên tiếng, nhưng từ chế độ mà nói Vương Quốc Hoa và Lâm Cảnh Hạo đè xuống khiến Chu Công Minh không có bao không gian.
Cả quá trình nói chuyện Lâm Cảnh Hạo luôn nở nụ cười, nụ cười này theo Chu Công Minh thấy chính là sự thương xót. Đúng thế, đây là sự thỏa thuận giữa bí thư thị ủy và phó bí thư Đảng đàn.
- Chuyện này tôi giữ lại ý kiến của mình.
Chu Công Minh cũng chỉ có thể dùng cách này thể hiện chút bất mãn trong lòng. Chức vụ của y thì có thể nói như vậy đã là hết mức. Chu Công Minh đâu thể hiểu được sau khi y giở thủ đoạn trong hội nghị khiến y được Vương Quốc Hoa đánh giá là không thể đoàn kết.
Loại người thích giở trò mờ ám này, Vương Quốc Hoa luôn phản cảm. Kẻ thích làm thế thường không đáng để tín nhiệm, người như vậy càng trọng lợi ích hơn, thường thường vì chút lợi nhỏ mà lắc lư về chính trị. Đương nhiên người như vậy luôn đặt lợi ích lên trên cùng, có thể lợi dụng. Lâm Cảnh Hạo cùng Mã Xuân Sinh theo Vương Quốc Hoa thấy là có thể đoàn kết, Chu Công Minh và Lôi Phân là đối tượng có thể quên.
Vương Quốc Hoa có đôi khi chấp nhận dùng kẻ tiểu nhân nhưng trung thành còn hơn kẻ ngụy quân tử không dám quyết định. Kẻ như vậy nói dễ nghe một chút đó là kẻ đầu cơ.
Cái nhìn này Vương Quốc Hoa để ở trong lòng, Lâm Cảnh Hạo không biết, Chu Công Minh cũng không biết.
Phản kháng yếu ớt của Chu Công Minh theo Lâm Cảnh Hạo thấy là không cần để. Ở cục diện hiện nay thì hắn cũng không tạo thành sóng gió gì được. Thậm chí Lâm Cảnh Hạo còn hy vọng Chu Công Minh nhảy loạn lên.
Bên phía Vương Quốc Hoa cũng không rảnh rỗi bở vì Trác Cường Quốc đã từ tập đoàn điện tử Ân Châu trở về. Y ở tại tập đoàn này vài ngày, ngay cả cuối tuần cũng không về nghỉ.
- Bí thư, việc thanh tra chỉnh đốn về cơ bản đã hoàn thành. Từ sổ sách thì tình hình tình hình tập đoàn điện tử khá tốt, vấn đề bây giờ là lòng người không yên, sản xuất của tập đoàn không quá bình thường. Mấy ngày này sau khi tổ công tác tiến vào, tập đoàn về cơ bản khôi phục sản xuất và kinh doanh bình thường.
Trác Cường Quốc ngồi xuống bắt đầu báo cáo, Vương Quốc Hoa vừa nghe vừa tự rót trà cho đối phương.
- Nhân viên tập đoàn mỗi ngày đều có người đến đưa kiến nghị, tổ công tác cũng ghi chép cẩn thận lại. Qua đó cũng có thể đúc rút ra xem nên tiến hành cải tổ tập đoàn như thế nào cho có hiệu quả.
Trác Cường Quốc rất bất ngờ không báo cáo về bộ máy lãnh đạo tập đoàn điện tử trước, hơn nữa nói chuyện nhìn qua cũng không quá chủ yếu.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi lại một câu:
- Vấn đề bộ máy lãnh đạo có điều tra ra gì không?
Trác Cường Quốc lắc đầu nói:
- Từ sổ sách thì chỉ là mấy vấn đề như ăn uống, có thể coi là việc nhỏ. Các thành viên lãnh đạo chủ yếu không có vấn đề vi phạm pháp luật nghiêm trọng.
Vương Quốc Hoa thoáng lộ suy tư, Trác Cường Quốc cũng không lên tiếng ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ của Vương Quốc Hoa.
- Mặc kệ nói như thế nào thì thành viên bộ máy trước đây không thể dùng được, một tập đoàn đang tốt mà thành như vậy thì bọn họ nhất định có trách nhiệm. Tôi đưa ra mấy điểm sau. Thứ nhất tư hữu hóa không cần suy nghĩ, công ty nhà nước làm ăn cũng có thể tốt. Tiếp theo phải mở rộng tuyển dụng bên ngoài xã hội, yêu cầu người nhận lời tuyển dụng đều phải được ghi rõ chi tiết lại. Ngoài ra câu nói thành viên tập đoàn là chủ nhân của tập đoàn không thể là bằng miệng, tập đoàn cần phải thay đổi chế độ cổ phần hiện hành.
Trác Cường Quốc không ngừng ghi chép, Vương Quốc Hoa dừng một chút rồi nói tiếp
- Ngoài ra tôi bổ sung thêm một điểm đó là phải cần phải xây dựng lại bộ phận công đoàn, sau này trong quá trình sản xuất và kinh doanh thì công đoàn cần phải giữ gìn lợi ích của công nhân viên, phải đứng ra giám sát công việc của bộ máy lãnh đạo tập đoàn, chứ không phải là việc gì cũng nghe theo lãnh đạo tập đoàn. Nói tóm lại công đoàn nhất định phải đứng về phái công nhân viên, điều tra cho lợi ích hợp pháp của công nhân viên. Mặc kệ đối tượng đấu tranh là ông chủ nước ngoài hay cơ quan nhà nước, nói sâu them một chút đó là việc xây dựng công đoàn cần phải tiến hành trong phạm vi toàn tỉnh, không chỉ riêng công ty nhà nước mà cả công ty tư nhân, công ty nước ngoài cũng cần tiến hành.
Trác Cường Quốc ghi xong đọc lại một lần nữa.
- Bí thư, điểm bổ sung kia tôi có một câu hỏi nhỏ.
- Anh nói đi.
- Dựa theo chỉ thị tinh thần của ngài thì công tác công đoàn của thị xã Ân Châu chúng ta về sau nên triển khai như thế nào? Công tác công đoàn vẫn đều tiến hành dưới sự lãnh đạo của Đảng, từ lúc cải cách đến nay công đoàn đúng là gần như không có tác dụng mấy trong quá trình phát triển kinh tế.
Trác Cường Quốc nói như vậy, Vương Quốc Hoa thoáng cái có phản ứng.
- Chức năng của công đoàn thị xã Ân Châu cần phải thay đổi, không thể như trước nữa. Về vấn đề này anh nói chuyện nói chuyện với lãnh đạo Liên đoàn lao động thị xã một chút, đưa ra một phương án cụ thể. Tôi chỉ yêu cầu một điểm đó là công đoàn nhất định phải có tác dụng giữ gìn lợi ích của công nhân viên, nhất là công nhân viên của công ty tư nhân, nếu công nhân viên của công ty tư nhân mà gặp khó khăn thì công đoàn phải đứng ra làm chỗ dựa. Lấy tôn chỉ này làm chính mà đưa ra phương án công việc, sau đó tôi sẽ trình bày trong hội nghị thường vụ. Chỉ cần phương án hợp lý thì có thể tăng đầu tư tài chính. Chẳng qua tôi nói trước, tôi không hy vọng thấy phương án được đưa ra nhưng không thể áp dụng vào thực tế. Thật sự có ngày như vậy thì tôi sẽ xử lý anh.
Lắng nghe Vương Quốc Hoa nói, Trác Cường Quốc thầm thở dài một tiếng. Y cảm thấy Vương Quốc Hoa đúng là một lãnh đạo có thể nghe lời người khác, sau này trước mặt Vương Quốc Hoa thì mình có thể trực tiếp một chút.
- Tôi đã ghi hết, tôi về họp với các đồng chí, cũng mời lãnh đạo bên công đoàn tham gia.
Trác Cường Quốc đứng lên xin phép rời đi, Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Đừng gấp, mọi người đều bận rộn, để nghỉ một hai ngày đi.
Trác Cường Quốc nghe vậy không khỏi cười nói:
- Tôi nhất định chuyển đạt sự quan tâm của bí thư với các đồng chí.
Vương Quốc Hoa cười cười không quá để ý việc này. Vừa nãy hắn chính là muốn nhắc Trác Cường Quốc không cần quá ép mình, cần phải thả lỏng đôi chút, đồng thời đây cũng là cơ hội để Trác Cường Quốc được mọi người tán thành.
- Đúng, anh báo cáo qua với thị trưởng Vương, ngoài ra chuyển đạt đề nghị của tôi, cải cách không chỉ nhằm vào mình tập đoàn điện tử, mà có một số công ty nhà nước thị xã cũng gặp vấn đề này.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Trác Cường Quốc biết nên làm như thế nào. Việc lần này thị ủy coi như là chiếm quyền của bên ủy ban thị xã.
Trác Cường Quốc cũng biết Vương Quốc Hoa để y tới báo cáo là vì đảm bảo được ủng hộ về tài chính. Hiểu điều này Trác Cường Quốc không khỏi than thở Bí thư Vương mới bao tuổi mà lại thuần thục với các vấn đề này như vậy? Vấn đề này thực ra Vương Suất cũng đang nghi ngờ. Trác Cường Quốc tới báo cáo không đơn giản là báo cáo, hàm nghĩa là Vương Quốc Hoa tôn trọng thị trưởng, tôn trọng bên ủy ban thị xã. Mà vì phần tôn trọng này nên bên ủy ban thị xã phải ủng hộ về tài chính.
Từ thủ đoạn xử lý việc này, Vương Suất như tìm ra điểm gì đó, lời than thở này Vương Suất chỉ có thể chôn trong lòng.
Tiễn Trác Cường Quốc, Vương Quốc Hoa lại bắt tay vào việc của mình. Ngồi lát có người gọi tới, Vương Quốc Hoa nghe xong cười khổ một tiếng:
- Các ông đến sớm vậy, còn một thời gian nữa mới đến lễ hội văn hóa cơ mà?
Chu Lạp Phong bên kia cười ha hả nói:
- Chúng tôi đến không phải vì lễ hội văn hóa mà là tìm ông đòi rượu.
- Cút, dám cướp máy của tôi.
Đây là Du Khánh Dương đang đòi máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...